Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

“Ồ, đây là những món anh hai Chu đã gọi, được rồi, tôi làm thêm hai món nữa.” Đầu bếp Lý của nhà khách nhìn họ ngồi vào bàn, cười híp mắt nói.
Đầu bếp Lý rất nhanh đã mang lên đủ món cho họ.
Hiệu phó Chu dẫn đầu lấy ấm trà rót trà vào cốc sứ của Ninh Tú Phân.
Gương mặt gầy gò nhã nhặn của ông ta bùi ngùi: “Cảm ơn cô, Tiểu Ninh, nếu không có cô tiếp nhận bình hoa mận đó giúp tôi thì tôi đã mất cả tiền lẫn của rồi.”
Đồ vật bị cướp đi, tiền cũng không còn, nhờ có Tiểu Ninh nên ông ta mới lấy lại được tiền, mới có cơ hội cứu mẹ và vợ mình.
Ninh Tú Phân nâng cốc trà lên chạm với cốc của Hiệu phó Chu: “Nếu bán đồ cổ ở chợ đen mà không hiểu rõ giá thị trường và tình hình bên trong thì rất dễ bị chém giá.”
Nghề làm đồ cổ nước rất sâu, chú Liễu giỏi cả hai bên đen trắng, lại liên hợp với người khác trong chợ đen ép giá Hiệu phó Chu.
Mục đích là ép Hiệu phó Chu bán ra với giá thấp, đời sau rất phổ biến kiểu ác ý thu mua này.
Cuối cùng còn công khai cướp, khiến cô không đứng yên được nữa mới ra tay.
Chính cô cũng nhân cơ hội này kiếm được rất nhiều tiền nên Hiệu phó Chu không nợ cô gì cả.
“Nhưng tôi không thể nhận cốc trà này của chú Chu được, sau này chú là Hiệu trưởng của tôi rồi.” Đôi mắt đen như trân châu của Ninh Tú Phân cong lên, mỉm cười nói.
Hiệu phó Chu cũng cười, không muốn kính trà nữa: “Xem ra Tiểu Ninh rất có tự tin sẽ thi đỗ và trở thành học sinh của tôi.”
Ông ta dừng một lát: “Tôi vốn nghĩ, nếu cô muốn có học bạ để đi thi, cho dù trong trường không có thì tôi cũng sẽ nghĩ cách giúp cô giải quyết.”
Ninh Tú Phân lắc đầu: “Chú Chu yên tâm, nếu ngay cả kỳ thi của học sinh chuyển trường tôi cũng không qua thì thi đại học chắc chắn sẽ trượt, vậy có học bạ cũng không có ý nghĩa gì.”
Đã sống hai đời nên cô hiểu rõ trong nước là một xã hội nhân tình, để có được cơ hội đi thi thì cô cũng sẽ biếu quà.
Cô không phải người thanh cao đến mức xa cách với thế giới, có những mối quan hệ sâu rộng là yếu tố quan trọng để đánh giá một người có bản lĩnh hay không.
Nhưng thật sự kiểm tra những gì có thực lực trong tầm tay, cô không định đi đường tắt, người không có thực lực sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ, thì sao phải phí sức làm mấy việc gian dối.
Hiệu phó Chu và anh hai Chương cùng nở nụ cười khen ngợi cho Ninh Tú Phân vì sự tỉnh táo của cô.
“Rất hiếm thấy một cô gái như cô có thể hiểu sự đời mà không gió chiều nào che chiều đấy, tôi mong cô sẽ trở thành học sinh của tôi!” Hiệu phó Chu cười và uống trà với cô.
Vinh Cẩm Thiêm ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn Ninh Tú Phân, có lúc cô gái này rất trẻ con, nhưng có lúc lại giống một người nhìn thấu cả thế giới.
Mâu thuẫn lại lạc quẻ, giống như một vũng nước trong vắt nhưng sâu không thấy đáy.
Vinh Cẩm Thiêm rũ mắt, che đi suy nghĩ sâu trong mắt, người bình thường không có kinh nghiệm điều tra và sự nhạy bén như anh, mà Ninh Tú Phân lại che giấu nữa.
Rất khó để phát giác ra sự kì dị của Ninh Tú Phân.
Nhưng anh ở chung với cô lâu như vậy, những lời nói và hành động của cô không hoàn toàn khớp với xuất thân, thân phận và những gì cô từng trải qua, nhưng mà bối cảnh lại sạch sẽ đến mức không có một chút vấn đề gì.
