Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Thím Phương vừa thêu thùa may vá, vừa hùa theo nói: “Đúng đấy, trông nữ đặc vụ kia không phải hạng tốt lành gì!”
Ninh Tú Phân suy nghĩ một lúc mới phản ứng lại: “Nữ đặc vụ mà mọi người nói là… Tần Hồng Tinh à?”
“Mặc kệ cô ta tên là gì, ăn mặc lẳng lơ giống như chó đặc vụ trong phim ảnh. Thím nói cháu biết, cháu phải xem trọng người đàn ông của mình. Lúc trước thím về nhà ngoại một chuyến, lại có đồ không biết xấu hổ quyến rũ ông chú của cháu…”
Thím Phương cầm kim cọ vào tóc, nghiêm túc nói.
“Khụ khụ khụ! Bà nó nói gì thế!” Gương mặt già nua của bí thư chi bộ ửng đỏ, cất cao giọng, gõ điếu thuốc lào.
Thím Phương liếc ông ấy: “Hừ, dù sao cũng là đàn ông, thích ăn trong chén nhìn trong nồi.”
Ninh Tú Phân thực sự muốn cười, nhưng cô kìm lại: “Cô ta là vợ chưa cưới lúc trước của Vinh Cẩm Thiêm, không phải đặc vụ, mà Vinh Cẩm Thiêm cũng không thích cô ta!”
Tính cách Tần Hồng Tinh kia khinh khỉnh, rất khó để người ta thích.
Mãn Hoa nhíu mày: “Em gái, nữ theo đuổi dễ như trở bàn tay, em chớ xem thường. Chị thấy nếu có cơ hội thì em nên đón bác sĩ Vinh vào huyện đi, nói là…”
Cô ấy dừng một lát, lén liếc chồng mình, khẽ nói: “Nói anh ấy đi vào huyện rửa chén nấu cơm, chăm lo cho em học thi.”
Mấy người đàn ông trong phòng nhìn nhau… Vậy chẳng khác nào bảo bác sĩ Vinh ở nhà ăn bám.
Là người đàn ông tiêu chuẩn thì ai chịu được chứ?
Hoa Tử ho khan một tiếng: “Mãn Hoa, chắc bác sĩ Vinh không đồng ý đâu… Đàn ông nhà ai lại giặt quần áo nấu cơm cho vợ mình chứ.”
Mãn Hoa khẽ nói: “Vậy phải làm sao đây, Tiểu Ninh có thể kiếm nhiều tiền hơn anh ấy, quyết đoán hơn anh ấy, lại sắp thi cử, không thể không có ai chăm sóc được. Cũng không thể bảo Tiểu Ninh ra ngoài kiếm tiền, về nhà còn phải hầu hạ anh ấy chứ?”
Cô ấy khịt mũi: “Vậy chẳng phải là ăn bám à, hay là vô dụng!”
Câu này quá đúng, ngay cả thím Phương cũng vô thức gật đầu, những người đàn ông trong nhà cũng im lặng.
Cuối cùng, ông bí thư chi bộ ho khan một tiếng: “Khụ, thế này nhé, đến lúc đó tôi đi đại đội nghĩ cách làm thêm thư giới thiệu, để bác sĩ Vinh đi vào huyện chăm sóc Tiểu Ninh…”
Ông ấy dừng một lúc, phả khói ra nói: “Có câu gì nhỉ, à, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời. Đến lúc đó, Tiểu Ninh thi đậu đại học rồi làm rạng rỡ tổ tông, cũng có một nửa công sức của chồng mà!”
Cô bé Tiểu Ninh này đi vào huyện đọc sách là chuyện tốt trong thôn, vì chuyện mua bán lâm sản trong huyện do một mình Tiểu Ninh làm nên.
Có cô ở trong huyện giúp đỡ Mãn Hoa và Hoa Tử, việc mua bán lâm sản trong thôn mới thuận lợi hơn.
Còn bác sĩ Vinh, có thể chăm sóc Tiểu Ninh tài giỏi như vậy là vinh hạnh của anh.
Thím Phương hơi không yên lòng: “Nếu bác sĩ Vinh đến huyện không muốn chăm sóc Tiểu Ninh thì làm sao? Hoặc là bỏ chạy về thủ đô với chó đặc vụ kia thì sao, lên huyện rồi chúng ta có xen vào được không?”
Ông bí thư chi bộ hừ một tiếng: “Nếu như cậu ấy không thức thời hoặc là muốn trở lại thủ đô, chẳng lẽ trong thôn chúng ta không có đàn ông tốt à? Tiểu Ninh tài giỏi như thế, cho dù cậu ấy bỏ đi cũng không sao, thôn quê bao la luôn có người phù hợp với Tiểu Ninh!”
Mọi người nhìn nhau, cái gì, muốn làm đến mức khuyến khích Ninh Tú Phân ly hôn luôn sao?
Nhưng mà…
Lần này, lời ông bí thư chi bộ nói không đến mức khiến mọi người sợ hãi, chuyện nam thanh niên trí thức về thành phố không cần vợ nông thôn cũng không hiếm ở công xã.
