Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân không ngờ người đàn ông trung niên bán mai mình cứu được ở hẻm chính là phó hiệu trưởng Chu ở trước mặt.
Cô nhớ trước đó, khi chú Liễu đe dọa ông ta có nhắc đến công việc của Chu Lợi ở trường trung học số hai trong huyện.
Cô nghĩ đó chỉ là thầy giáo bình thường, không ngờ lại là phó hiệu trưởng!
Thảo nào đám người chú Liễu dám đe dọa Chu Lợi, nếu như ông ta không thức thời mà báo cảnh sát thì bọn họ sẽ liên tục tìm ông ta gây sự!
Công việc này của Chu Lợi không tệ, ông ta không thể từ bỏ công việc này trốn đi nơi khác. Chỉ cần Chu Lợi vẫn là phó hiệu trưởng ở trường trung học số Hai thì ông ta chạy được hòa thượng, không chạy khỏi miếu được!
Chu Lợi nhìn thấy ân nhân, ông ta kích động đến mức bắp thịt trên mặt run lên, muốn nói gì đó.
Cô Diệp ở một bên nói: “Ninh Tú Phân, cô biết phó hiệu trưởng chủ quản công tác dạy học ở trường chúng tôi à?”
Bà ấy nói xong mờ mịt nhìn thoáng qua chủ nhiệm Vương, so với chủ nhiệm Vương, nếu như Ninh Tú Phân và phó hiệu trưởng quen nhau thì đương nhiên sẽ có cơ hội tham gia thi.
Ninh Tú Phân nhận ra cô Diệp nhắc nhở, cười với Chu Lợi: “Chú Chu, đã lâu không gặp, chú khỏe chứ?”
Chu Lợi thấy Ninh Tú Phân không nói chuyện ông ta bán mai bị đánh, may được cô cứu giúp, khẽ ho một tiếng: “Đúng thế, đã lâu không gặp, có chuyện gì thế?”
Đúng là ở trước mặt người khác, ông ta không thể nhắc đến chuyện này.
Chương Nhị không ngờ Ninh Tú Phân lại quen phó hiệu trưởng trường trung học số hai, vội tố cáo: “Tôi dẫn Ninh Tú Phân đến tham gia cuộc thi xếp lớp, kết quả…”
Anh ta nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Ít nhiều gì Chu Lợi cũng biết xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta không ngờ chủ nhiệm Vương lại làm đến mức khó coi như vậy!
Ông ta lạnh lùng nhìn chủ nhiệm Vương: “Chủ nhiệm Vương, anh có muốn giải thích gì không, sao anh lại làm vậy?”
Trên trán trọc lóc của chủ nhiệm Vương ứa mồ hôi, ông ta không biết Ninh Tú Phân lại quen phó hiệu trưởng. Vậy cô chỉ cần tìm phó hiệu trưởng ra mặt, tìm cô Diệp làm gì!
Nếu vậy sẽ không khiến mọi chuyện trở nên thế này!
Ông ta chỉ có thể cười gượng: “À… Là sai sót trong công việc của tôi, sai sót của tôi, lúc đó tôi nghĩ rằng đã đủ học sinh trong lớp!”
Ông ta nói xong nhìn cô Diệp, ra hiệu bà ấy nói chuyện giúp mình.
Cô Diệp thấy ông ta chụp mũ mình “Sai sót trong công việc”, bây giờ tự ụp lên đầu ông ta, trong lòng bà ấy dễ chịu hơn nhiều.
Bà ấy nhìn thoáng qua đồng hồ, ôn hòa nói với Ninh Tú Phân và Chương Nhị: “Chủ nhiệm Vương đã không có ý kiến gì, hay là trước hết để Tiểu Ninh vào thi đi, trì hoãn quá lâu rồi.”
Bà ấy không thích chủ nhiệm Vương là một chuyện, nhưng làm mích lòng ông ta là chuyện khác.
“Ninh Tú Phân suy nghĩ, gật đầu: “Vâng, cô Diệp, chú Chu, tôi vào thi nhé.”
Cuộc thi quan trọng hơn, những chuyện khác để sau hẵn nói.
Cô Diệp nhìn Ninh Tú Phân biết tiến biết lui, trên gương mặt nghiêm khắc vàng như nến của bà ấy nở nụ cười hiếm hoi: “Được rồi, ở trong phòng học đó, giáo viên gác thi đang ở bên trong.”