Nếu cô đã không có những hành động nguy hiểm gì, vậy… Cứ tiếp tục như thế đi.
Hi vọng cả đời cô cũng không xuất hiện bất cứ vấn đề “bất thường” gì.
Vinh Cẩm Thiêm khẽ nhếch môi.
Ăn xong, Hiệu phó Chu đi thanh toán, Ninh Tú Phân cũng không giành thanh toán mà học được cách tiếp nhận ý tốt của người khác, đây cũng là cách giữ thể diện cho người ta.
Chương Nhị giao chìa khóa cho Ninh Tú Phân: “Lần này Tiểu Phân có thư giới thiệu, dạo này không có lãnh đạo nào đi công tác nên anh vẫn thuê lại căn phòng lần trước hai người ở!”
Nói xong anh ta còn nháy mắt với Ninh Tú Phân và Vinh Cẩm Thiêm rồi mới đi làm.
Chỉ còn lại hai người Ninh Tú Phân và Vinh Cẩm Thiêm, không khí nháy mắt yên tĩnh.
Ninh Tú Phân nhìn anh: “Tôi lên cất đồ trước đây.”
Nói rồi cô không để ý anh, tự xách túi đựng quần áo và đồ vệ sinh cá nhân của mình lên tầng.
Mày kiếm của Vinh Cẩm Thiêm nhăn lại, lạnh mặt đi theo sau cô.
Đến phòng ở tầng hai, Ninh Tú Phân quen thuộc mở cửa, vào phòng cất đồ.
Chỉ là vừa thấy chiếc giường lớn một mét tám trong phòng, cô nhớ lại ngay lần trước cô bò trên lồng ngực anh, ôm anh ngủ cả đêm.
Mặt Ninh Tú Phânđỏ lên, nhìn đi chỗ khác, cô xếp đồ vệ sinh cá nhân của mình vào trong phòng tắm riêng.
Sau khi cô rửa mặt rửa tay thì vắt khăn treo lên rồi ngồi lên giường cởi giày: “Tôi ngủ một lúc, buổi chiều tôi muốn đi tìm phòng, anh đi cùng tôi không?”
Mặt Vinh Cẩm Thiêm không biểu cảm gì nhìn cô: “Không phải Trần Thần càng hợp đi xem phòng cùng cô hơn tôi à, cần tôi báo cho cậu ấy không?”
Nghe vậy, khuôn mặt tròn trịa của Ninh Tú Phân dài ra, trợn mắt nói: “Nói chuyện kỳ kỳ quái quái, là tôi hỏi thừa rồi!”
Cũng không phải cô làm tổn thương anh, chỉ là Hiệu phó Chu không biết ăn nói, ông ta lại không cố ý.
Ai bảo anh đen đủi như vậy, sinh nhầm thời điểm, nếu anh sinh muộn mấy chục năm thì có thể đã có vô số fans si mê điên cuồng và đập đầu vào tường vì khuôn mặt này của anh!
Nhưng chẳng liên quan gì với cô cả.
Cô đã cho anh bậc thang để xuống rồi, anh vẫn bày ra cái vẻ thối hoắc này, mà không chịu xuống theo bậc thang cô bày cho.
Ninh Tú Phân lười để ý anh, dứt khoát cởi quần áo khoác ngoài rồi lên giường đắp chăn ngủ.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn thói quen duỗi chân ôm chăn rồi quấn chăn lên người biến mình thành con tằm xong mới nằm xuống của cô, cô hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh.
Anh chỉ đành nhịn, khuôn mặt ủ rũ vào phòng tắm để đồ.
Vừa ngẩng đầu anh đã nhìn thấy ngay cái khăn tơ tằm lớn in hoa mà Ninh Tú Phân treo.
Anh chợt nhớ ra lần cuối anh ở khách sạn… Cái khăn bị anh làm bẩn kia.
Khuôn mặt u ám của Vinh Cẩm Thiêm thả lỏng hơn, da mặt trắng nõn không tự nhiên hiện lên một vệt ửng đỏ.
Anh nhìn đi chỗ khác, mở vòi nước, dùng nước máy lạnh buốt để đánh răng rửa mặt.
