Ninh Tú Phân: “…”
Anh như vậy là đang khiêu khích anh cả của cô, cảm thấy anh cả của cô không làm gì được anh đúng không?
Cô âm thầm lắc đầu, may là không phải kết hôn thật, tìm cho anh cả cô một em rể như vậy, anh cả không đánh lại được sẽ dỗi!
Ninh Tú Phân cúi đầu nhìn mười tệ lộ ra trong bức thư, đột nhiên tự giễu: “Không biết anh cả có ý kiến gì về anh không, nhưng mẹ tôi và anh nhỏ thì chắc chắn có ý kiến về tôi.”
Bởi vì, cách hai tháng, lần này anh cả gửi thêm cho cô năm tệ.
…
“Tháng này chỉ có mười lăm tệ gửi về từ Thượng Hải? Trước kia vẫn là hai mươi tệ, thằng cả rõ ràng lại gửi thêm tiền cho con nhóc Ninh Tú Phân đáng ghét mặt dày kia!”
Trong một nhà dân ở ngõ Cẩm Đầu thành phố Ninh Nam, Ninh Cẩm Vân cầm thư trong tay, phẫn nộ đếm tiền.
Ninh Trúc Lưu bưng cơm chiều đi ra, nhíu mày liếc bà ta: “Sao bà lại mắng Tiểu Muội!”
Ninh Cẩm Vân tức giận trừng mắt nhìn ông ta: “Ông nghĩ tôi muốn mắng nó vậy sao, ông không nhìn xem con nhóc đáng ghét đó đã làm chuyện mất thể diện gì, gọi cho dì cả của nó trước, ngày hôm qua còn chống đối tôi!”
Ngày hôm qua, sau khi bị Ninh Tú Phân cúp điện thoại, bà ta suýt nữa tức đến mức đau tim.
“Con đĩ kia thật sự làm phản rồi!” Ninh Cẩm Vân nghĩ tới là tức, bà ta nuôi Ninh Tú Phân lâu như vậy đúng là uổng công.
Ninh Trúc Lưu nhìn vợ mình, càng nhíu chặt mày: “Mặc dù thằng nhà quê kia dạy hư Tiểu Muội, nhưng có ai mắng con gái như bà không!”
“Ông…” Ninh Cẩm Vân tức giận.
“Bố, mẹ, sao còn cãi nhau vậy, không ra ăn cơm à?” Lúc này, một giọng say rượu vang lên.
Ninh Cẩm Vân xoay người, nhìn thấy con trai thứ hai Ninh Vệ Binh đang say khướt lảo đảo đi vào từ bên ngoài.
Khuôn mặt bà ta vốn xị lại càng dài ra, nghiêm khắc nhéo tai Ninh Vệ Binh.
“Ninh Vệ Binh, ban ngày ban mặt con uống rượu gì hả, một tháng được vài đồng tiền lương, uống từ sáng tới tối, em gái con đã lấy chồng, còn con thì không tích cóp đủ tiền để cưới vợ!”
Ninh Vệ Binh kéo tai bị nhéo đau, tức tối kêu lên: “Mẹ, mẹ làm gì thế, đau chết, con trực ca đêm không mệt sao, không uống hai chén thì sao sống nổi, ai lấy chồng thì liên quan gì đến con…”
Anh ta vừa nói xong, đôi mắt tam giác giống Ninh Cẩm Vân đột nhiên mở to: “Cái gì, mẹ, Tiểu Muội thật sự cưới chồng á?”
Khi làm ca đêm vào tháng trước, hình như nghe thấy dì cả và mẹ cãi nhau lấy chồng với không lấy chồng gì đó, anh ta uống nhiều, lúc đó không hiểu.
Hôm nay anh ta không uống nhiều, nên nghe rất rõ ràng!
Ánh mắt Ninh Cẩm Vân âm trầm, lại nổi cáu: “Đúng, em gái con có ý tưởng lớn, lấy chồng rồi, đúng là uổng công nuôi đồ ăn hại như nó!”
