Trông Ninh Cẩm Vân tỏ vẻ tôi nhìn thấu chị rồi.
Bạch Cẩm và bà ta có đôi mắt tam bạch giống nhau, trong đó hiện vẻ oán hận âm trầm…
“Ninh Cẩm Vân, cô bớt nói xấu tôi đi, tôi muốn đồ của bà già kia chỉ vì muốn tốt cho Tiểu Muội thôi. Nó nên biết cảm ơn, tôi thật sự xem nó là con gái!”
Ninh Cẩm Vân nhìn thấy trong mắt Bạch Cẩm có vẻ hung ác, sợ lại đâm chọc vào lòng chị mình lần nữa.
Mấy năm này, cuộc sống hôn nhân của Bạch Cẩm không như ý, anh rể muốn ly hôn với bà ta, khiến bà chị này của bà ta ngày càng thần kinh và quái đản.
Yêu thương Tiểu Muội, chẳng phải đánh ác quá khiến Tiểu Muội gặp bà ta cũng sợ à.
Ninh Cẩm Vân bĩu môi: “Được rồi, chị tin là được, cho dù thế nào chúng ta vẫn phải nghĩ cách lấy được ớt ngọc.”
Mặt Bạch Cẩm dịu lại, nhíu mày: “Bây giờ thanh niên trí thức quay về thành phố, hay nghĩ cách đưa Tiểu Muội về trước?”
Ninh Cẩm Vân thở dài: “Chị tưởng tôi không biết à, nhưng nó kết hôn rồi, hộ khẩu ở nông thôn, chuyện này không dễ giải quyết.”
Bà ta nói xong chợt chép miệng: “Nếu không thì đưa con bé đáng ghét kia về, cho nó tái giá với người góa vợ lớn hơn mười mấy tuổi cũng có thể đổi được nhiều tiền mừng. Bây giờ, Vệ Binh nhà tôi sắp phải cưới vợ, cần rất nhiều tiền.”
Năm nay, có rất nhiều nam nữ thanh niên trí thức kết hôn sinh con ở nông thôn, sau đó về thành phố lại tìm vợ chồng lần nữa.
Chỉ cần nông dân không biết địa chỉ nhà của thanh niên trí thức thì sẽ chẳng làm gì được.
Bạch Cẩm bực mình mắng: “Cô chỉ biết đến tiền, từ nhỏ đã thiển cận. Cho dù Tiểu Muội không cần kẻ xấu kia thì cũng không thể gả cho tên rác rưởi này nọ được.”
Con gái phải gả cao thì mới mang lại lợi ích vô tận cho cả nhà!
Ninh Cẩm Vân không vui, hừ nói: “Tôi chỉ biết đến tiền, mấy hôm trước có người tìm đến chỗ tôi nghe ngóng tin tức của Tiểu Muội, tôi đòi mười tệ mới nói.”
Bạch Cẩm nhìn qua, nhướng đôi mắt tam giác hỏi: “Nghe ngóng tin tức Tiểu Muội, ai thế?”
Ninh Cẩm Vân suy nghĩ: “Không biết, có người đến trung tâm y tế khám bệnh, đổi cách dò hỏi chuyện của Tiểu Muội và chồng nó ở nông thôn.”
Bà ta rất đắc chí: “Người đó còn đưa tiền cho tôi để làm quen, tôi nhìn thấy người kia không giống người tốt nên không thừa nhận chuyện Tiểu Muội đã kết hôn ở nông thôn.”
Bạch Cẩm nhíu mày: “Chẳng lẽ nhắm vào người chồng bị điều xuống của Tiểu Muội, bình thường bị điều xuống là vì làm mất lòng người ta nên bị chỉnh. Có khi còn là kẻ thù của người đàn ông kia đấy?”
Bà ta vừa nghĩ đến chuyện bị phần tử điều chuyển kia đạp gãy hai xương sườn, chỗ khác cũng bị rạn xương và gãy xương, phải nằm viện hơn mấy tháng, bà ta cực hận!
