Một điều tra viên trẻ đứng phía sau Phó Dũng không nhịn được, bật lại ngay: "Nói cho đàng hoàng vào! ICAC chúng tôi có trách nhiệm điều tra tham nhũng, giữ gìn sự trong sạch cho xã hội! Nói cách khác-giám sát hoạt động của cảnh sát các anh cũng là một phần trong nhiệm vụ của chúng tôi!"
Phó Dũng đưa tay ra hiệu ngăn cuộc tranh cãi, ánh mắt sắc bén nhìn chẩm chẩm vào Chu Diệm: “Sếp Chu là hôn phu của chủ tịch Tập đoàn Gia Ninh, trước đó đã từng đề xuất rút khỏi vụ án để nghỉ phép. Mà giờ lại xuất hiện ở đây ... "
"Tôi có thể cho rang anh tận tâm với công việc," - Phó Dũng nhấn giọng, ánh mắt sắc lạnh - "nhưng tôi cũng có thể xem đó là hành vi vi phạm kỷ luật ngành cảnh sát. Giờ tôi hoàn toàn có quyền đình chỉ công tác của anh để điều tra."
Lời này chẳng khác nào quả bom nổ tung trong không gian chật hẹp.
Bạo C lập tức bước lên một bước, chỉ tay thẳng vào mặt Phó Dũng: "Vớ vẩn! Sếp Chu đến đây là để phá án, các người đừng có mà vu oan giá họa!”
A K cũng nhảy vào tiếp lời: "ICAC thì cũng phải nói lý! Phạm vi quyền hạn của các người không bao gồm việc can thiệp vào quá trình điều tra của cảnh sát!"
Phó Dũng khẽ cau mày, nhưng hoàn toàn phớt lờ tiếng cãi cọ.
Ánh mắt anh ta vẫn khóa chặt lấy Chu Diệm: "Cảnh sát Chu, anh thật sự tin rằng anh có thể giữ an toàn những chứng cứ này trong nội bộ đội cảnh sát sao? Theo như tôi được biết, bên trong cảnh đội ... cũng không hẳn là một khối sắt liền mạch đâu." Chu Diệm nhìn Phó Dũng thật sâu, giọng điệu không rõ là giận hay bình thản: "A K, sao chép một bản tài liệu trong hộp. Bản gốc giao cho Sếp Phó.”
Bạo C không thể tin nổi tai mình: "Sếp Chu! Anh-"
Phó Dũng ngắt lời, lạnh lùng: “Không được. Những chứng cứ này cần được bảo mật tuyệt đối, sẽ được dùng làm bằng chứng truy tố Trần Kiện Tùng, không thể sao lưu, cũng không thể để rò rỉ ra ngoài."
Bạo C tức giận gầm lên: "Vớ vẩn! Rõ ràng là các người muốn cướp công!"
Chu Diệm giơ tay ngăn lại cuộc cãi vã, ánh mắt anh lóe lên một tia sắc lạnh khó lường: "Giao tài liệu cho họ, làm theo lời tôi nói."
Bạo C nghiến chặt răng, không cam lòng nhưng vẫn đưa hộp tài liệu cho Phó Dũng.
Phó Dũng nhận lấy, giao lại cho người bên mình mang đi.
Sau đó, anh ta nhìn Chu Diệm, khẽ cười: “Tôi đánh giá cao sự thức thời của Sếp Chu. Về phần diễn tiến sau này của vụ án, anh chỉ cần chờ tin điều tra là được."
Một lần nữa, ánh mắt hai người lại giao nhau, không cần lời nói nhưng ngập tràn đối kháng.
Phó Dũng nói xong liền dẫn người rời khỏi hiện trường.
Nhìn bóng ICAC khuất dần, Bạo C tức đến nỗi giáng mạnh một cú đấm vào tường, gầm lên: “Khốn kiếp! Vậy là hết à? Đó là công sức tụi mình .. "
Chu Diệm đột nhiên quay phắt lại, ánh mắt lạnh tanh nhìn Bạo C: "Chứ cậu muốn sao? Đối đầu với ICAC à? Họ bất cứ lúc nào cũng có quyền đình chỉ công tác của cậu và tôi dưới danh nghĩa điều tra.”
Ánh mắt đó khiến Bạo C lạnh sống lưng, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nuốt giận, không nói thêm gì nữa.
Anh biết lão đại đang cực kỳ bực bội.
Vì chính bản thân anh cũng thấy khó nuốt trôi. Cả đội 0 Ký hôm nay, chẳng ai là không ấm
Chu Diệm không biểu cảm, lạnh giọng dặn dò: "Bà cụ lúc nãy, làm hậu kiểm và ghi lời khai đầy đủ. Đồng thời đưa vào diện bảo vệ nhân chứng. Nếu cần thiết, phối hợp cho bà ấy làm nhân chứng bên phía ICAC."
Tất cả mọi người nghẹn một cục trong lòng, đồng thanh: "Rõ!"
Lần đầu tiên trong đời họ chứng kiến một Sếp Chu kiêu hùng, ngạo nghễ ... phải cúi đầu.
Sức răn đe của Ủy ban Chống Tham nhũng ICAC thực sự quá lớn.
...
Một tháng sau, Ninh Tú Phân trở lại Hồng Kông, tất bật sắp xếp việc đưa kỹ sư và thiết bị vào nội địa.
Rắc rối thì nhiều vô kể-
Ví dụ như đội kỹ sư mà cô vất vả mới chiêu mộ được từ Texas Instruments và Micron của Mỹ, bao gồm cả những kỹ thuật viên cấp cao chuyên về quy trình sản xuất và quản lý hiện trường, tổng cộng cũng phải hơn hai ba chục người-ai nấy đều không mấy vui vẻ.
Dễ hiểu thôi, đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đó đâu có sang Viễn Đông là để khổ cực. Họ nhắm đến Hồng Kông-một cảng tự do sầm uất chẳng kém gì Tokyo-là để kiếm tiền và tận hưởng cuộc sống cơ mà.
Mà đúng là Hồng Kông hoa lệ không thua gì New York, London hay Tokyo: có hộp đêm, có sòng bài, có ăn chơi, có xa hoa.
Kết quả, họ lại bị cử tới một thành phố nội địa nghèo đến mức "chim còn chẳng buồn ỉa" để lao động khổ sai!
Đám này suýt nữa thì đòi nghỉ việc tại chỗ.
May mà Ninh Tú Phân phản ứng cực nhanh, lập tức tuyên bố tăng gấp đôi lương cho toàn bộ đội ngũ, kèm theo cam kết: ở gần cửa khẩu giáp Hồng Kông, toàn bộ đều được ở khách sạn cao cấp, bao ăn ở!
Chưa hết, làm một tháng được nghỉ một tuần về Hồng Kông chơi xả láng; làm đủ một năm thì được nghỉ phép có lương ba tháng, tha hồ về nước thăm nhà, du lịch khắp nơi, cả vé máy bay và bảo hiểm y tế cho cả gia đình đều bao trọn gói! Đám kỹ sư ngoại quốc cuối cùng cũng gật đầu thỏa hiệp-vì phúc lợi này đúng là đỉnh của chóp!
Mức đãi ngộ này tương đương với việc một người ra nước ngoài làm việc có thể nuôi cả nhà sống trong biệt thự có hồ bơi, lái xe sang, cho con học trường quốc tế, cả nhà còn có thể đi du lịch toàn cầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!