Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Trần Thần dè dặt hỏi: “Đội trưởng, anh định ở nông thôn bao lâu nữa, người ở thủ đô gửi cho anh nhiều tiền như thế là hi vọng anh có thể về sớm. Anh biết…”
Người ở thủ đô hi vọng đội trưởng cầm chút tiền đền bù cho chị dâu nhỏ, ly hôn với cô ấy, nhưng cậu ấy không dám nói lời này.
Vinh Cẩm Thiêm: “Ừm, vậy thì sao?”
Trần Thần chỉ có thể kiên trì nói: “Là… Em sợ anh không quay lại thủ đô, bên kia sẽ không gửi tiền cho anh nữa.”
Đến lúc đó lấy đâu ra tiền đưa cho chị dâu nhỏ chứ?
Vinh Cẩm Thiêm tiện tay dập tắt thuốc lá: “Vậy thì nói với bên kia rằng tôi sẽ trở về sớm thôi.”
Trần Thần sững sờ: “Hả? Thật sao?”
Nhưng cậu ấy nhìn đội trưởng không giống như muốn trở về.
Vinh Cẩm Thiêm chậm rãi nhướng mày: “Giả, là thủ đoạn lừa tiền thôi.”
Trần Thần bị nghẹn nước bọt: “Khụ khụ… Khụ khụ khụ…”
Đội trưởng! Không thể thế được!
Anh là đội trưởng sáng suốt! Sao có thể nói ra những lời khốn nạn để lừa tiền một cách tự nhiên thế?
Nhưng vì sao chó đội trưởng tỉnh bơ lừa bố ruột cũng rất đẹp trai!
“Vậy… Vậy không được đâu, sẽ có lúc không lừa được.” Trần Thần dè dặt nói.
Lão lãnh đạo là bố ruột của đội trưởng, lừa mấy lần thì được nhưng nhiều sẽ bị lộ. Lão lãnh đạo được sửa lại án sai trở về vị trí hiện tại, có khi còn được thăng chức nên không phải kẻ ngốc.
Vinh Cẩm Thiêm tùy ý tháo nút ở tay áo đã gài chặt: “Ông ta hỏi thì cậu cứ đáp như vậy, còn khi nào ông ta không cho nữa thì bàn sau.”
Anh dừng một chút, lạnh lùng nói: “Lúc trước, để tôi gánh tội thay con trai út yêu quý của ông ta, ông ta cũng đâu cảm thấy có gì không đúng.”
Trần Thần im lặng, nắm chặt tay.
Lúc trước, bọn họ ở trong đại đội biết rõ đội trưởng chịu ấm ức thế nào.
Anh là anh hùng vừa hoàn thành nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, suýt nữa chết ở biên giới, cuối cùng bị bố mình ép rời đội chuyển đi trong khi đang bị thương, nếm trải sự khinh bỉ và sỉ nhục từ thế gian.
Tượng đất còn biết tức giận, huống chi ngoài mặt đội trưởng luôn tỏ vẻ lạnh lùng, thật ra bên trong là người cương quyết như ưng.
“Được rồi, về đi, có lẽ tôi không ở trong thôn lâu đâu.” Vinh Cẩm Thiêm vỗ vai Trần Thần, mặt bình tĩnh.
Trần Thần ngây ra: “Hả? Không ở trong thôn, vậy đội trưởng định đi đâu?”
Vinh Cẩm Thiêm khẽ cong môi, có vẻ hứng thú nói: “Xem tình hình đã.”
Chắc là lúc này con thỏ chân ngắn gian xảo đã bàn xong chuyện với bí thư chi bộ trong thôn rồi nhỉ?

“Tiểu Ninh, tôi đã sửa lại mấy người trong danh sách mua bán lâm sản Mãn Hoa lên kế hoạch, chọn mười sáu gia đình trong thôn, cháu xem thử xem có ý kiến gì không?”
Ông bí thư chi bộ vừa hút thuốc, vừa phả khói cười nói với Ninh Tú Phân.
“Ôi trời, ông không nhìn thấy Tiểu Ninh mới đi làm ruộng về à, cả người đầy mồ hôi. Vội gì chứ, mau uống nước đường đỏ trứng gà đi, thím nấu cho cháu đấy!”
Thím Phương ở bên cạnh vồn vã đưa nước đường đỏ trứng gà cho Ninh Tú Phân.
Đây là đãi ngộ bình thường chỉ mình ông bí thư chi bộ được hưởng, cho dù cháu trai và con trai cũng không được ăn.
Nhưng cuối tuần trước, Ninh Tú Phân dẫn Mãn Hoa đi một buổi sáng đã lời hơn ba mươi tệ, còn nói sẽ cung cấp lâm sản cho Cục cảnh sát huyện và nhà ăn bệnh viện.