Ninh Cẩm Vân giật nảy mình: “Cái gì, vậy có liên lụy đến nhà chúng ta không!”
Bạch Cẩm không rõ, chỉ có thể nói: “Nếu như người nọ đến vì chồng Tiểu Muội ở nông thôn thì có lẽ sẽ tìm cô nữa, đến lúc đó dò hỏi xem người nọ muốn làm gì!”
Ninh Cẩm Vân tức giận nói: “Đành phải thế thôi! Con bé Ninh Tú Phân đáng ghét kia đúng là sao chổi, tìm thứ gì không biết!”
Nếu liên lụy đến người nhà thì bà ta sẽ không tha cho con bé đáng ghét kia!
Bạch Cẩm nhìn thấy Ninh Cẩm Vân vẫn ăn nói thô thiển, mặt sầm xuống răn dạy…
“Ở trước mặt Tiểu Muội, cô giữ mồm giữ miệng đi! Nó đã biết cô không phải mẹ ruột của nó rồi, nó bị cô mắng chạy mất thì còn lợi ích gì chứ!”
Ninh Cẩm Vân mấp máy môi nói: “Được, tôi biết rồi.”
Không có đứa nhỏ nào không khao khát tình thương của mẹ.
Bà ta hiểu Ninh Tú Phân, chỉ cần đối xử tốt với con bé thì con bé đáng ghét kia sẽ thật lòng đối xử với bà ta.
Bà ta dắt mũi nuôi con bé kia lớn như vậy, sao có thể không được chút lợi ích nào chứ?
Nếu không tìm được kho báu mụ già kia để lại thì ít nhất Ninh Tú Phân phải chăm sóc bà ta khi về già.
Cô phải bưng phân lau nước tiểu, giảm bớt gánh nặng cho con ruột bà ta.
Bạch Cẩm và Ninh Cẩm Vân đã quyết định được hướng đi trong “Việc lớn”, Ninh Cẩm Vân đỡ Bạch Cẩm về phòng bệnh.
Đợi đến khi bọn họ rời đi, Ninh Vệ Binh mới ló ra ở góc cầu thang.
Anh ta vẫn đang ngỡ ngàng… Kinh hoàng khi nghe được chuyện này.
Tiểu Muội được bà ngoại nhặt về, không phải em ruột. Bà ngoại vô cùng yêu thương Tiểu Muội, cho nó một miếng ớt ngọc.
Khi bà ngoai làm người hầu đã trộm rất nhiều báu vật của chủ nhà, mà ớt ngọc chính là “Chìa khóa”, hoặc phải nói là đầu mối duy nhất để tìm ra những báu vật kia?
Nhưng Tiểu Muội gả cho phần tử bị điều xuống nông thôn, có lẽ có kẻ thù tìm tới nhà nghe ngóng chuyện của Tiểu Muội?
Ninh Vệ Binh đang nhức đầu vì rượu mà phải tiêu hóa nhiều tin tức như thế.
Anh ta bắt đầu rầu rĩ… Cuối cùng có nên cắt đứt quan hệ với Ninh Tú Phân vì sợ kẻ bị điều chuyển kia liên lụy không?
Hay là giữ Tiểu Muội lại, cầm được ớt ngọc của bà ngoại để lấy báu vật bà cụ lén giấu.
Đúng là đề khó trong cuộc đời!
…
Mấy hôm sau, bưu cục huyện.
“Cái gì, đội trưởng, anh muốn đưa tiền trong nhà gửi đến cho chị dâu nhỏ à?” Trần Thần ngạc nhiên nhìn Vinh Cẩm Thiêm.
Vừa rồi đội trưởng hỏi có phải thủ đô gửi tiền đến không, cậu ấy vội lấy một nghìn tệ vừa nhận được đưa cho đội trưởng.
Sẵn tiện lắm miệng hỏi một câu có cần lấy thêm hai trăm tệ trước đó gửi ngân hàng không. Dù sao cậu ấy không thấy đội trưởng dùng tiền, một ngàn hai là số tiền rất lớn.
