Ngày hôm sau là chủ nhật, Ninh Tú Phân phát hiện trên giường Vinh Cẩm Thiêm đã không có bóng người.
Chăn gấp thành hình đậu hũ, drap giường cũng không có vết nhăn, giường sạch sẽ, vừa trống trải lại cấm dục, cùng một phong cách với chủ nhân.
Sau khi hai người không ngủ chung, giường của anh càng lúc càng giống phong cách quân đội, không có mùi ai đó.
Gần đây chẳng thấy anh đâu.
Ninh Tú Phân lắc đầu, cô nhanh chóng rời giường rửa mặt, dọn dẹp giường.
Sau đó đội mũ đeo khẩu trang đạp xe đạp đến nhà khách của huyện… Hôm nay là ngày nhận hàng!
“Anh Chương Nhị, buổi sáng nay có thể nhận lô cốc trúc từ hàng xuất khẩu chuyển thành hàng tiêu thụ tại chỗ không?” Ninh Tú Phân vừa vào nhà khách huyện đã cười ngọt ngào với Chương Nhị đang chỉ huy người dọn dẹp nguyên liệu nấu ăn.
Chương Nhị thấy cô gái này đã đến, vung tay lên: “Đi cùng em nhận hàng, buổi sáng có thể lấy!”
Ninh Tú Phân cực kỳ vui vẻ: “Được! Vẫn là anh hai em có biện pháp!”
Chương Nhị cầm chìa khóa xe ba bánh, lắc đầu cười nói: “Đây gọi là có biện pháp gì chứ, có hơn bốn trăm cái cốc trúc, toàn là hàng lỗi của nhà máy thủ công huyện xuất khẩu còn thừa lại, vốn định thiêu hủy, chỉ có em mua!”
Lần trước cô nhóc giúp đỡ Mãn Hoa kiểm tra lâm sản trong thôn đến ở nhà khách huyện.
Trong vô tình nghe thấy quản đốc nhà máy thủ công huyện vừa uống rượu ở căn tin nhà khách vừa kể khổ với lãnh đạo của đơn vị khác.
Huyện nằm ở Đông Tây Nam, thừa cây trúc, vì thế cuối năm ngoái sửa đổi văn kiện, nhà máy thủ công huyện nhận được đơn hàng xuất khẩu của Bộ Công thương cho…
Đơn hàng xuất khẩu cốc trúc chạm khắc thủ công phong cách Trung Quốc.
Làm thứ này đơn giản, chính là cắt từng đoạn ống trúc, mài bóng loáng trong ngoài, sấy khô.
Sau đó khắc hoa văn trang trí Trung Quốc truyền thống xinh đẹp lên, chính là một cốc thủ công xinh xắn, giá xuất khẩu có thể bán một tệ rưỡi một cái.
Đây vốn là chuyện cực tốt có thể kiếm ngoại hối!
Kết quả một nhóm hai nghìn cái hàng mẫu, đã bị trả về hơn bốn trăm cái… Hàng lỗi!
Tiêu chuẩn của nhóm người nước ngoài này hà khắc, nói thẳng ra, thứ đồ thủ công này, khắc hoa cũng không thể hoàn toàn y hệt được…
Ngoại hối này không kiếm được, cả đống hàng không phải bồi thường đã không tệ.
Quản đốc nhà máy thủ công bị lãnh đạo huyện phê bình một trận, đơn vị tiên tiến, cá nhân tiên tiến năm nay không còn!
Quản đốc nhà máy thủ công có khổ không nói ra được, chỉ có thể chuyển nhóm hàng lỗi xuất khẩu này thành hàng tiêu thụ tại chỗ, để cứu vãn tổn thất.
Hàng xuất khẩu chuyển thành tiêu thụ tại chỗ được tranh cướp toàn là mấy thứ thực dụng như áo lông cừu, len, v.v.
Nhóm hàng cốc trúc lỗi này giá ba hào năm xu một cái, đặt ở cửa hàng quốc doanh không ai mua!
Dân chúng có dư tiền mua cốc tráng men, bát tráng men không thực dụng hơn à?
