Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Lúc này, phó hiệu trưởng Chu đi ra, khi nhìn thấy Ninh Tú Phân thì cười chào đón…
“Tiểu Ninh à, tôi viết thư giới thiệu đặt một bàn ăn ở nhà khách huyện, gần đây bọn họ làm thịt rừng rất ngon.”
Ninh Tú Phân và Chương Nhị sững sờ, hai người cùng nở nụ cười.
Nhà khách huyện là tiệm cơm xa hoa nhất huyện thành, đúng là Chu Lợi rất có lòng.
Phó hiệu trưởng Chu hơi buồn bực và lo âu: “Sao thế, Tiểu Ninh không thích nhà khách huyện à?”
Ninh Tú Phân nín cười lắc đầu, chỉ Chương Nhị ở bên cạnh: “Anh Chương Nhị là người phụ trách mua hàng của nhà khách huyện, thịt rừng của bọn họ được đưa đến từ thôn của tôi.”
Cô ăn đến ăn đi ăn qua ăn lại, món nào cũng đã ăn mấy lần.
Phó hiệu trưởng Chu sững sờ, đẩy kính đen, cười bắt tay Chương Nhị: “Vậy thì phải nhờ đồng chí Chương giúp giới thiệu thức ăn ngon, tôi muốn ăn còn phải dùng thư giới thiệu.”
Chương Nhị cười, cởi mở đưa thuốc lá cho Chu Lợi: “Khách sáo rồi!”
Phó hiệu trưởng Chu khách sáo đẩy thuốc lá lại, nhìn về phía Ninh Tú Phân cười nói: “Cô còn trẻ tuổi, đi lên núi săn với người nhà à?”
Ninh Tú Phân nhìn Vinh Cẩm Thiêm, chỉ hời hợt nói: “Vâng.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn thấy Ninh Tú Phân không hề có ý muốn giới thiệu mình, vẻ mặt của anh lạnh lẽo hơn, không nói gì.
Phó hiệu trưởng Chu vẫn luôn chú ý đến chàng trai đứng bên cạnh cao ngất như cây dương, cho dù Vinh Cẩm Thiêm không nói gì nhưng cảm giác tồn tại vẫn rất mạnh…
Rõ ràng anh có gương mặt trắng trẻo nhưng cả người lại có vẻ áp bách lạnh như băng.
“Khụ, đây là anh của Tiểu Ninh à?” Phó hiệu trưởng Chu khách sáo nhìn Vinh Cẩm Thiêm mà hỏi.
Ninh Tú Phân nhỏ nhắn xinh xắn, mắt to miệng nhỏ lại có gương mặt tròn nhỏ phúc hậu đáng yêu. Khi cô đứng cạnh Vinh Cẩm Thiêm mặt lạnh như băng giống hệt như em gái vậy.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân vờ như không thấy mình, anh lạnh lùng tự giới thiệu: “Tôi là người yêu của cô ấy.”
Anh dừng một chút, nói thêm: “Đã đăng ký kết hôn rồi đấy.”
Trong phút chốc, phó hiệu trưởng Chu ngây ngẩn cả người, năm nay kết hôn sớm, thật ra có nhiều người đi đến nông thôn mới học cấp ba, kết hôn cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lần trước ông ta nhìn thấy chàng trai đi theo Ninh Tú Phân vừa vạm vỡ lại đẹp trai, còn che chở cho Ninh Tú Phân, sao mới một tháng đã đổi rồi?
Ông ta thốt ra: “Tiểu Ninh, cô đổi người yêu rồi à, chàng trai này không thể so với anh chàng tuấn tú hôm trước được…”
Phó hiệu trưởng Chu mới nói một nửa đã biết chuyện này xong rồi, ông ta nuốt lời muốn nói tiếp xuống.
Đúng là chàng trai mặt trắng cao lớn biến thành mặt đen.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng, cứng rắn nhìn lướt qua Ninh Tú Phân: “Tôi và cô ấy đăng ký kết hôn rồi, bây giờ cô ấy cảm thấy ai tốt cũng đáng tiếc thôi.”
Ninh Tú Phân trừng mắt nhìn anh.
Bị khùng à, chẳng lẽ anh không biết người vạm vỡ luôn ở cạnh cô trong huyện thành chỉ có một mình Trần Thần sao?
Vinh Cẩm Thiêm híp mắt, cô không có ý muốn giải thích với người khác anh là ai, còn dám trừng mắt nhìn anh?
Phó hiệu trưởng Chu thấy bầu không khí giữa hai người khác lạ, ông ta vội cười lúng túng…
“Tôi nói chuyện cho sướng miệng thôi, ý của tôi là Tiểu Ninh là cô gái tốt, chỉ là cô ấy kết hôn sớm. Nếu không đợi đến khi cô ấy thi đỗ rồi, tôi có thể giới thiệu cho cô ấy người yêu tốt hơn.”
Chương Nhị: “…”
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Ninh Tú Phân: “…”
Lời giải thích này còn không bằng không giải thích, cái gì mà có thể giới thiệu người yêu tốt hơn, chẳng phải ý nói Vinh Cẩm Thiêm chẳng bằng ai à?
Người ta giải thích là muốn đưa thang để đi xuống bục.
Phó hiệu trưởng Chu giải thích là rút thang đi xuống của người ta, còn làm hỏng, hơn nữa đạp lên mặt mũi người ta mấy cái.
