Ninh Tú Phân nhìn chiếc váy đỏ một lúc, rồi thở dài nhẹ giọng nói: "Chị Hồng Ngọc, chị định biến em thành một đóa pháo hoa lộng lấy áp đảo mọi người sao? Chỉ là tiệc gia đình thôi mà, đâu phải thảm đỏ."
Sở Hồng Ngọc cười nhẹ: "Vẫn nên hỏi cho chắc đã."
Nói rồi, cô bấm số Điền lão quản gia, bật loa ngoài: "Chú Điền, buổi tiệc gia đình tối nay, cháu muốn hỏi xem Thất tiểu thư có cần mặc lễ phục không?"
Giọng nói trâm ổn của Lão Điền vang lên qua điện thoại: "Phiền cô nhản lại với Thất tiểu thư rằng không cần quá trang trọng, cứ ăn mặc thoải mái, dễ chịu là được."
"Vâng, cảm ơn chú Điền." Sở Hồng Ngọc cúp máy.
Nghe xong, Ninh Tú Phân lập tức thay một chiếc sơ mi lụa màu vàng nhạt, kết hợp với quần ống rộng màu trắng kem.
Cô soi gương, nghiêng người đánh giá lại bản thân, lẩm bẩm: "Nếu là tiệc chính thức thì không nói, nhưng đã là tiệc gia đình thì cũng chỉ là người trong nhà ăn với nhau. Vậy mà lại có 'người ngoài' xuất hiện... Em thấy Bác Cả tám phần là đang muốn lấy lòng Trần Kiện Tùng”
Sở Hồng Ngọc gật đầu, tiện tay treo chiếc váy đỏ lên lại móc áo: "Đây là buổi tiệc do chủ tịch đích thân tổ chức, chắc chắn có liên quan đến dự án Hoàng Phố Hoa Viên. Nghe nói dự án này có tổng vốn đầu tư gần 15 tỷ đô la Hồng Kông, trong đó Ninh gia và Tập đoàn Gia Ninh có rất n giao dịch tài chính ràng buộc lẫn nhau. Nếu không hợp tác đòn bẩy cùng nhau, thì chỉ có cách đưa thêm các ngân hàng hoặc tập đoàn tư bản Anh vào."
Ninh Tú Phân đương nhiên hiểu rõ, dòng tiền xoay vòng có hạn, không thể dồn hết vào một dự án.
Hiện tại Ninh gia đã chọn hướng hợp tác với nội địa, nên không muốn để các nguồn vốn nước ngoài nhúng tay vào dự án này.
Cô thuận tay búi tóc cao, giọng điệu không quá bận tâm: "Nhưng có một điều lạ, sao lại gọi em đến? Ở Ninh gia, em chẳng qua chỉ là một kẻ 'không có cảm giác tồn tại' mà thôi."
Sở Hồng Ngọc cong khóe môi, đôi mắt phượng lộ ra một tia giảo hoạt:
"Tiểu Ninh, em đừng tự coi nhẹ mình. Em có thể không có cổ phần trong Ninh gia, nhưng ở nội địa em đã xây dựng được một thế lực riêng, xưởng điện tử của em ở Hồng Kông cũng đang phát triển rực rỡ. Quan trọng hơn, tại buổi đấu giá lần trước, em đã thể hiện khả năng điều khiển cục diện, lật ngược tình thế chỉ trong nháy mắt. Đối với chủ tịch mà nói, có trọng dụng em cũng không có gì lạ."
Ninh Tú Phân nhướng mày, hờ hững liếc nhìn cô: "Chị bớt tâng bốc em đi. Em đoán, Bác cả gọi em đến chẳng qua vì một lý do đơn giản—bởi vì Ninh Bỉnh An cũng có mặt. Rất có thể, ông ấy lại muốn ghép đôi em với anh tal"
Sở Hồng Ngọc phì cười, trong mắt ánh lên một tia trêu chọc: "Vậy em có định đi không? Hay là không thèm quan tâm nữa?"
Ninh Tú Phân bật cười lười biếng, nâng tay vén tóc mai ra sau tai:
"Đi chứ, tại sao lại không? Tiệc gia đình thôi mà, em không thể đóng vai một đĩa đậu nành xào dưa cải được à? Không đi thì làm sao xem kịch vui?"
Buổi tối, biệt thự Ninh gia rực rỡ ánh đèn, tỏa sáng lộng lấy.
Tại tầng hai, phòng ăn lớn đã bày sẵn tiệc rượu, đầy äp cao lương mỹ vị Người hầu đi tới đi lui, bận rộn một cách trật tự.
Khi Ninh Tú Phân xuống lầu, Ninh Bỉnh An đã có mặt.
Hôm nay, anh ta mặc một chiếc sơ mi cổ tàu màu xám nhạt, vẻ ngoài thanh tao nhã nhặn, càng toát lên khí chất ôn hòa nho nhã.
Thấy cô bước đến, gương mặt tuấn tú của anh ta càng lộ ra vẻ dịu dàng dưới ánh đèn: "Thất muội, em đến rồi."
Ninh Tú Phân gật đầu hờ hững: "Anh Bỉnh An."
Ninh Bỉnh An giọng điệu ôn hòa, nhẹ nhàng trò chuyện cùng cô về xưởng điện tử mà cô đã mua lại từ Lý Đại Thiếu: "Nghe nói xưởng điện tử của Thất muội gần đây phát triển rất tốt, nhận được không ít đơn hàng từ Mỹ?"