Bỏ đó mấy tháng, cửa hàng quốc doanh rất ghét bỏ những cốc trúc này chiếm chỗ, nên trả về nhà máy thủ công.
Quản đốc nhà máy thủ công đau khổ trong lòng, thứ này nát trong tay.
Ông vừa uống rượu mắng người nước ngoài xỏ lá, vừa căm tức định mang những cốc trúc này đến căn tin làm củi đốt…
Ninh Tú Phân vểnh tai nghe xong từ đầu đến cuối câu chuyện, chạy tới nhiệt tình hỏi kích thước và hình dáng của những cốc trúc.
Cô đột ngột tỏ ý muốn mua hơn bốn trăm cốc trúc này, chỉ cần giá thích hợp!
Quản đốc nhà máy thủ công khi ấy trợn mắt.
A, cô bé ngốc từ đâu chui ra, muốn nhận chỗ rác này?
Ông ngẫm nghĩ, đòi số chẵn một trăm hai mươi tệ, tự Ninh Tú Phân gọi xe vận chuyển chỗ cốc trúc này đi.
Ninh Tú Phân ép giá, giảm đến tám mươi tệ, khăng khăng không buông, bằng không để quản đốc thiêu hủy!
Quản đốc nhà máy thủ công cắn răng, đồng ý…
Dù sao là một đống rác phải làm củi đốt, có thể bán tám mươi tệ thì tám mươi tệ, luôn tốt hơn làm củi đốt.
Tám mươi tệ còn có thể trả phí cơm nước tăng ca cho căn tin nhà máy thủ công.
Vì thế đã giải quyết xong chuyện này, mọi người cảm thấy mình chiếm lời… Mọi người có tương lai tốt đẹp!
Cuối tuần này, Ninh Tú Phân đến tìm Chương Nhị cùng đến nhà máy thủ công vận chuyển chỗ cốc kia.
“Cửa hàng quốc doanh còn không bán được cốc này, sao em có thể bán được chứ, thời buổi này có hai xu đi chợ đen mua quả trứng gà cũng tốt hơn mua rác này.”
Chương Nhị ngồi trên xe ba bánh, vẫn định khuyên Ninh Tú Phân đừng mua nó.
Anh ta không biết Ninh Tú Phân mua thứ này là có tương lai tốt đẹp!
Những hàng thủ công bị lỗi này không giống lâm sản hay đồ cổ, đến chợ đen chắc chắn không bán được.
Ninh Tú Phân lại mắt to cong cong, cười he he: “Em chưa nói em định bán cốc mà, anh Chương Nhị đi thôi!”
Chương Nhị sửng sốt, nhưng Ninh Tú Phân không định nói gì nữa, anh ta lắc đầu, cô nhóc này rất có chủ ý, không giống với con gái đương thời.
Anh ta chưa từng thấy cô gái nào tích cực kiếm tiền như vậy.
Nhưng cũng là cô gái đáng tin.
Tâm trạng Ninh Tú Phân rất tốt đi theo Chương Nhị ra cửa.
Hàng lỗi tốt, hàng lỗi rẻ!
Chờ đến kho thành phẩm nhà máy thủ công huyện, cô đã thấy quản đốc Chu kêu tài vụ và công nhân chuyển từng bao tải cốc trúc ra.
Ninh Tú Phân cầm lên nhìn xem, phát hiện cốc trúc làm còn tinh xảo hơn trong suy nghĩ của cô, cô vô cùng hài lòng.
Vì thế, cô kiểm tra lại số lượng, giao hàng rõ ràng với quản đốc Chu, đưa tiền cho tài vụ.
Quản đốc Chu sợ xe ba bánh của Chương Nhị không thể chở hết bốn trăm cốc trúc này trong một lần.
Ông còn tâm trạng rất tốt kêu xe ba bánh lớn trong nhà máy cùng giúp vận chuyển đến nhà nhỏ của Ninh Tú Phân.
Chương Nhị giúp đỡ dỡ hàng xuống, hơn bốn trăm cốc trúc để vào trong một căn phòng trống.
