Trong văn phòng nhà máy ở Hồng Kông, Ninh Tú Phân đứng nhìn bức tường đầy ắp bản vẽ kỹ thuật, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng chỉ tiết một.
Những đường nét dày đặc trước mắt ấy chính là nền móng cho kế hoạch vĩ đại của cô.
Nhà xưởng và khu ký túc xá bên nội địa đã được xây xong, điện nước đầy đủ, thiết bị cũng đã vận chuyển đến nơi.
Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là Chú Kiều chỉ trong nửa tháng đã giúp cô tuyển được. hơn một nghìn công nhân.
Về mặt an ninh nhà máy, Cửu thúc - một tay lão luyện trong giới - đã đích thân ra tay, lo liệu mọi việc chu toàn, không sợ có ai dám trộm cắp hay gây rối
Mọi thứ tiến triển vô cùng suôn sẻ.
Ninh Tú Phân mỉm cười, quay sang nói với Bội San: “Tốc độ của Thâm Quyến đúng là không phải nói chơi, đâu kém gì Hồng Kông”
Cô còn tăng gấp đôi lương cho một nhóm công nhân lành nghề tại nhà máy Hồng Kông, điều họ sang nội địa làm tổ trưởng, trưởng ca, quản lý phân xưởng—vừa để làm thầy dạy nghề, vừa để vận hành dây chuyền sản xuất.
Chị Nghiêm Dương Dương và anh Cận Biên Cương đang ở thủ đô, thêm vào đó là đám đệ tử được lão Đường giới thiệu, giúp cô tuyển dụng với mức đãi ngộ cao từ sinh viên các trường đại học như Thanh Hoa, Phục Đán, Đại học Giao thông Vận tải cho tới trung cấp, lớp học đêm-tất cả ngành cơ khí, kỹ thuật đều được đẩy về Thâm Quyến để học việc dưới trướng các kỹ sư ngoại quốc hàng đầu.
Hiện giờ tuy tình hình còn hỗn loạn, nhưng chỉ cần các quy trình đi vào ổn định, thiết bị được tỉnh chỉnh hoàn thiện, SOP (quy trình vận hành tiêu chuẩn) được xây dựng đầy đủ—
Thì một nhà máy giống hệt ở Hồng Kông sẽ được sao chép thành công—thậm chí là một siêu nhà máy to gấp nhiều lần.
Ánh mắt Ninh Tú Phân ánh lên tia sáng tự tin: “Tiếp theo là lo thủ tục hải quan và logistics, vận chuyển hàng từ Hồng Kông ra nước ngoài... Nếu guồng máy này vận hành trơn tru, dựa vào thế phát triển của Thâm Quyến, trong vòng hai mươi năm, Trái tim Kỷ Nguyên sẽ trở thành một trong những nhà máy gia công chip hàng đầu thế giới.”
Cô tựa vào lưng ghế, đầu óc đã bắt đầu vẽ nên tâm nhìn cho hai mươi năm sau Thêm hai mươi năm nữa, chờ cô đào được cả lão đại trong ngành card đồ họa về tay... Hoặc là, cướp luôn cả sân chơi của ông ta, chiếm lấy cả lĩnh vực tính toán All 8
Chỉ nghĩ thôi đã thấy sướng rơn—mẹ nó, truyện sảng văn phải đi theo đường này mới đúng chứt
Ngày ngày cứ bị ông trời chèn ép, bị hết kẻ này đến kẻ kia truy sát, còn có cảnh chết chồng nữa—nghĩ lại thật chẳng ra làm sao! 8a
Bội San nghe tiểu thư nhà mình kể về kế hoạch, cũng không nhịn được bật cười:
“Chả trách Đại thiếu gia nói Thất tiểu thư tham vọng đầy mình, có chồng rồi cũng chẳng chịu làm vợ hiền mẹ đảm. Nếu tìm được cô sớm hơn, chắc là cũng tranh gia sản với anh ấy luôn rồi!"
Đi theo Ninh Tú Phân lâu như vậy, giờ Bội San cũng dám trêu chọc đôi câu. Nhưng mà... Đôi mắt sắc sảo của Ninh Tú Phân bỗng lướt qua, nhàn nhạt quét một ánh nhìn:
“Có dã tâm thì sao chứ? Biết tại sao xã hội luôn dạy phụ nữ không nên có dã tâm không? Vì trước kia tài nguyên có hạn, đàn ông giành nhau còn không đủ!”
“Vợ hiền mẹ đản là cái thá gì? Cũng giống như nói đàn ông mà “hiền lành tử tế thì sẽ bị đội nón xanh hoặc xách dao đi chém người trong trường mẫu giáo—toàn là những khái niệm rác rưởi ngầm định.”
Vào thập niên 90, khi đất nước mở cửa, phát triển mạnh mẽ-thì cũng là lúc làn sóng ly hôn đầu tiên dâng cao.
Hầu như đều là đàn ông phát đạt xong liền đòi ly hôn.
Những người vợ từng là “hiền thê lương mẫu” của đám đàn ông sinh vào thập niên 50, rồi 60, 70 sau đó—có mấy ai gặp được kết cục tốt?
Ba thế hệ phụ nữ ấy, chính là những người đã đích thân trải nghiệm- "Vợ hiền giúp tôi bay cao lập nghiệp, tôi lại trả cho cô ấy một xe vàng” - chỉ là trò PUA (Thao túng tâm lý) thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!