Từng dãy tủ đông bằng thép xếp ngay ngắn, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
A K dẫn hai người đến trước một ngăn tủ lạnh, cúi đầu đối chiếu thông tin trên bảng tên, sau đó kéo ngăn tủ ra.
Ngăn trượt mở, túi đựng xác được kéo xuống. Thi thể của Phó Dũng-nằm yên lặng bên trong.
Dưới ánh đèn lạnh lẽo, sắc mặt Phó Dũng tím tái xám xịt, hai mắt trợn trừng, đồng tử giãn to, trừng trừng nhìn lên trần nhà giá lạnh.
Bạo C cau mày, nhìn gương mặt vẫn còn nguyên vẻ phẫn nộ và không cam lòng của Phó Dũng, trong lòng cũng thấy nặng nề.
“Mới tháng trước, ông ta còn nói cảnh sát bọn mình không phải một khối đoàn kết ... Nhưng ICAC thì sao? Giờ nhân chứng cũng mất rồi, chính ông ta cũng chết rồi."
Trần Kiện Tùng-người đàn ông từ Singapore tới, thủ đoạn che trời, khiến ai nấy đều phải kiêng dè.
Mới chỉ hai năm, thế mà đã có thể giăng ra được một mạng lưới quan hệ lớn đến thế. Khó trách người ta gọi hắn là-"Rồng vượt biển."
A K đưa bản báo cáo khám nghiệm sơ bộ của pháp y cho Chu Diệm: "Pháp y ghi rõ, trong cơ thể Phó Dũng không có cồn hay bất kỳ chất kích thích nào, cũng không có dấu vết ẩu đả rõ ràng. Xác định là ngã từ tầng 9 căn hộ của ông ta ở Cửu Long Đường. Hiện trường nhìn qua ... đúng là giống tự sát."
A K nhìn sang Chu Diệm, giọng trầm ổn đầy nghi hoặc: "Nhưng tôi thấy kiểu 'tự sát' này rất giống bị giết người bịt miệng, rồi ngụy trang thành tự tử. Giống hệt như cách mà tên luật sư của Gia Ninh-Lý Bảo Thụy-đã chết. Và đây chắc chắn là một sự khiêu khích trắng trợn!"
Chu Diệm nhận lấy báo cáo pháp y, mắt quét nhanh qua từng dòng, nét mặt không có lấy một biểu cảm.
Anh đưa lại tập tài liệu cho Bạo C, ánh mắt lúc này dừng trên thi thể của Phó Dũng: "Ra ngoài. Để tôi kiểm tra."
Bạo C và A K liếc nhìn nhau, đều có phần do dự.
Bạo C lên tiếng: "Sếp Chu, hay để bọn tôi ... "
Chu Diệm lạnh lùng ngắt lời, giọng không chút cảm xúc: "Ra ngoài."
Không ai dám nói gì thêm. Cả hai chỉ đành im lặng rời khỏi nhà lạnh, tiện tay kéo cửa lại.
Trong căn phòng lạnh giờ chỉ còn Chu Diệm và xác của Phó Dũng.
Anh đứng lặng trước tủ đông, ánh mắt dừng trên đôi mắt đục ngầu đầy oán hận và bi thương kia.
Chu Diệm khẽ nhằm mắt lại, như đang kìm nén điều gì đó trong lòng.
Vài giây sau, anh giơ tay lên-đôi bàn tay đeo găng cao su-nhẹ nhàng khép lại hai mí mắt vẫn đang trợn trừng của Phó Dũng.
Rồi anh lui lại một bước, hai chân chum thang, nghiêm trang thực hiện một nghi thức chao dành cho người đã khuất.
Chỉ là ... cái chào ấy-không giống kiểu nghi lễ của cảnh sát Hồng Kông. Một cái cúi chào ngắn ngủi, lặng lẽ.
Khi ngang đầu len lần nữa, anh mắt Chu Diệm đã hoàn toàn lạnh như băng, gợn sóng cảm xúc cuối cùng cũng tan biến sạch sẽ.
Anh cúi người xuống, cặp mắt sắc bén cẩn trọng quét qua từng chi tiết trên thi thể của Phó Dũng, không bỏ sót bất kỳ manh mối nào.
Đột nhiên, Chu Diệm rút tay về phía sau hông, từ trong ngăn ẩn của bao súng móc ra một con dao mỏng sắc như cánh ve, ánh thép lạnh lóe lên dưới ánh đèn huỳnh quang.
Động tác của anh chuẩn xác, điềm tĩnh. Các ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuỷu tay Phó Dũng, như đang tìm kiếm gì đó.
Vài giây sau, ánh mắt anh lóe lên, dao trong tay vung xuống-không chút do dự!
Lưỡi dao sắc bén, lặng lẽ rạch một đường trên làn da xác Phó Dũng ...
Nửa tiếng sau, cánh cửa nhà xác lại được mở ra.
Bạo C và A K lập tức bước tới, chỉ thấy Chu Diệm mặt không cảm xúc bước ra từ trong phòng lạnh.
“Sếp Chu, kết quả sao rồi? Là tự sát thật hay là ... " - Bạo C dè dặt lên tiếng.
Chu Diệm tay cầm một chiếc khăn tay sạch sẽ, chậm rãi lau tay, giọng nhàn nhạt lạnh băng: "Về rồi nói."
Bạo C và A K nhìn nhau, trong mắt đều là nghi hoặc và khó hiểu, nhưng chẳng ai dám hỏi thêm.
Cả hai im lang bước theo sau Chu Diệm, rời khỏi nơi âm u đến nghẹt thở này.
Trung Hoàn. Ngoài ô cửa kính sát đất trong tòa văn phòng cao tầng, đèn neon nhấp nháy vẽ nên bức tranh phồn hoa đặc trưng của đêm Hồng Kông.
Trần Kiện Tùng đứng trước cửa sổ, thong thả thưởng thức cảnh đêm rực rỡ.
Từ bóng tối phía sau lưng hắn, một giọng nói khàn khàn đầy quái dị vang lên: "Bên ICAC xử lý đến đâu rồi? Giờ tình hình của mày không ổn lắm đâu!"
Khuôn mặt mập mạp của Trần Kiện Tùng khẽ giật giật, hắn quay người lại, nở một nụ cười hiền hòa như thể chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay: "Gấp gì chứ? Chuyện của Phó Dũng và Lý Bảo Thụy xử lý sạch sẽ rồi. An tâm chưa?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!