Với tư cách là chỉ huy của đội quân tinh nhuệ, nếu “Thái Tuế” không kiểm soát được giác quan của mình trước mặt mục tiêu thì chính là kẻ thất bại.
…
Ninh Tú Phân ở trong phòng tắm tại sân trước, vừa vội vàng tắm vừa lẩm bẩm một mình: “Dù có lớn thế nào thì cũng là đứa trẻ thiếu giáo dục giới tính, là thanh niên trẻ tuổi không hiểu gì chỉ có phản ứng bản năng thôi, không sao đâu.”
Trong những năm 1970 và 1980, xu hướng tình dục thay đổi, anh trai nhỏ Vinh Cẩm Thiêm cái gì cũng giỏi nhưng chưa từng yêu đương.
Thanh niên trẻ tuổi mà, sức sống dồi dào, lúc đang đi đường cũng sẽ “không thể làm gì khác được” mà chợt “đứng thẳng” và “đứng nghiêm chào” người khác.
Ninh Tú Phân lẩm bẩm mười mấy phút, thuyết phục bản thân không cần so đo với thanh niên trẻ tuổi, bà cô sống hai đời như cô không để bụng đâu.
Dù sao cũng giống như thế giới động vật có nói, xuân về hoa nở, lại đến mùa giao phối trong năm…
Dù không trêu chọc cô thì hai chàng trai trẻ Vinh Cẩm Thiêm và Trần Thần cũng đánh lộn, bọn họ cũng sẽ có phản ứng với nhau.
Không giống bà cô đã sống hai đời như cô, không có kiểu ham muốn trần tục đó, làm bài quan trọng hơn!
…
Trần Thần mới về đến chỗ ở trong huyện, không hiểu sao bỗng nhiên lạnh buốt da đầu, lông tơ trên người dựng lên.
Cậu ấy cảnh giác nhìn xung quanh, không phát hiện có gì bất thường, không khỏi lẩm bẩm: “Quái lạ, cảm giác như có ai đang chửi rủa mình hết sức độc ác vậy!”
Marx làm chứng, cậu ấy là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật!
…
Hai ngày trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến thứ bảy.
Ninh Tú Phân dậy rất sớm, nhìn thấy hai bát cháo cùng trứng gà, dưa muối và hai cái bánh bao trên bàn.
Tại thời điểm này, đây đã là bữa sáng tốt nhất rồi.
Ninh Tú Phân rửa mặt xong, vừa bôi kem dưỡng ẩm Pechoin khó lắm mới mua được, vừa ngồi vào bàn, tò mò hỏi: “Bánh bao ở đâu ra đấy?”
Vinh Cẩm Thiêm cũng ngồi xuống: “Bà Hạ làm tối hôm qua, sợ em đi thi bị đói.”
Ninh Tú Phân vui vẻ căn một miếng bánh bao, lại bê bát ăn cháo: “Tay nghề bà Hạ thật tốt!”
Từ khi trong tay có tiền, trong nhà có thịt, bà Hạ và ông Đường cũng bằng lòng ăn thịt.
Vinh Cẩm Thiêm không trả lời mà yên tĩnh ăn sáng.
Ninh Tú Phân cũng không để ý lắm, bình thường anh trai nhỏ này không nói nhiều… Ngoại trừ thỉnh thoảng chơi xấu hoặc huấn luyện.
Lúc hai người dọn dẹp xong rồi cùng nhau xuất phát, Ninh Tú Phân mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Để không bị muộn thi, anh đã mượn xe đạp sườn ngang 28 inch của Trần Thần.
Lúc cô ngồi lên ghế sau, tay ôm chặt eo anh.
Vinh Cẩm Thiêm chợt nói: “Em bám vào tay vịn trên ghế là được.”
Ninh Tú Phân hơi nghi hoặc mà lẩm bẩm: “Với kỹ năng lái xe đó của anh, tôi sợ làm anh ngã xe.”
Vinh Cẩm Thiêm nhàn nhạt nói: “Không đâu.”
Ninh Tú Phân vẫn không yên tâm, lần trước chóp mũi và hai cái bánh bao nhỏ trước ngực cô bị xóc nảy đập phẳng rồi, cô không muốn chịu giày vò nữa đâu.
Cô dứt khoát ôm chặt eo anh: “Đừng nói nhảm nữa, tôi vẫn không yên tâm về anh đâu!”
Cảm giác cơ thể mềm mại sau lưng sát lại gần, cả người Vinh Cẩm Thiêm cứng đơ, bóp phanh xe, chân dài chống xuống đất, lạnh lùng nói: “Buông tay!”
Ninh Tú Phân bị âm thanh lạnh lùng của anh dọa giật mình, trên mặt có phần xấu hổ.
Anh có ý gì, sợ bà cô già như cô quấy rối anh sao?
Cô buông tay rồi nắm chặt ghế sau, cũng lạnh mặt không nói gì.
Lần này, cả đường suôn sẻ, Vinh Cẩm Thiêm đi xe rất trơn tru, gần như không xóc nảy, dọc đường đi hai người cũng không nói chuyện với nhau.
Thuận lợi đến nhà khách của huyện.
Ninh Tú Phân nhảy xuống xe, trên mặt không biểu cảm gì nói: “Anh đợi ở nhà khách đi, buổi trưa tôi quay lại dẫn anh đi ăn trưa.”
Sau đó cô cầm túi đeo vai đi vào nhà khách.
Vinh Cẩm Thiêm ngớ ra.
Một lúc sau anh thấy Ninh Tú Phân ngồi ghế sau xe đạp của anh Chương Nhị đi ra.
Vinh Cẩm Thiêm nhăn mày: “Ninh Tú Phân, đây không phải kế hoạch ban đầu.”