Ninh Tú Phân đưa cho Chương Nhị hai lồng lớn bánh bao thịt bà Hạ làm và một chai rượu sông Phần chỉ trên tỉnh mới có.
Mấy thứ như nhân tình này, cần đôi bên có qua có lại, phải bỏ ra chút mới có thể duy trì.
Khi nên cảm ơn người ta giúp đỡ thì cảm ơn, cảm thấy quan hệ đôi bên tốt lại vắt cổ chày ra nước, sớm hay muộn gì không làm bạn được.
Chương Nhị thoải mái nhận bánh bao đi về, anh ta biết tay nghề làm bánh bao của bà Hạ còn ngon hơn cả căn tin của nhà khách trong huyện.
Vừa khéo chủ nhật là sinh nhật ông Đường, ngoài bánh bao cho bữa tối ra.
Ninh Tú Phân và bà Hạ còn làm rất nhiều đồ ăn, cô đưa bút máy Parker vàng cho ông Đường.
Ông Đường cực kỳ vui vẻ, cầm bút tinh xảo yêu thích không buông tay, nhưng cũng hơi lo lắng: “Thứ này không dễ mua, trên tỉnh không có bán, cháu kiếm đâu ra vậy!”
Vinh Cẩm Thiêm cũng nhìn cây bút kia, trong mắt phượng lóe lên khác thường: “Là thằng nhãi nhà họ Âu đưa cho em?”
Thằng nhãi kia đưa cho cô đồ quý giá vậy?
Ninh Tú Phân gật đầu, nói lai lịch cây bút: “Bài thi của ông thuộc quyền sở hữu trí tuệ của ông… Ờm… Tóm lại bài thi của ông thật sự đáng giá cây bút này!”
Thỉnh thoảng cô lại vô thức phun ra một danh từ chưa từng nghe thấy.
Vinh Cẩm Thiêm đã thành quen, anh chỉ liếc nhìn cô.
Ông Đường cảm thấy bản lĩnh tri thức của mình nhận được tán thành, cũng yên lòng, cười nói: “Lần sau đừng đòi đồ của bạn học, mọi người cùng nhau học tập cùng tiến bộ.”
Ninh Tú Phân cười không nói chuyện.
Khi thi đại học, mọi người có mối quan hệ cạnh tranh, cô không có lòng tốt giúp đỡ người xa lạ miễn phí.
Khổng Nhị và cô không oán không thù, ngày hôm sau cô đến còn hãm hại cô nữa.
Chuyện thăng gạo là ân, đấu gạo là thù quá nhiều, nhỡ người ta thi không tốt, còn trách cô cho bài thi.
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên nói: “Nếu em thích loại bút này, sau này anh nhờ người mua hộ từ Thượng Hải hoặc thủ đô.”
Ninh Tú Phân vừa và cơm vừa vội lắc đầu: “Chữ của tôi như chó bò vậy, bỏ đi.”
Có bút bi đã không tệ.
Ninh Tú Phân không thèm để ý đến bút máy Parker của Âu Minh Lãng cho, tâm trạng Vinh Cẩm Thiêm không tệ: “Ừm.”
Nhưng bà Hạ lại đá anh một cước ở dưới bàn.
Vinh Cẩm Thiêm nhướng mày, nhìn miss Hạ… Có chuyện gì?”
Bà Hạ luôn chớp mắt với anh, lại ngầm chỉ vào cây bút.
Đồ ngu, ngoài miệng con gái nói không cần quà, vậy cháu thừa thắng xông lên, hỏi người ta thích gì tặng đó!
Đây chẳng phải là thời điểm tốt để hòa hoãn quan hệ sao!
Vinh Cẩm Thiêm như có đăm chiêu nhìn bà: “Bà thích cây bút kia à?”
Miss Hạ trợn mắt, muốn trét đầy cơm lên mặt anh: “Không, bà thích cháu nhìn như kẻ đần độn, còn thích vợ cháu bị người cướp mất!”
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Ninh Tú Phân: “… Ha ha ha!”