Trong tương lai anh sẽ có người vợ thuộc về mình, trông họ rất yêu thương nhau trên TV.
Ninh Tú Phân thấy chán nản khó hiểu, sự khó chịu dâng lên trong lòng.
Tiếng nước sôi ùng ục vang lên trong phòng.
Phá vỡ sự im lặng và dịu dàng thoang thoảng trong phòng.
Cô nhẹ nhàng vỗ vai anh: “Vinh Cẩm Thiêm, nước sôi rồi, anh đi tắm đi, tôi làm đồ ăn ngon cho anh.”
Sau đó cô rút tay về.
Vinh Cẩm Thiêm cảm nhận được bàn tay mềm mại chậm rãi tách ra khiến anh có cảm giác thất vọng kỳ lạ.
Anh cúi đầu, đứng dậy: “Ừ.”
Thấy Ninh Tú Phân bê chậu rửa mặt cho anh ra sân sau đổ nước bẩn, anh quay người lấy nước nóng đi vào phòng tắm.
Cơn gió lạnh cuối tháng hai thổi ngoài cửa, tiết xuân se lạnh lại giống như thổi tan lớp bụi trong tim anh.
Anh cởi quần áo trong phòng tắm, lộ ra vóc người thon dài gợi cảm, nước ấm từ trên đầu chảy xuống, lướt qua làn da, cuốn trôi mọi bụi bẩn.
Nhưng không thể rửa sạch hơi nóng kỳ lạ trong đầu…
Đó là hơi ấm từ bàn tay Ninh Tú Phân, nó truyền từ ngón tay cô sang người anh trong khoảnh khắc họ nắm tay nhau.
Trong không khí tràn ngập hương cỏ của dầu thảo mộc do Ninh Tú Phân làm.
Vinh Cẩm Thiêm chống tay lên tường, cúi đầu, nước nhỏ “tí tách” từ mái tóc mềm mại xuống, lướt qua khóe mắt hơi đỏ và hàng mi dài của anh.
Anh nhẹ nhàng hít một hơi, hơi bĩu môi.
Đúng là… Hơi phiền.
Cho dù sau này cô thật sự là kẻ thù, chắc anh cũng không thể dứt khoát giết cô.
Vậy thì đổi cách trừng phạt khác đi, ví dụ như nhốt cô lại rồi dùng xiềng xích trói cô, cô nhỏ nhắn như vậy chắc chắn không trốn thoát được.
Cũng may, dù thỉnh thoảng cô lộ ra một số ý kiến và lời nói không phù hợp với thân phận người dân bình thường, nhưng hầu hết thời gian cô rất bình thường.
Cũng không có hành vi khác thường gì, đây là chuyện tốt.
“Cô ấy…”
Anh thích thú liếm những giọt nước ấm chảy qua môi, giống như nuốt chữ “Cô ấy” vào trong miệng.
Đáy mắt vẫn luôn lạnh lùng khó đoán của người đàn ông toát ra ngọn lửa sáng rực lại khó lường.
Anh tự nhủ lần nữa… Phải kiên nhẫn, từ từ sẽ đến, đến khi tìm hiểu rõ ràng tất cả gốc gác của cô mới có thể làm việc mình muốn làm mà không cần kiêng nể gì.
Anh vẫn luôn giỏi trong việc kiểm soát ham muốn của mình, cho dù là ham muốn giết chóc, ham muốn kiểm soát hay… Thú tính.
Không phải sao?
…
Vinh Cẩm Thiêm tắm chưa đến nửa tiếng, Ninh Tú Phân đun cho anh một nồi nước lớn để anh trai mắc bệnh sạch sẽ này tắm thoải mái.
Đến khi anh thay áo sơ mi trắng đi ra, Ninh Tú Phân nhìn mái tóc đang nhỏ nước của anh, đưa cho anh chiếc khăn lông: “Đồ mới đấy, anh lấy lau tóc đi, chả hiểu sao anh có thể chịu đựng trong hoàn cảnh khắc nghiệt ở tiền tuyến hay nhiệm vụ với cái thói quen này chứ.”
Vinh Cẩm Thiêm đã khôi phục lại hình tượng thường ngày, cầm khăn lau tóc, nhẹ giọng nói.
“Bệnh sạch sẽ là thói quen khó bỏ của anh, nhưng khi ở trong đống xác chết hay gần kề cái chết mà không có thời gian đắn đo nhiều, gần như anh chỉ nghĩ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ.”
Ninh Tú Phân bật cười, đôi khi anh trai này có loại triết lý tự bôi đen mình, khiến người khác không biết phải tiếp lời thế nào.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Tối nay ăn mì, thím Phương cho mấy quả trứng vịt muối, còn cho nửa con gà mới giết, tôi xào với nấm, với xào bắp cải.”