Sắc mặt Vinh Cẩm Thiêm u ám đến mức như sét đánh khi trời mưa, khiến cho sắc mặt của phó hiệu trưởng Chu và Chương Nhị cũng co rúm lại.
Ông ta không giải thích được vì sao trông chàng trai mặt trắng nõn này hơi đáng sợ.
Ninh Tú Phân đứng ở một bên rất muốn cười, vì thế cô cười đến mức chảy nước mắt ở trước mặt Vinh Cẩm Thiêm: “Ha ha ha, chú Chu biết nói chuyện quá.”
Cô nhìn chó Vinh Cẩm Thiêm phải ăn quả đắng, không giải thích được cảm thấy rất thoải mái.
Đây là lần thứ hai anh ăn quả đắng!
Ai bảo Trần Thần hợp thẩm mỹ thời nay hơn anh, tất cả mọi người cảm thấy Trần Thần là quân nhân có gương mặt vuông đẹp trai hơn chàng trai mặt trắng nõn này.
Dáng người của anh rắn chắc, bản lĩnh tốt hơn Trần Thần nhưng không thể cởi quần áo xuất hiện trước mặt người khác: “Ha ha, đồng chí, nhìn thân thể của tôi đi.”
Hoặc là rảnh rỗi đánh một trận với Trần Thần chứng minh anh trâu bò hơn Trần Thần được.
Ha ha ha ha ha…
Ánh mắt có thể khiến người ta chết cóng của Vinh Cẩm Thiêm nặng nề nhìn lướt quaNinh Tú Phân.
Tâm trạng của anh còn dữ dội hơn, trong đầu suy nghĩ mấy chục hình ảnh phải làm sao trừng phạt Ninh Tú Phân.
Phó hiệu trưởng Chu và anh Chương Nhị bị gương mặt và vẻ âm trầm trên người hù dọa không dám nói gì…
Ninh Tú Phân ở bên cạnh hít sâu nén cười, vừa lau đi nước mắt ở khóe mắt vì bật cười, vừa nói: “Chú Chu đừng quan tâm anh ấy, chúng ta đi ăn cơm đi!”
Cô nói xong liếc nhìn Vinh Cẩm Thiêm: “Anh có muốn đi đến nhà khách huyện thành ăn cơm với chúng tôi không?”
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nói: “Đi, vì sao không đi? Tiền của anh do em giữ mà.”
Ninh Tú Phân nhìn gương mặt u ám của anh, nếu ánh mắt có thể giết người thì cô đoán mình bị anh lăng trì một nghìn dao rồi.
Chẳng lẽ trên người anh không có tiền tiêu vặt à? Nhìn gương mặt lạnh lùng của anh rõ ràng muốn xoay người rời đi, nhưng vì nghèo nên nhất định phải đi theo cô kìa.
Cô lại bật cười.
Kẻ ngốc nào đưa toàn bộ tài sản cho đối phương hợp tác cùng thế, không sợ cô ôm tiền chạy à.
Tâm trạng của Ninh Tú Phân càng vui vẻ: “Vậy đi thôi, đi ăn cơm!”
Cô nói xong nhảy lên yên sau xe đạp của Chương Nhị.
Anh Chương Nhị cười ha ha, bấm chuông leng keng: “Chúng ta đi thôi!”
Vinh Cẩm Thiêm nắm chặt tay lái, gương mặt tuấn tú càng u ám hơn.
Phó hiệu trưởng Chu chỉ thấy chàng trai trắng nõn này khiến cho người ta có áp lực như núi, ông ta đẩy mắt kính, khàn giọng nói: “Tôi không biết nói chuyện, đồng chí trẻ thứ lỗi nhé?”
Ông ta nói xong leo lên yên sau xe của Vinh Cẩm Thiêm, ôm eo anh: “Chúng ta đi thôi!”
Cả người Vinh Cẩm Thiêm cứng đờ: “…”
Đệch, muốn giết người làm sao bây giờ!!
Đã lâu rồi anh không muốn chửi bậy như thế.

Đến nhà khách huyện, Ninh Tú Phân xuống xe, vừa nói vừa cười đi vào cửa cùng anh Chương Nhị.
Vinh Cẩm Thiêm ở phía sau chống chân dài xuống đất, phó hiệu trưởng Chu vội vàng nhảy khỏi yên xe, chạy vào cửa giống như có quỷ đuổi theo.
Gương mặt Vinh Cẩm Thiêm âm u giống như trời có thể mưa cũng đẩy xe đi vào theo.
Vừa rồi phó hiệu trưởng Chu thấy anh tức giận, sợ anh cố ý bỏ rơi mình nên trên đường đi luôn ôm chặt eo anh.
Ông ta khiến cho cả người anh cứng đờ không được tự nhiên, lái xe cũng không xong. Kết quả, ông ta bị dọa ôm anh chặt hơn, chỉ muốn vùi đầu vào lưng anh.
Tốt xấu gì cũng là phó hiệu trưởng trường họ, vậy mà trên đường vừa ôm anh vừa gào như quỷ kêu.
Chết tiệt… Đời này anh không muốn chở đàn ông nữa!
Đều là con thỏ chân ngắn Ninh Tú Phân chết tiệt làm hỏng chuyện, chờ trên đường trở về thôn xem anh trừng phạt cô thế nào, cho xóc chết cô!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!