Ninh Tú Phân nói với Chu Lợi và Chương Nhị: “Chú Chu, anh Chương Nhị, em đi thi trước!”
Chu Lợi cũng ôn hòa nói: “Mau đi đi, thi xong thì gặp ở cổng trường, chúng ta cùng ăn cơm trưa!”
Phó hiệu trưởng Chu tỏ vẻ thân thiện khiến cô Diệp và chủ nhiệm Vương có tâm tư khác nhau, âm thầm âm thầm đây là người thân nào của phó hiệu trưởng Chu.
Chương Nhị cũng gật đầu: “Anh chờ em bên ngoài trường.”
Ninh Tú Phân gật đầu, chạy vào phòng thi.
Lúc cô biến mất ở cửa phòng học, Chương Nhị cũng rời đi. Lúc này Chu Lợi mới nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn về phía chủ nhiệm Vương: “Chủ nhiệm Vương, mười năm trồng cây trăm năm trồng người. Chúng ta làm giáo viên sao có thể phá hủy lý tưởng lấy thân làm gương dạy dỗ học sinh, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc bình chọn cá nhân tiên tiến của anh đó!”
Chủ nhiệm Vương cúi đầu khom lưng: “Vâng, vâng, sau này tôi sẽ chú ý, không để xuất hiện sai sót này nữa.”
Chu Lợi nói xong, xoay người đi về phòng làm việc của mình.
Chủ nhiệm Vương nhìn thấy Chu Lợi đi xa, trong đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo. Hừ, tên họ Chu này lại lấy chuyện bình xét để đe dọa ông ta.
Chờ đến khi ông ta lên làm hiệu trưởng thì có đuổi tên khốn họ Chu vừa thúi vừa cứng đầu ra khỏi trường học không.
Phó hiệu trưởng Chu và chủ nhiệm Vương đang tranh nhau vị trí hiệu trưởng, chức vị của chủ nhiệm Vương thấp hơn phó hiệu trưởng Chu, nhưng ông ta có chỗ dựa trong tỉnh, chuyện này khó nói trước ai hơn ai.
Diệp Thành Tâm không muốn nán lại với ông ta, gật đầu xoay người muốn về lớp.
Chủ nhiệm Vương hừ lạnh, nói: “Cô Diệp, trước đó học sinh kia của cô học trường cấp ba nào, đến cuối cấp ba, đùng nhét người nào vào trường nữa đấy.”
Diệp Thành Tâm nhíu mày, bà ấy không quen nói dối, nói: “Cô ấy học lớp mười, thành tích cụ thể thế nào phải xem kết quả thi.”
Chủ nhiệm Vương nghe xong cười khinh miệt: “Tôi thấy cô đã nhận lợi ích gì của người ta rồi, nên mới nhét loại người này vào thi xếp lớp?”
Lớp mười có thể học được gì chứ?
Trước khi cháu gái ông ta xuống nông thôn đã học lớp mười hai, thành tích không tệ, lại thuộc nhóm văn nghệ nồng cốt. Dựa vào mặt mũi của ông ta nhưng vẫn phải thi mới được vào.
Song, khi nghe Ninh Tú Phân chỉ học đến lớp mười, ông ta vô cùng yên tâm.
Sớm biết vậy ông ta không làm như thế, để con bé chết tiệt kia đi thi cũng chỉ để nâng cháu mình lên.
“Anh… Anh…” Gương mặt Diệp Thành Tâm cứng đờ, đúng là con trai của bà ấy sắp kết hôn, thiếu phiếu mua hàng và vải may đồ cho con dâu.
Chương Nhị đưa qua, bà ấy nhận, nhưng chỉ giúp báo danh mà thôi, không giống chủ nhiệm Vương làm thái quá không cho cô bé tham gia thi!
Chủ nhiệm Vương cũng lười nhiều lời với Diệp Thành Tâm, ông ta lạnh lẽo hừ một tiếng: “Cô Diệp, tốt nhất cô đừng tìm ai để cùng lừa tôi.”
Ninh Tú Phân quen biết phó hiệu trưởng lại tìm Diệp Thành Tâm đứng ra, hại ông ta không biết quan hệ của bọn họ vứt đi thể diện, chẳng phải bọn họ đang tính toán ông ta à?
Món nợ này ông ta nhớ rõ.
Diệp Thành Tâm nhìn chủ nhiệm Vương sờ đỉnh đầu hơi hói, bà ấy biết người này lòng dạ hẹp hòi, chắc chắn đã ghi hận mình và Ninh Tú Phân.
