Những món đồ cổ kia là báu vật của bà, cũng chính là vốn liếng đầu tiên giúp cô khởi nghiệp. Cô sao có thể để bà tiếp tục lo lắng vì mình?
Với lại, đi đào mộ phần, lật tung chuồng lợn, chuồng chó của nhà người ta để tìm cổ vật, dù có ông bí thư chi bộ bảo kê cũng không thể ngăn được dân làng xông vào đánh người! Quá nguy hiểm!
Ngồi một bên, Nghiêm Dương Dương cũng nghe đến mức máu nóng bừng bừng, cô vỗ mạnh lên đùi
"Tiểu Ninh, yên tâm đi, chị chắc chắn sẽ ủng hộ em! Cái tiệm nước khoáng có ga của chị giờ đang kiếm ra tiền đấy, lợi nhuận chị đưa hết cho em! Giúp em làm cái gì mà ... bán dẫn gì đó!
Cảnh tượng này khiến Cận Biên Cương không nhịn được, giơ tay vỗ nhẹ vào sau đầu cô nàng.
Hắn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Em đó, có biết mình đang nói gì không? Lợi nhuận mỗi năm mấy nghìn tệ, nghe thì cũng kha khá ở nội địa, nhưng so với dự án đầu tư của Ninh Tú Phân, con số này chẳng tham vào đâu! Chỉ như muối bỏ biển, thậm chí còn không đủ để mua bữa sáng! Chịu khó nhìn vào thực tế đi, thùng mà anh mang đến đây là sổ sách kế toán, chứ không phải tiền mặt đâu!"
Hắn dừng lại một chút, rồi nghiêm túc nói: "Em ấy à, đừng lo chuyện không đâu nữa, thay vì thế hãy dành thời gian suy nghĩ cách mở rộng kinh doanh. Chỉ khi doanh thu cao hơn, em mới có thể giúp được Tiểu Ninh được."
Bị Cận Biên Cương nói trúng tim đen, Nghiêm Dương Dương như quả bóng xì hơi, cúi đầu rầu rĩ ngồi xuống: "Ö ... "
Thấy vậy, Ninh Tú Phân mỉm cười, dịu dàng an ủi cô nàng: "Chị Dương Dương, anh Cương nói đúng, mình nên có tầm nhìn xa hơn một chút."
Cô nháy mắt với Nghiêm Dương Dương, cười hóm hỉnh: "Thay vì cho em mấy nghìn tệ, chị thử nghĩ xem làm the nao để đua việc kinh doanh lên tận Bắc Kinh thì hơn."
"Chị nghĩ mà xem, bây giờ chính sách mở cửa, cơ hội làm ăn đầy rẫy, chỉ cần biết tận dụng thì sao có thể không kiếm ra tiền?"
Ánh mắt Nghiêm Dương Dương lập tức sáng rỡ, thấy lời Ninh Tú Phân có lý: "Hình như ... cũng đúng! Bắc Kinh là thủ đô, sức mua không thua gì Thượng Hải!"
Cô bắt đầu suy tính, có lẽ có thể nhờ bố hoặc các anh trai giúp đỡ.
Không cho cô đi lính, chẳng lẽ còn không cho cô mở cửa hàng? Nếu họ không chịu giúp cô thuê mặt bằng, vậy thì ... cô sẽ nộp đơn nhập ngũ cho họ xem!
Thấy cô nàng suy nghĩ nghiêm túc, Ninh Tú Phân cười tủm tỉm, bất ngờ buông một câu chọc ghẹo: "Đến lúc đó, không chừng chị có thể bao nuôi luôn anh Cương đấy!"
"Ninh Tú Phân! Em đừng nói bậy!" Nghiêm Dương Dương lập tức đỏ bừng mặt, tức tối chụp lấy một quả táo trên bàn ném về phía Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân cười khanh khách, bắt gọn quả táo, rồi xoay người ném lại cho Cận Biên Cương: "Nè chị, em chẳng nói gì lạc đề đâu nha! Ý em là, anh Cương đẹp trai thế này, nếu chị không nhanh tay giữ chặt, nhỡ bị công ty lớn nào đó săn mất thì sao?"
Cận Biên Cương cười cười, đón lấy quả táo, tiện tay lau qua rồi "rộp" một miếng giòn tan, đôi mắt sac sao sau lop kính anh lên tia nhìn tinh quai về phía Nghiem Duơng Dương.
Bị hắn nhìn như vậy, Nghiêm Dương Dương bỗng dưng chột dạ, gương mặt cứng đờ, nhưng miệng thì vẫn cứng cỏi phản bác: "Đừng có nghe Tiểu Ninh nói lung tung!"
Nhìn thấy ba đứa trẻ cười đùa như ngày còn ở Đại học Phục Đán, Kiều thị trưởng, ông Đường và bà Hạ đều không kìm được mà mỉm cười.
Tuổi trẻ thật tốt, tràn đầy nhiệt huyết, ước mơ, và vô hạn khả năng.
Giống như chính đất nước Trung Hoa vừa mở cửa vậy - tương lai nhất định sẽ rực rỡ!
Giữa những tiếng cười vui vẻ, bữa cơm đoàn viên cũng khép lại trong ấm áp.
Lòng Ninh Tú Phân cũng trở nên ấm áp theo.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!