Khiến cả nhà họ ngạc nhiên, càng thêm khâm phục sát đất.
Ninh Tú Phân khéo léo nói cảm ơn, rồi nhận nước đường đỏ trứng gà. Cô xuống ruộng làm việc cả ngày, vừa mệt vừa đói!
Cô vừa uống nước đường trứng gà, vừa cầm danh sách xem thử.
Cô vừa nhìn vừa dặn: “Ông ơi, có thể từ từ bồi dưỡng kinh nghiệm cho người đi săn và nhặt lâm sản, nhưng người đi buôn bán phải là người trung thực, miệng phải kín!”
“Yên tâm, người tôi tuyển là người cẩn thận và kín miệng, chịu được vất vả, không thể để bên trên biết chuyện buôn bán. Nhưng những người ở dưới tham gia thì nhất định phải hiểu rõ!” Ông bí thư chi bộ gật đầu.
Mặc dù bây giờ ở thủ đô có gửi văn kiện mở cửa kinh tế thị trường nhưng chuyện buôn bán tư nhân vẫn chưa có văn kiện truyền đạt chính thức, giữ bí mật công việc là quan trọng nhất.
Nhỡ bị phát hiện là tội đầu cơ trục lợi thì phải ngồi tù đấy!
Ông bí thư chi bộ suy nghĩ, lại nghiêm túc nói thêm: “Chúng tôi mua bán chỉ giấu giếm bên trên không lừa gạt bên dưới, xảy ra chuyện thì chúng tôi sẽ không làm liên lụy đến cháu! Chỉ nói chính chúng tôi làm!”
Ninh Tú Phân nghe ông bí thư chi bộ nói vậy thì sững sờ, giấu trên không gạt dưới… Ông bí thư chi bộ nói lời này giống hệt trưởng đội sản xuất thôn Tiểu Cương ở huyện Dương Phượng tỉnh Huy.
Lúc xưa, thôn Tiểu Cương là thôn đầu tiên âm thầm thử nghiệm chia ruộng đến mỗi nhà trong thôn. Tháng mười năm 1979, cũng là mùa thu năm nay, đón nhận một mùa siêu bội thu.
Ninh Tú Phân nhìn ánh mắt kiên nghị của ông bí thư chi bộ, trong lòng sốt ruột nói: “Ông chú, hay là ngoài mua bán lâm sản, chúng ta thử chia ruộng khoán đến từng hộ đi?”
Đi thu lâm sản có thể lợi dụng lúc nghỉ ngơi, mọi người chia ca để lên núi làm. Nhưng làm ruộng và cống hiến lương thực là công việc phải làm mỗi ngày, vi sao không kết hợp với nhau?
Dựa theo dòng lịch sử, chưa đầy nửa năm nữa thôn Tiểu Cương sẽ thu hoạch sản lượng lớn, chuyện này cũng sẽ lên báo, vì thế khiến chuyện chia ruộng cho mỗi nhà trở thành một trong những quốc sách.
Có lẽ bây giờ nguy hiểm nhưng đáng để thử một lần!
Ông bí thư chi bộ ngơ ngác, Hoa Tử, Mãn Hoa và con trai cả của ông ấy là Đại Điền nhìn nhau.
Buôn bán đã đành, còn muốn lén chia ruộng của công à?
“Bố, chuyện này không được, chia ruộng khoán cho mỗi nhà quá nguy hiểm, quá cấp tiến, nhỡ bị bắt…” Đại Điền cũng là cán bộ công xã cơ sở, nghe vậy vô cùng sợ hãi.
Nhưng ông bí thư chi bộ xua tay, nặng nề ra hiệu cho Ninh Tú Phân nói tiếp: “Đừng nói gì cả, nghe Tiểu Ninh nói đi!”
Ánh mắt Ninh Tú Phân lấp lóe nghiêm túc nói kế hoạch của mình.
Không cần học hỏi ở nơi khác, chỉ cần học theo thôn Tiểu Cương ở huyện Dương Phượng thuộc tỉnh Huy lúc trước.
Năm 1978, mười tám nông dân thôn Tiểu Cương được đội trưởng dẫn đầu, mạo hiểm ký giấy đảm bảo chịu một phần trách nhiệm cho đến khi hoàn thành.
Trong đó, có ba nội dung quan trọng nhất: Một là chia ruộng đất cho mỗi hộ, điều động nông dân hăng hái làm ruộng.
Hai là không đưa tay xin lương từ quốc gia, khoán trắng.
Ba là nếu như cán bộ ngồi tù vì chuyện này thì xã viên phải đảm bảo nuôi con của họ đến mười tám tuổi.