Khi Vinh Cẩm Thiêm đi ra khỏi phòng tắm, đã nhìn thấy ngay cô gái đang nằm trên giường, thế mà phát ra những tiếng ngáy khò khè mềm mại nhỏ bé trong ổ chăn ấm áp.
Anh không hiểu được có loại cảm giác bực bội như đấm vào bịch bông.
Con thỏ lông quăn này đi đến đâu cũng ngủ, giống như cô không hề quan tâm anh đang tức giận, mà chỉ mình anh tức đến mức ngột ngạt thôi.
Anh nheo mắt phượng lửa giận bừng bừng, anh quỳ một gối lên giường rồi kéo chăn của cô, lôi cô ra.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa: “Cốc cốc cốc.”
Lúc này Vinh Cẩm Thiêm mới thẳng người, nhìn ra cửa, xuống giuờng đi mở cửa.
Một chị phục vụ mập mạp đứng ngoài cửa, cầm chăn trong tay.
Thấy Vinh Cẩm Thiêm mở cửa, chị ta không khách sáo nhét chăn vào lòng anh: “Này, chàng trai trẻ, đây là cái chăn lúc trước Tiểu Ninh nhờ tôi chuẩn bị cho cậu.”
Sau đó, chị phục vụ nhìn Vinh Cẩm Thiêm cau mày lắc đầu: “Chậc, cô vợ tốt như Tiểu Ninh không cho cậu ngủ cùng chăn, cậu cũng không biết dỗ.”
Nói xong chị ta trợn mắt rời đi.
Vinh Cẩm Thiêm ôm chăn, khuôn mặt đã dịu đi đôi chút lại trở nên u ám.
Anh đóng cửa rồi đi đến cạnh giường, lạnh mặt ném chăn lên giường, gân xanh trên trán nổi lên.
Được lắm, cô còn gọi thêm chăn cho anh, tất cả mọi người ở nhà khách đã biết hai người họ “tình cảm không tốt” rồi.

Giấc ngủ trưa của Ninh Tú Phân khá tốt, bình thuờng cô ngủ hơn một tiếng một chút sẽ tự tỉnh lại.
Cô duỗi người, không thấy ai bên cạnh.
Ninh Tú Phân ngây người một chút, nhìn ra cửa sổ, ánh sáng trắng xám chiếu vào qua kính cửa sổ.
Cảm giác tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa và nhìn bụi bay trong không khí, không hiểu sao trong lòng cô lại thấy hơi… trống rỗng.
Cô ngồi dậy mặc quần áo, đi giày rồi ra khỏi phòng, thấy ngay bóng nguời lạnh nhạt đứng ở ban công nhìn ra đường.
Ngón tay thon dài của người đàn ông kẹp điếu thuốc, tùy ý để trên lan can.
Động tác rất bình thường, nhưng đôi chân dài bắt chéo và thân hình thẳng tắp mang lại cảm giác lạnh nhạt lại lười biếng kỳ lạ.
Khiến Ninh Tú Phân nghĩ đến con hổ trắng ngủ đông nghỉ ngơi dưới ánh nắng mùa đông.
Cô nhìn một lúc, thỏa mãn nhu cầu thẩm mỹ của mình, sau đó nhìn ghế sofa… Ở đó để một cái gối và một cái chăn.
Ừm, bạch hổ hay hờn, thà nằm trên ghế sofa cũng không muốn lên giường ngủ.
Chậc, đôi chân kia còn dài hơn ghế sofa, nằm ngủ có thoải mái không?
Ninh Tú Phân không gọi anh, tùy anh muốn làm thế nào thì làm.
Đời này cô sống lại, quy tắc quan trọng nhất chính là… Làm người phải vui vẻ, đặc biệt là phải làm chính mình vui vẻ!
Cô quay người, cõng chiếc túi nhỏ lên lưng rồi đi ra ngoài.
Nhưng cô mới đi đến tầng một đã bị người túm lấy bím tóc: “Em định đi kiểu gì?”
Ninh Tú Phân bị kéo đến mức loạng choạng, quay lại nhìn, không biết Vinh Cẩm Thiêm như âm hồn đứng sau lưng cô từ lúc nào, từ trên cao nhìn xuống cô.
Vậy mà cô không hề phát hiện?
Ninh Tú Phân bị dọa giật mình, phát cáu giật lại bím tóc của mình: “Anh là ma à, sao đi đường không phát ra tiếng vậy!”
May mà bây giờ là ban ngày, đáng sợ quá!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!