Bà ấy xoa mi tâm.
Nếu như Ninh Tú Phân thi đậu, chọc phải chủ nhiệm Vương cũng rất phiền toái.
Nhưng cũng may còn phó hiệu trưởng Chu Lợi ở đây.
Nhưng… Bà ấy nhìn hướng phòng học của Ninh Tú Phân, lắc đầu.
Được rồi, một học sinh lớp mười sao có thể thi đậu xếp lớp mười hai chứ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, buổi thi môn thứ tư kết thúc khi tiếng chuông tan học buổi trưa reo vang.
Ninh Tú Phân đã kiểm tra hai lần, đặt bút trong tay xuống, đi lên nộp bài thi.
Giáo viên gác thi nhìn thấy cô viết lít nha lít nhít trong bài thi chính trị, trái lại nhìn cô thêm mấy lần.
Dù sao hai người kia gần như để trống, trong bài thi bốn môn chỉ có Ninh Tú Phân và một học sinh nữ khác viết tương đối nhiều, xem ra cuối cùng suất học sẽ thuộc về hai người.
“Cô chặn tôi rồi, tránh ra: “Một giọng nói yếu đuối vang lên, nhưng giọng điệu lại không khách sáo.
Ninh Tú Phân quay đầu lại nhìn thấy một cô gái mảnh khảnh trắng trẻo, lông mày ngang, mắt hạnh, cằm hơi vuông nhưng không ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của cô ta.
Hơn nữa, hình dáng cằm hơi vuông vô cùng được chuộng ở thời đai này, đó là tiêu chuẩn để đánh giá cô gái xinh đẹp.
Ví dụ như Đường Trân Trân, lý do cô ta được bầu trở thành một đóa hoa trong nhóm thanh niên trí thức là vì khuôn mặt đó của cô ta.
Nhưng cô gái ở trước mặt này đẹp hơn Đường Trân Trân!
Chỉ là trong mắt đối phương có vẻ thù địch khiến Ninh Tú Phân nhíu lông mày xinh đẹp: “Đường lớn chỉ lên trời, người có lối riêng, phòng học lớn như vậy cô cứ đi qua, sao lại chê người khác cản đường.”
Lâm Quyên Tử nhìn thấy Ninh Tú Phân không khách sáo với mình, cô ta trừng mắt nhìn cô, hừ lạnh quay người đi.
Cậu nói sẽ không có ai giành suất vào lớp của cô ta, chỉ cần làm qua loa thôi. Nhưng cô gái này còn phí công viết vào bài thi nhiều như thế, chẳng lẽ muốn cướp suất của cô ta à?
Nằm mơ đi!
Ninh Tú Phân nhìn bóng lưng cô ta, chỉ cảm thấy cô gái xinh đẹp này quá khó hiểu. Cô đi theo cầm túi ra khỏi phòng học.
Ra khỏi trường, cô nhìn thấy anh Chương Nhị, và… Vinh Cẩm Thiêm có bóng dáng cao gầy mạnh mẽ rắn rỏi đứng chung một chỗ.
Cô dừng một lát, đi qua.
“Thi sao rồi!” Anh Chương Nhị nhìn thấy cô đi ra, sốt ruột hỏi.
Ninh Tú Phân gật đầu, đôi mắt to như quả nho đen cong lên: “Khá tốt, yên tâm!”
Ông Đường có bản lĩnh thật sự, dạy dỗ cô không giáo dục Điền Áp Thức (nhồi cho vịt ăn), cho dù toán học hơi kém nhưng cũng đủ để qua cuộc thi xếp lớp này!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn thấy Ninh Tú Phân dường như không chú ý đến mình, chỉ nói chuyện với nói chuyện với Chương Nhị, đôi mắt phượng âm trầm của anh trở nên lạnh lẽo. Anh nén giận, thản nhiên nói: “Đi ăn cơm đi, hôm nay trong tiệm của chị Chương có chân giò ngâm tương!”
Cô rất thích ăn món đó, chỉ cần trong tiệm cơm quốc doanh của chị Chương có thì cô sẽ gọi món đó.
Ninh Tú Phân làm lơ, cười xán lạn với Chương Nhị: “Anh Chương Nhị, vừa rồi phó hiệu trưởng Chu muốn mời chúng ta ăn cơm, chúng ta chờ ông ta ở cửa trường học đi.”
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Cô có ý gì? Ăn cơm cũng không dẫn theo anh à?

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!