Vinh Cẩm Thiêm ngửi được mùi thơm của thức ăn, vừa lau tóc vừa nói: “Em bàn được kế hoạch tiếp theo với ông bí thư chi bộ chưa?”
Ninh Tú Phân gật đầu: “Ừm, ông bí thư chi bộ sẽ đến công xã cấp giấy giới thiệu đi học cho tôi, nhưng tôi phải tìm được trường cấp ba chịu nhận tôi đã.”
“Nếu cần giúp đỡ thì có thể để Trần Thần làm.” Vinh Cẩm Thiêm nói.
Ninh Tú Phân lấy cho anh một chiếc áo bông màu xanh quân đội lớn: “Không cần đâu, tôi định tìm Chương Nhị và chị Chương liên hệ giúp, nếu vẫn không được lại làm phiền Trần Thần sau.”
Không nên gây phiền phức cho những mối quan hệ của anh rồi hình thành thói quen dựa dẫm vào anh.
Vinh Cẩm Thiêm thấy cô kiên trì, mỉm cười nhận áo bông: “Ừ.”
Không muốn quá dựa dẫm vào anh à?
Ninh Tú Phân thấy anh định tùy tiện khoác áo bông như vậy ngồi vào bàn ăn.
Cô nhăn đôi mày thanh tú lại: “Tóc sau đầu anh còn nhỏ nước đấy!”
Vinh Cẩm Thiêm không để bụng: “Lúc nữa là khô ngay thôi.”
Ninh Tú Phân lắc đầu, kéo khăn lông trong tay anh qua rồi đứng sau lưng anh: “Trời lạnh thế này cẩn thận không bị ốm, nếu anh bị bệnh…”
Cô nhớ tới chuyện mà hai người đã bàn bạc chiều nay, vừa lau đuôi tóc cho anh, khuôn mặt tròn trịa của cô vừa nở nụ cười xấu xa: “Làm sao anh có thể vào huyện để giặt giũ và nấu cơm cho tôi được?”
Vinh Cẩm Thiêm nghe vậy, ngẩng khuôn mặt lạnh lùng lên nhìn cô: “Em định để anh lấy danh nghĩa chăm sóc em, rời thôn vào huyện?”
Ninh Tú Phân cong mắt, cười hì hì: “Dẫu sao bây giờ anh cũng là người thất nghiệp, đây là nghị quyết dân chủ trong thôn mà, đồng chí Vinh Cẩm Thiêm muốn vào huyện thì phải nghe theo sự sắp xếp của tổ chức.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô gái trước mặt ra vẻ đắc ý, chợt đưa tay ôm lấy eo nhỏ của cô, nhếch môi nói: “Được, phụ vụ vợ cũng không phải chuyện gì khó.”
Ninh Tú Phân bị anh ôm đến trước mặt, vô thức cúi đầu đè lên vai anh: “Anh…”
Nhưng vừa cúi đầu xuống, cô thấy ngay cổ áo sơ mi của anh tự dưng lại không cài cúc, lộ ra một phần nhỏ lồng ngực rắn chắc.
Người đàn ông này trời sinh phơi nắng không đen, trên làn da nhợt nhạt được bao phủ bởi những khối cơ bắp nhấp nhô, áo lót trên ngực mỏng manh càng đỏ hơn, lỗ ra vẻ gợi cảm yếu ớt.
Ninh Tú Phân hơi giật mình, chẳng hiểu sao thấy miệng hơi khô, cô chợt hiểu ra vì sao lại có câu phụ nữ quyến rũ nhất là khi ăn mặc nửa vời.
Thực ra người đẹp, dù là nam hay nữ cũng quyến rũ như nhau.
“Nhìn gì?” Vinh Cẩm Thiêm nhàn nhạt hỏi, tiện tay cài cúc áo lại, cài đến tận cúc trên cùng.
Ninh Tú Phân: “…”
Không đúng, anh trai, động tác này của anh có ý gì? Nghi ngờ cô lợi dụng anh, trêu ghẹo anh?
Ninh Tú Phân tức cười nói: “Nhìn thịt chó đấy, anh ăn cơm của anh đi!”
Cô dành cả buổi chiều để bảo vệ anh, an ủi anh, còn dẫn anh về nhà!
Nói xong cô lấy khăn lông trùm lên đầu anh, quay đi xới cơm!
Thấy bóng lưng nhỏ nhắn bực tức của Ninh Tú Phân, đôi mắt lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm hiện lên ý cười tăm tối, chậm rãi lấy khăn lông trên mặt xuống.
Thẩm mỹ của người nào đó khác với những cô gái ngày nay, thích vẻ bề ngoài của anh cũng là một chuyện tốt.
Nếu đặc vụ nhỏ không moi tin tức từ anh, vậy thì làm ngược lại đi…