Kết quả là đội trưởng nói sau này tiền nhận được sẽ giao hết cho Ninh Tú Phân?
Sau khi Vinh Cẩm Thiêm đếm tiền xong, anh cất vào túi ở ngực: “Ừm.”
Trần Thần nhíu mày: “Nhưng mà đội trưởng, anh vẫn chưa điều tra rõ chuyện của chị dâu nhỏ, sao lại đưa tiền cho cô ấy chứ? Nhỡ may cô ấy là đặc vụ của địch hoặc là kẻ địch của nhà họ Vinh lúc trước hại anh phái đến đây thì sao?”
Mặc dù bây giờ nhà nước không cho phép mua bán bất động sản, chỉ có thể chia nhà, nhưng vẫn có người tự mình lấy nhà được bán cho người khác.
Hơn bảy trăm tệ có thể đổi một ngôi nhà không tệ ở trên Thượng Hải.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhìn cậu ấy: “Đúng thì sao, nếu như cô ấy thật sự có vấn đề thì có thể cầm tiền của tôi chạy mất à?”
Trần Thần vô thức lắc đầu: “Cô ấy không chạy được, đi máy bay cũng bị ném bom!”
Không phải đội trưởng của cậu ấy chưa từng làm việc này.
Trừ khi anh không để ý đến, một khi bị đội trưởng xác định là mục tiêu thì không bao giờ có cơ hội chạy khỏi lòng bàn tay anh, càng chạy thì chết càng thảm!
Vinh Cẩm Thiêm tùy ý rút một điếu thuốc từ trong tay Trần Thần, ung dung hỏi.
“Vậy cậu lo lắng chuyện gì, tiền bạc có thể làm động lòng người, cũng dễ nuôi lớn lòng người. Nếu cô ấy muốn làm gì cần nhiều tiền thì chẳng phải càng dễ lộ sơ hở à, đúng lúc có thể trừng trị luôn.”
“Chắc… Chị dâu nhỏ không phải loại người này đâu.” Trần Thần nhíu mày, cậu ấy hơi chần chừ nói.
Vinh Cẩm Thiêm châm điếu thuốc, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc nhưng lại không hút, anh chậm rãi nhìn ánh lửa chập chờn của điếu thuốc khi nó cháy.
Khói thuốc làm mờ gương mặt lạnh lùng và tàn nhẫn của anh, anh khẽ mỉm cười: “Vậy chẳng phải tốt hơn à, cô ấy là người của tôi, chuyện khác có là gì?”
Người và tiền của cô thuộc về anh, đương nhiên anh rất công bằng, cũng sẽ cho cô đãi ngộ tương đương… Anh cũng là của cô.
Trần Thần nhìn đội trưởng nhà mình, cảm thấy gáy hơi… Lạnh lẽo!
Trước kia khi làm nhiệm vụ, đội trưởng nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn, chơi đủ “Ác” và “Độc”, ra tay chưa từng thất bại.
Khi kẻ địch nghe thấy biệt danh “Thái Tuế” đã sợ mất mật.
Nhưng mà… Con mẹ nó, không ngờ đội trưởng thật sự thích chị dâu nhỏ, nhưng khi tính kế cô thì không hề nương tay.
Đưa tiền cho chị dâu nhỏ, kiểu gì đội trưởng cũng có thể kiếm bộn mà không lỗ! Người chịu thiệt chỉ có chị dâu nhỏ!
Cho dù là kẻ địch hay vợ của đội trưởng, dường như toàn bị ăn sạch sành sanh!
Nếu cậu ấy được đội trưởng thích, cho dù trốn đến chân trời góc biển… À, xí! Cậu ấy không xui xẻo như thế! Cậu ấy không phải phụ nữ!
“Đội trưởng…” Trần Thần lại hiểu thêm về chó đội trưởng của mình, cậu ấy sợ, nhưng có chuyện không thể không hỏi.
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên nói: “Nói đi.”