Ninh Vệ Binh không quan tâm gì khác, đôi mắt tam giác sáng ngời: “Vậy Tiểu Muội lấy được bao nhiêu tiền mừng? Đây chẳng phải buồn ngủ lại gặp chiếu manh sao? Mẹ, mẹ biết gần đây con gái chủ nhiệm phân xưởng chúng ta đang tìm người yêu đấy!”
Ninh Cẩm Vân nghe xong, biểu cảm càng khó coi, thả lỏng tay đang nhéo tai Ninh Vệ Binh.
“Trước kia em gái con lầm lì ít nói, sau khi xuống nông thôn đã vội vàng ngủ với một thằng bị điều xuống nông thôn cải tạo quét chuồng bò, nó không liên lụy đến con và chị hai con là đã tốt rồi, còn hy vọng gì đến tiền mừng nữa?”
Lấy phân bò làm quà cưới sao?
Ninh Vệ Binh nghe vậy vỗ đùi, sợ bay màu: “Ninh Tú Phân bị điên à, cho dù xuống nông thôn cô đơn ba năm, tìm dân quê cũng tốt hơn thằng quét chuồng bò, thế chẳng phải là hại cả nhà mình sao?”
Ninh Cẩm Vân sầm mặt xuống: “Nếu biết thì lúc trước đã không lấy ba mươi tệ để tách hộ khẩu của nó ra!”
Mục đích lên núi xuống nông thôn là để thanh niên có văn hóa trong thành phố xuống nông thôn giúp đỡ nông thôn xây dựng, tình nguyện chuyển hộ khẩu về nông thôn, định cư ở nông thôn thì sẽ được thêm ba mươi tệ trợ cấp cư trú.
Ninh Trúc Lưu tức giận xuống phòng bếp bưng nốt đồ ăn lên.
“Do mẹ thiển cẩn, vì ba mươi tệ để người ta tách hộ khẩu, giờ không dạy được con gái mới hối hận, có tác dụng gì nữa?”
Ninh Cẩm Vân nổi giận: “Sao mẹ biết được con bé đáng ghét kia đột nhiên như biến thành một người khác!”
Ninh Vệ Binh ngồi ở đó bực dọc: “Mẹ, Ninh Tú Phân gả cho kẻ dọn chuồng bò, nếu để chủ nhiệm phân xưởng của con biết được, sẽ không giới thiệu con gái ông ấy cho con đâu! Không kết hôn với con gái ông ấy, con phải làm ca ba đến khi nào? Đến ngày tháng năm nào mới có thể vào biên chế chứ?”
Thời buổi này lại đi lấy kẻ dọn chuồng bò, giác ngộ về tư tưởng chính trị quá thấp!
Để người ta biết được, ai sẽ giới thiệu đối tượng tốt cho anh ta?
Anh ta bực bội vò đầu, nhìn Ninh Cẩm Vân nói thẳng: “Mẹ, hay là chúng ta đoạn tuyệt quan hệ với Tiểu Muội!”
“Không được!”
“Con điên à!”
Hai vợ chồng Ninh Cẩm Vân và Ninh Trúc Lưu đồng thanh tức giận nói.
Ninh Vệ Binh ngơ ngác, bố anh ta là người hiền lành thì đã đành, nhưng mẹ anh ta luôn hà khắc với Tiểu Muội, còn chưa đối xử tốt với Tiểu Muội bằng dì cả đâu.
Sao hai người lại đồng thời ngăn cản chuyện này?
Ninh Trúc Lưu đen mặt trợn mắt nhìn Ninh Vệ Binh: “Con đừng vớ vẩn nữa, có người làm anh như con sao? Hở ra là đòi cắt đứt với em gái? Hiện giờ không giống lúc trước, con còn như thế à?”
Ninh Vệ Binh im lặng, căm tức nhìn mẹ vẫn luôn thương yêu anh ta nhất: “Mẹ, con đã hai mươi lăm tuổi rồi, còn chưa có người yêu, dù sao mẹ phải giải quyết chuyện này cho con, con muốn cưới con gái chủ nhiệm phân xưởng!”
Nói xong, anh ta đóng sập cửa phòng mình lại, không ăn cơm.