Có rất nhiều người vợ ở nông thôn tái hôn, dù sao ở nông thôn vẫn nên có người đàn ông khỏe mạnh ở trong nhà.
Cô bé Tiểu Ninh này vừa có bản lĩnh lại may mắn, cho dù ly hôn thì ông ấy cũng có thể tìm được một người đàn ông khác cho cô!
Vì những ngày tươi đẹp của nhà mình và người trong thôn, ông ấy là bí thư chi bộ, kiểu gì cũng phải bảo vệ lợi ích của Tiểu Ninh!
Hoa Tử hiền lành nhất ho một tiếng: “Anh cảm thấy bố nói đúng, Tiểu Ninh đừng lo lắng.”
Ninh Tú Phân ở bên cạnh thầm hếch cằm lên, cảm động.
Được rồi, nếu ông lớn Vinh không ngoan ngoãn trở thành đàn ông nội trợ trong gia đình thì sẽ bị ly hôn. Cứ thế, đám người trong phòng vui sướng quyết định xong.
Mọi người ăn ý không nghĩ đến chuyện hỏi ý kiến của anh.
Ninh Tú Phân bùi ngùi…
Đúng là cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng là chân lý không thể phá vỡ, lúc nào cũng như thế.
Tập thể cũng được, gia đình cũng được, người không kiếm ra tiền thì không được phát biểu ý kiến.
Chuyện này công bằng hay không công bằng đây?
Chậc chậc, anh nhỏ Vinh tạm thời chưa trở thành ông lớn Vinh thảm quá…

Lúc này, anh nhỏ Vinh “Thảm quá” đang vui vẻ cầm một túi đồ đi vào thôn.
Dì ba Vương và một nhóm phụ nữ trong thôn đang dắt trâu và khiêng cuốc, lúc đi qua bên cạnh anh đột nhiên tỏ vẻ ghét bỏ phun nước bọt…
“Tên ăn bám kia, ngày nào cũng trốn trong nhà lười biếng, đi dạo khắp nơi không kiếm điểm công. Sớm muộn gì cô vợ hung dữ Ninh Tú Phân của cậu cũng cắm sừng cậu thôi.”
Hai vợ chồng Ninh Tú Phân này đáng ghét như nhau, từ khi được khôi phục công việc, tên chồng ăn bám của Ninh Tú Phân thường chạy vào huyện, chuồng bò cũng đổi thành nơi mọi người nhất định phải thay phiên làm việc, rõ ràng trước kia là công việc của anh.
Dì ba Vương nói rất khó nghe, khiến một đám đàn bà con gái nhìn nhau.
Người trong thôn biết bà ta có thù với Ninh Tú Phân, ngoài chuyện giới hạn thịt heo, lần trước cũng vì miệng thối nói xấu Ninh Tú Phân và cán bộ trong huyện có quan hệ không đứng đắn nên bị Ninh Tú Phân tát sưng miệng.
Hơn một tuần mới đỡ!
Nhưng dì ba Vương là người trong thôn, Vinh Cẩm Thiêm bị xem là người ngoài, mà từ khi anh bị đánh không đeo mắt kính, hớt tóc ngang trán mới nhìn ra anh có gương mặt trắng nõn. Gương mặt này còn đẹp hơn mấy cô gái ở công xã bị điều vào thôn.
Đám đàn bà con gái xem thường anh, không nói chuyện giúp anh.
Hơn nữa, mỗi lần anh gặp chuyện sẽ được người phụ nữ như Ninh Tú Phân ra mặt giúp, anh trốn phía sau, con mẹ nó, vậy còn gì là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất chứ!
Vinh Cẩm Thiêm đi đường cũng bị chửi khiến mặt anh sầm xuống, ánh mắt lạnh lùng liếc đám người dì ba Vương.
Trong phút chốc, bầu không khí lạnh lẽo khiến nhóm đàn bà con gái cứng đờ, lúc này mới để ý thấy Vinh Cẩm Thiêm rất cao, cảm giác áp bức khó hiểu từ đối diện ập đến.
Gương mặt Vinh Cẩm Thiêm không đổi, xoay người rời đi, anh không có hứng thú so đo với đám phụ nữ trong thôn.
“Mày là đồ ăn bám, trừng gì trừng, trông như yêu tinh trong sách. Tao thấy thứ ở đũng quần của mày nhỏ đến mức không thể để cho người ta nhìn thấy, hừ, nếu không phải đàn bà thì cũng là thái giám!”
Dì ba Vương giật nảy mình, đến khi bà ta tỉnh táo lại, cậy già nên chửi anh bằng những lời tục tĩu.
Hơn nữa, bà ta còn nhảy lên, cầm thuổng sắt chứa phân trâu muốn đập lên lưng Vinh Cẩm Thiêm.
Bà ta không làm gì được Ninh Tú Phân đanh đá kia, lại còn không bắt nạt được bánh bao mềm Vinh Cẩm Thiêm à?

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!