“Suy nghĩ của cháu là chúng ta tin tưởng được mười sáu gia đình này, dù sao lén lút buôn bán cũng rất mạo hiểm, chia ruộng cho mỗi hộ cũng rất mạo hiểm, vậy cứ làm một phen! Rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo!”
Ninh Tú Phân nói lanh lảnh, trong lòng hơi căng thẳng.
Cô không biết ông bí thư chi bộ có đồng ý hay không, nhưng đa phần người trong thôn Tứ Đường rất chất phát, thôn giàu có, mọi người sẽ càng tin phục cô hơn!
Sau này cô còn muốn xuống biển, cần người chân thật lại có thể tin tưởng, còn có tinh thần mạo hiểm!
Lần này ông bí thư chi bộ trầm mặc rất lâu, ánh mắt Mãn Hoa tỏa sáng, cô ấy tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của Ninh Tú Phân, cũng muốn làm với Ninh Tú Phân.
Nhưng những người khác lo sợ bất an.
Ninh Tú Phân không vội, cô chậm rãi uống nước đường đỏ trứng gà, chờ ông bí thư chi bộ trả lời.
Ông bí thư chi bộ hút hết một điếu thuốc lào mới ngước đôi mắt già nua, nghiến răng nói: “Làm đi! Giấy cam đoan khoán đất để tôi viết trước. Chúng ta cũng giống như thôn Tiểu Cương mà cháu nói, ngồi tù sẽ không liên lụy đến Tiểu Ninh cháu!”
Nhóc Ninh muốn giao chuyện mua bán lâm sản cho nhà ông ấy dẫn đầu làm, không thể có chuyện người ta đã trải đường còn muốn người ta phải chịu nguy hiểm.
“Bố! Bố điên rồi!” Đại Điền chợt đứng lên muốn phản đối.
“Con muốn phản đối cũng được, xem như không biết chuyện này đi. Bố con và em trai con bị bắt, con nhớ cùng những người khác nuôi lớn con của em trai và mẹ con là được!” Ông bí thư chi bộ quả quyết ngắt lời Đại Điền.
Vì tương lai của người trong thôn, cả đời này ông ấy nên mạo hiểm một lần!
Đại Điền không nói gì nữa, chuyện bố mình đã quyết định thì không ai có thể phản đối.
Chuyện này được quyết định như thế, trong lòng mọi người ở đây như có con thỏ, hỗn loạn, vừa hưng phấn lại bất an sợ hãi.
Chỉ có Ninh Tú Phân thở dài một hơi, ông bí thư chi bộ đồng ý ủng hộ thì chuyện này có thể thành công.
“Ông bí thư, cháu còn một vấn đề, cháu phải đi vào huyện tìm trường học, phải có học bạ mới có thể tham gia kỳ thi đại học năm nay.” Ninh Tú Phân chậm rãi mở miệng.
Chuyện này cũng có nghĩa cô cần rời đội sản xuất để học tập, hơn nữa không thể ở lại trong thôn.
Cô vừa nói yêu cầu này, ông bí thư chi bộ nhíu mày: “Đi tìm trường để học phải đến đại đội lấy thư đề cử, chuyện này để tôi nghĩ cách. Nhưng Tiểu Ninh à, tôi cũng không rõ trường học ở huyện có nhận cháu không.”
Ninh Tú Phân mỉm cười: “Chuyện này không cần lo, cháu có cách.”
Cô đã tính toán nên chuẩn bị quà gì rồi, mời Chương Nhị và chị Chương giúp liên hệ với trường học. Nhà khách ở huyện có thể quen rất nhiều người.
Dù sao sẽ có cơ hội tìm được trường học đồng ý tiếp nhận cô, không thì trước tiên cung cấp lâm sản cho công nhân viên chức nhà ăn trong trường!
Ông bí thư chi bộ hơi nhíu mày: “Nhưng chồng cháu… Hộ khẩu của bác sĩ Vinh ở trong thôn, không thể vào huyện với cháu được.”
Học sinh trong thôn đi học, có học bạ thì có thể vào huyện trọ trong trường, nhưng người trong thôn không có hộ khẩu ở huyện thì không thể ở huyện được.
Không có thư giới thiệu, chỉ riêng việc ở cũng là vấn đề lớn.
Ninh Tú Phân hơi do dự: “Vậy để anh ấy ở lại thôn?”
Hay là để ông lớn Vinh ở lại nông thôn giữ trẻ, ủng hộ cô phát triển sự nghiệp cũng không mất mặt.
“Vậy cũng không được, một mình bác sĩ Vinh ở nông thôn, nếu như nữ đặc vụ lẳng lơ kia lại đến thì làm sao?” Mãn Hoa là người đầu tiên phản đối.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!