Dù sao vừa rồi anh ta đã uống rượu ăn gà quay với mấy đứa bạn xấu bên ngoài.
Tiền lương một tháng là ba mươi chín tệ, bố mẹ thương anh ta, không cần anh ta đưa tiền cơm nước, toàn bộ là tiền tiêu vặt của anh ta.
Anh ta cũng chẳng muốn ăn canh suông như nước lọc trong nhà.
“Vệ Binh!” Ninh Cẩm Vân còn định nói gì đó nữa, nhưng cuối cùng đen mặt không nói.
Ninh Trúc Lưu nhìn Ninh Vệ Binh vào phòng, mới nhíu mày tức tối nói khẽ: “Bà cứ cưng chiều nó đi, lớn từng ấy rồi, không biết gì cả, bà cứ nói Tiểu Muội không biết điều, bà cẩn thận nghĩ xem vì sao nó không nhận bà là mẹ ruột!”
Ninh Cẩm Vân định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt lạnh như băng của Ninh Trúc Lưu, bà ta chỉ có thể nghẹn họng: “Được rồi, lát nữa tôi đi tìm chị cả, tôi thấy chuyện Tiểu Muội không phải do tôi sinh vẫn là do chị ấy nói ra.”
“Không phải chị ấy không thừa nhận sao?” Ninh Trúc Lưu ăn canh.
Ninh Cẩm Vân lạnh mặt, không nói gì.
Con gái thứ hai ở Đoàn Văn công còn chưa về, Ninh Cẩm Vân và Ninh Trúc Lưu ăn uống đơn giản.
Cơm nước xong, Ninh Cẩm Vân ra ngoài tìm chị gái mình là Bạch Cẩm.
Ninh Vệ Binh thấy mẹ ra ngoài, anh ta tranh thủ lúc Ninh Trúc Lưu thu dọn bát đũa, lén lút theo sát sau Ninh Cẩm Vân.
Vừa rồi anh ta dán sát vào cửa, hình như nghe thấy Tiểu Muội không phải do mẹ sinh?
Nếu vậy, anh ta phải nghĩ cách để Ninh Tú Phân cắt đứt quan hệ với họ, vì đồ con hoang này mà làm mất tương lai tươi sáng của anh ta thì không đáng!
Anh ta phải đi thăm dò chân tướng rõ ràng từ chỗ dì cả và mẹ mới được!
…
Trong thôn Tứ Đường.
“Quan hệ giữa em với người nhà không tốt cũng không sao, tự em cũng có thể đứng lên, không ai làm gì được em cả.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn nước sôi trên bếp lò, rót nước nóng vào cốc tráng men cho cô.
Ninh Tú Phân thấy trong cốc có pha sữa mạch nha ngọt ngào như hòa tan nỗi chua xót trong lòng: “Anh không biết người không có quan hệ tốt với người thân thì nhân phẩm không tốt sao?”
Hầu hết mọi người ở thời đại này có quan điểm như vậy… Người bậc trên và người nhà làm gì cũng đúng.
Vinh Cẩm Thiêm bưng trà ngồi xuống đối diện cô, thản nhiên nói: “Quan hệ giữa anh và người nhà cũng thế.”
Ninh Tú Phân ngẩn ra: “Hả?”
Vinh Cẩm Thiêm không nói gì, đột nhiên đặt hai trăm tệ, một túi sữa bột, sữa mạch nha, kẹo sữa, bánh quy v.v ở trước mặt cô.
“Cho em, muốn ăn gì thì ăn, còn khăn tay thì em đến cửa hàng bách hóa đặt mua trước.”
Ninh Tú Phân hơi nhíu mày: “Anh đang bồi thường khăn tay cho tôi sao, bồi thường vậy hơi nhiều!”
Vinh Cẩm Thiêm uống một ngụm trà ở trong cốc tráng men, nói bâng quơ: “Tất nhiên tiền lương và đồ của anh chỉ cho người phụ nữ của anh quản.”
Không hiểu sao tai Ninh Tú Phân lại nóng lên, hơi mất tự nhiên đảo mắt to: “Ai là người phụ nữ của anh.”