A Hoàn trông có vẻ gầy đi một chút, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Nhìn thấy Ninh Tú Phân, đôi mắt cô ấy lập tức sáng lên.
Cô ném vỏ dưa hấu vào thùng rác một cách chính xác, định bật dậy: "Tiểu Ninh! Cuối cùng chị cũng tới rồi, em nhớ chị chết đi được!"
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, cô ấy liếc thấy Vệ Hoàn, lập tức ngồi trở lại ghế, đưa tay ôm lấy bả vai, làm bộ đau đớn: "Aizz ... đau quá!"
Vệ Hoàn quay đầu nhìn cô, nhíu mày, khuôn mặt nghiêm nghị: "Vết thương do đạn bắn không phải dễ lành đâu, tôi đã bảo cô đừng cử động lung tung rồi mà!"
Ninh Tú Phân nhìn cảnh tượng trước mắt, không nhịn được mà bật cười.
A Hoàn từ lúc bị thương đã ở lại nhà Vệ Hoàn để dưỡng thương.
Nói là dưỡng thương, nhưng thực chất giống như lấy cớ để đòi báo ân, mạnh mẽ chen vào nhà của Vệ Hoàn, bắt anh ta phải chăm sóc mình.
Vệ Hoàn là người trầm ổn và có trách nhiệm, trong lòng cũng biết rõ A Hoàn bị liên lụy bởi mình mà bị thương. Vậy nên anh không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc kệ cô ấy tùy ý làm loạn.
Ninh Tú Phân cười tủm tỉm, đặt túi đồ trong tay lên bàn trà:
"Này, mang cho hai người chút quà đây! Trái cây tươi, còn có chè ngọt của Phúc Ký vừa mới nấu xong, vẫn còn nóng đó, mau ăn khi còn ấm đi!"
Mắt A Hoàn lập tức sáng rỡ như một con mèo tham ăn, vội vàng đưa tay ra lấy: "Oa! Chị Tiểu Ninh đúng là hiểu em nhất!"
Nhưng Vệ Hoàn nhanh tay hơn, giật lấy túi đồ sang một bên, đứng chắn trước A Hoàn.
Anh cau mày, hơi bực bội: "Ngồi yên đó, để tôi đi lấy bát đũa. Còn chưa khỏi hắn mà cứ lộn xộn thế này."
Nói xong, anh xoay người đi vào bếp, để lại A Hoàn phía sau bĩu môi, làm mặt quỷ với bóng lưng anh
Ninh Tú Phân nhìn mà thấy buồn cười, khẽ nhướng mày. Hai người này ... Sao cứ có cảm giác như vợ chồng già thế nhỉ?
Vệ Hoàn cầm bát đũa từ trong bếp ra, đặt lên bàn, rồi thuận miệng hỏi: "Tối nay cô muốn ăn gì? Để tôi ra chợ xem thử."
A Hoàn lập tức giơ tay lên, hệt như một học sinh tiểu học đang chờ giáo viên gọi tên: "Tôi muốn ăn đùi gà! Còn muốn ăn bánh trứng chiên hành lá của anh làm! Phần của tôi phải có ba quả trứng nhé!”
Vệ Hoàn chẳng hề nhíu mày, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừ." Sau đó lại quay sang hỏi Ninh Tú Phân: "Còn em, Tiểu Ninh? Em muốn ăn gì?"
Ninh Tú Phân phất tay, không quá để ý: "Em thế nào cũng được, hai người ăn gì em ăn nấy, không kén chọn."
Vệ Hoàn gật đầu, cầm lấy áo khoác và ví tiền: "Vậy hai người cứ trò chuyện đi, anh ra chợ một lát, sẽ về ngay."
"Đi đường cẩn thận đó nha!" A Hoàn hướng về bóng lưng anh, cười tít mắt dặn dò.
Chờ đến khi Vệ Hoàn đóng cửa rời đi, A Hoàn lập tức thu lại vẻ ngoan ngoãn ban nãy, thả phịch xuống ghế sofa, còn vắt chân lên một cách đầy lười biếng.
Ninh Tú Phân nhìn thấy bộ dáng này của cô ấy thì không nhịn được mà bật cười, trêu ghẹo: "Sao rồi? Thương thế đỡ hơn chưa? Anh trai chị chăm sóc có chu đáo không?"
A Hoàn vừa nhét một miếng dưa hấu vào miệng Ninh Tú Phân, vừa gật đầu rất hài lòng: "Vệ Hoàn nấu ăn ngon lắm! Tay nghề số một! Còn biết y thuật, mỗi ngày giúp em thay thuốc, động tác nhẹ nhàng cực kỳ, như là ... "
Cô ấy nghĩ mãi mà không tìm được từ so sánh thích hợp, cuối cùng dứt khoát vung tay:
"Ai dà, tóm lại là siêu dễ chịu! Còn biết massage nữa, chị không tưởng tượng được đâu, mỗi lần anh ấy xoa bóp bả vai em, đau nhức gì cũng bay biến hết! Nhưng mà anh ấy ngại ngùng, không chịu ấn lâu cho em! Còn nữa, anh ấy còn biết may vá, đồ lót của em bị bung chỉ cũng 1
Ninh Tú Phân nghe mà trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng không nhịn được mà phun một câu: "Này này này! Chị hỏi là thương thế của em ra sao, chứ không phải muốn nghe em khoe khoang chuyện 'bắt cóc' anh trai chị đâu nhé!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!