Không phải lúc đầu nói là anh đưa cô đi thi sao?
Lúc đi ngang qua anh, Ninh Tú Phân chỉ thản nhiên nhìn anh: “Kế hoạch thay đổi, anh lại không quen biết ai trong Trường trung học cơ sở số Hai của huyện nên đi theo cũng chẳng để làm gì, tôi đã nhờ anh Chương Nhị tìm chỗ nghỉ ngơi cho anh rồi.”
Anh Chương Nhị cười ha ha nói: “Tiểu Vinh yên tâm nghỉ ngơi đi, buổi trưa anh đón người về cho cậu.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân ngồi sau xe đạp Chương Nhị, tay nắm vạt áo anh ta, vui vẻ nói cười mà đi giống như anh không tồn tại vậy.
Mặc dù biết con của Chương Nhị đã học tiểu học rồi, nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy phiền muộn.
Con thỏ này đột xuất thay đổi kế hoạch là có ý gì?
…
“Tiểu Ninh à, cô có ý gì? Cãi nhau với Tiểu Vinh hả?” Anh Chương Nhị vừa bấm chuông xe đạp, nhanh như chớp đèo Ninh Tú Phân chạy về phía trước, vừa không kiềm chế được dò la hóng hớt.
Ninh Tú Phân mím môi: “Không.”
Cô không phải đứa ngốc, cùng một con đường, lúc sau anh đi xe ổn định như vậy, chứng tỏ lầ trước anh cố tình trêu cô nên mới đi như vậy.
Bây giờ anh lại ra vẻ người chồng trong sạch, chẳng qua trong lòng anh vẫn còn để bụng chuyện xảy ra hai đêm trước thôi.
Anh không thích cô chạm vào anh, anh cảm thấy không thoải mái sau khi chuyện kia xảy ra.
Cô biết, cô không phải loại hình anh thích, người vợ đời trước của anh, cho dù đã 40, 50 tuổi thì vẫn xinh đẹp đẫy đà.
“Ài, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa, đừng để ảnh hưởng đến lúc nữa thi cử đấy.” Chương Nhị lắc đầu, đạp xe đến cổng Trường trung học cơ sở số Hai của huyện, vừa dừng xe vừa dặn dò.
Ninh Tú Phân lưu loát nhảy xuống xe, cười rạng rỡ với anh ta: “Yên tâm! Tuyệt đối không làm anh Chương Nhị mất mặt!”
Chương Nhị cười: “Đi thôi, anh đưa cô đi gặp thầy giáo.”
Hai người đi vào Trường trung học cơ sở số Hai huyện, Ninh Tú Phân ngước nhìn lá cờ Tổ quốc tung bay trên sân trường và các dãy phòng dạy học.
Tâm trạng phức tạp, đời trước cô luôn muốn đi học.
Nhưng điều kiện gia đình có hạn nên chỉ học đến lớp 10, một là tiền để cho chị hai và anh ba, hai là cô phải xuống nông thôn.
Chị hai và anh ba sẽ không đi, nhưng trong nhà bắt buộc phải có một người đi, nên chỉ có cô đi.
Đời trước cứ như vậy mà bỏ lỡ trường học mãi mãi, nhưng đời này, hiện tại cô đã trở về rồi!
Biết đọc sách không có nghĩa là có năng lực, nhưng trình độ học vấn là bước đệm.
Không có cái này, bạn sẽ gặp rất nhiều khó khăn, phải trải qua rất nhiều trắc trở để chứng minh năng lực của mình?
Anh Chương Nhị dẫn Ninh Tú Phân đi gặp chủ nhiệm lớp 12 của trường học này, họ Diệp, là một người phụ nữ tóc ngắn hơn bốn mươi tuổi.
Bà ấy mặc bộ quần áo lao động mộc mạc, đeo bao tay áo, khuôn mặt vàng vọt không đủ dinh dưỡng rất nghiêm túc.
Bà ấy nhìn Ninh Tú Phân, trên mặt không có biểu cảm gì nói: “Chương Nhị đã nói với cô rồi, lớp khoa học xã hội của chúng tôi cũng phải thi đầu vào, thi toán, ngữ văn, chính trị và lịch sử địa lý, chỉ khi vượt qua kỳ thi mới có cơ hội được xếp lớp học. “
Ninh Tú Phân hơi lo lắng, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi chắc chắn sẽ thi đỗ, cô Diệp!”
Cô Diệp quay người không phủ nhận: “Đi theo tôi, hôm nay còn có hai người cần thi, mọi người thi cũng nhau.”
Bà ấy dẫn họ đến phòng học nhỏ.
Nhưng chưa vào lớp đã bị một người đàn ông gầy còm cao trung bình, tóc chẻ ngôi giữa và đeo kính ngăn lại.
Ông ta cau mày: “Cô Diệp, cô dẫn người đi thi à?”
Cô Diệp thấy người đến, lễ phép gật đầu: “Vâng, chủ nhiệm Vương.”
Nói xong, bà ấy giới thiệu cho Ninh Tú Phân và Chương Nhị: “Đây là chủ nhiệm phòng giáo vụ của chúng tôi, họ Vương.”
Ninh Tú Phân nhìn người đàn ông trung niên này, không hiểu sao lại thấy hơi quen, nhưng nhìn kỹ thì đúng là cô chưa từng gặp.
Ninh Tú Phân lễ phép nói: “Chủ nhiệm Vương.”
Người đàn ông gầy còm cao trung bình cũng không nhìn cô, chỉ lạnh nhạt nói: “Trường học của chúng tôi khóa này không còn học bạ nữa, cô đến muộn rồi, đã xác định xong học sinh để xếp lớp nhập học, kỳ thi đã được hủy.”