Ninh Tú Phân cũng chẳng để tâm mấy—vốn dĩ tình thân của cô với cả nhà chẳng sâu sắc gì. Với anh chàng “ruột heo” kia, hai người còn kiểu “anh hố tôi một vố, tôi lật lại một cú”—gọi là quan tâm xã giao thì đúng hơn, huống chỉ là mấy người anh em còn lại, càng chẳng có cảm
tình. ®
Bà Hai Ninh thấy con gái về, liền kéo tay cô, xót xa nói: “Làm sao mà gầy đi nhiều thế? Ở ngoài không biết tự chăm sóc cho mình à?”
Trong lòng Ninh Tú Phân chợt thấy ấm áp, ôm lấy mẹ nũng nịu: "Mẹ ơi, con bận mà~ Chờ con xong hết việc, sẽ bồi bổ lại đàng hoàng!"
Ninh Chính Khôn hôm nay lại là người khí thế nhất, tâm trạng vô cùng phấn khởi, lập tức bảo quản gia đi chuẩn bị cho cả nhà thay đồ long phụng, áo mã quái kiểu truyền thống để chụp ảnh gia đình.
Ninh Tú Phân thầm trợn trắng mắt trong lòng: Lão già này chẳng phải đang định quay cái phim tuyên truyền "Đế chế họ Ninh" đấy chứ?
Dù nghĩ vậy, cô vẫn ngoan ngoan đi làm tóc trang điểm.
Trên lầu, Ninh Mạn An đang đứng trước khung cửa sổ lớn. Bộ sườn xám bằng lụa bóng ôm sát lấy dáng người được bảo dưỡng tỉ mỉ của cô ta, tôn lên vẻ quý phái lộng lẫy cùng những đường cong hoàn hảo.
Cô ta lặng lẽ dõi mắt nhìn cảnh náo nhiệt phía dưới. Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ nhưng không thể soi thấu được sự lạnh lẽo và mỏi mệt trong đáy mắt cô.
Từ hộp thuốc lá được chế tác tinh xảo, Ninh Mạn An rút ra một điếu mảnh dài, bật lửa "tách" một tiếng rồi châm thuốc: "Nhị tiểu thư bình tĩnh lại chưa?"
Phía sau cô, thư ký A Tường khẽ cúi đầu, cung kính trả lời:
"Đại tiểu thư, tiểu thư Mạn Phi nghe nói hôm nay Thất tiểu thư và An thiếu gia chụp ảnh cưới và ảnh gia đình, đã làm ầm lên ở biệt thự Áo Phủ, đập phá không ít thứ."
Ninh Mạn An gảy tàn thuốc, giọng lạnh như băng: "Hừ, không cho nó tới là đúng rồi. Vì một tên Ninh Bỉnh An mà cứ như điên như dại, chẳng biết tự thấy xấu hổ! Cứ tiếp tục thế này, đợi nó về tôi sẽ đưa thẳng vào viện tâm thần cho yên chuyện."
Cô ta dừng lại một chút, cười nhạt, trong tiếng cười lại pha chút chua chát và giễu cợt: "Dù sao thì năm xưa mẹ cũng từng vì ly hôn mà phải vào viện tâm thần, em đã thích con của người đàn bà ấy đến vậy, thì cũng vào viện mà làm bạn với bà ta luôn đi."
A Tường trầm mặc giây lát, nhìn xuống cảnh tượng ấm cúng dưới lầu: "Chủ tịch quả thật rất thương An thiếu gia."
Ninh Mạn An cười khẩy, xoay người lại, tựa lưng vào bệ cửa sổ: "Thương ư? Cái mà ông ta gọi là 'thương yêu', chẳng qua là đang hoài niệm và bù đắp cho người phụ nữ đầu tiên mà ông ta yêu. Đó là sự chuyển dời cảm xúc-mang nỗi áy náy và nhung nhớ dành cho người ấy, trút hết lên người con trai bà ta để lại."
Cô ta nhắm mắt lại, giọng nói uể oải xen lẫn mỏi mệt: "Nhưng nhìn kỹ mà xem, ông ta sắp đặt thế nào? Ông ta phải bắt Ninh Bỉnh An cưới con gái mang dòng máu chính thống của nhà họ Ninh thì mới chịu chia cho chút cổ phần. Mà cũng chỉ là một phần. Phần còn lại, đợi đến khi Ninh Bỉnh An và Ninh Tú Phân có con mới chịu chia nốt ... Tại sao chứ?"
A Tường cúi đầu, không dám trả lời.
Ninh Mạn An cũng không cần anh ta phải trả lời, chỉ thong thả nha ra một làn khói mỏng khiến gương mặt kiều diễm của cô ta trở nên mờ ảo mông lung.
"Bởi vì Ninh Bỉnh An là một đứa con nuôi không danh không phận. Là người ngoài. Nó chỉ có thể bám lấy cái đùi của cha tôi mới có chỗ đứng. Thế nên phải nghe theo sắp xếp, cưới con gái của nhánh hai-vừa khống chế được nhánh hai, vừa giữ được thằng con nuôi trong vòng kiểm soát. Ninh Bỉnh An là một công cụ hoàn hảo. Cậu còn nghĩ ba tôi thật lòng thương nó sao?"
Trong lòng người cha đó, thứ nhất là gia tộc. Thứ hai là chính ông ta. Những người khác, đều xếp sau cùng.
A Tường vẫn không nói gì, chỉ lặng im cúi đầu.
Ninh Mạn An đứng dậy khỏi sofa, bước tới trước mặt A Tường. Ngón tay thon dài của cô ta nhẹ nhàng nâng cắm anh lên, buộc anh phải ngẩng đầu đối diện.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!