"Mùi hương ... dập tắt nến ... "
Ninh Binh Vũ lap lại từng chữ một, như thể phải cố sức lắm mới có thể thốt ra, hơi thở hỗn loạn, đứt quãng.
Tác dụng của thuốc khiến các mạch máu trên thái dương anh căng lên, mắt dán chặt vào những ngọn nến đỏ đang bập bùng trong căn phòng.
Đây chính là loại nến mà trước đó Vinh Cẩm Thiêm đã bảo anh điều tra ...
Sở Hồng Ngọc hoàn toàn không nhận ra được ẩn ý trong lời anh.
Cô chỉ nghĩ rằng Ninh Bỉnh Vũ ghét bầu không khí ám muội trong căn phòng này, dù sao mù nước hoa phụ nữ hòa lẫn với mùi hương nồng nặc của nến, ngay cả cô còn cảm thấy đau đầu, huống chi là anh.
"Cậu chủ, đừng để ý mấy cây nến nữa, chúng ta ra ngoài trước đã, mùi này thực sự ngộp quá.
Sở Hồng Ngọc vừa dỗ dành vừa nhanh tay giúp anh chỉnh lại quần áo.
Dù sao thì với tính cách của đại gia nhà cô, nếu để người ngoài nhìn thấy bộ dạng này, e là anh ta sẽ nhục nhã đến mức muốn bóp chết chính mình.
Ninh Bỉnh Vũ gần như dựa hoàn toàn vào người cô mới có thể đứng vững, hơi thở nặng nề, ánh mắt đục ngầu vì tác dụng của thuốc. Nhưng anh vẫn cố gắng lặp lại: "Cút ... đừng ... chạm vào ... mở ... mở ...
Mở cái gì ?!
Sở Hồng Ngọc chỉ nghĩ rằng anh vẫn còn đang giận dữ, vội vàng phụ họa: "Được được, tôi đưa anh ra ngoai roi se bien mat ngay !! "
Cô dốc sức đỡ anh ra khỏi phòng-
"Đợi lát nữa tôi sẽ gọi A Quyên và mọi người đưa anh đến bệnh viện, Tony ở lại xử lý hậu quả. Tôi đảm bảo chuyện tối nay sẽ được ém xuống, tuyệt đối không để lộ bất kỳ thông tin nào.
Rõ ràng, anh đã bị chơi thuốc, nhất định phải đưa đến bệnh viện kiểm tra ngay.
May mà anh vẫn còn đứng vững được, và may hơn nữa, dạo gần đây bảo vệ A Quyên đã dạy cô vài chiêu rèn luyện thể lực, nếu không thì kéo cái cơ thể cao to này ra khỏi phòng chắc chắn không phải chuyện dễ dàng!
Phụ nữ không chỉ cần có đầu óc, mà còn phải có sức mạnh để bảo vệ chính mình-đó mới là chân lý!
Ninh Bỉnh Vũ bị cô kéo đi, bước chân loạng choạng, đầu óc choáng váng, thuốc ngấm vào từng tế bào, khiến toàn bộ cơ thể anh đều bứt rứt khó chịu.
"Buông ra ... nến ... nến ... " Anh cố vùng vẫy, nhưng hoàn toàn không có chút sức lực nào để giảng tay cô ra.
Một người cố lôi đi, một người cố giãy giụa, hai người cứ thế loạng choạng tiến lên mà như giật lùi.
Sở Hồng Ngọc bắt đầu thấy bực bội, nhịn không được gắt lên: "Cậu chủ! Anh muốn cái gì đây? Không đi thì định đợi bị bắt gian tại trận chắc ?! "
Ninh Bỉnh Vũ tức đến mắt tối sầm, cố gắng dồn chút hơi sức cuối cùng, gầm lên từng chữ một: "Không phải ... NẾN! NẾN CÓ VẤN ĐỀ!"
Một giây sau, trái tim Sở Hồng Ngọc như ngừng đập. Cô sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn về phía những ngọn nến đỏ đang cháy bập bùng trong phòng. Cái gì ?!
Nến có vấn đề ?!
Lúc này cô mới nhận ra-mùi hương ngọt lịm quấn lấy thần trí bọn họ nãy giờ ... chính là từ những ngọn nến kia!
Mùi hương ngọt lịm, càng hít lâu, càng khiến người ta choáng váng, đầu óc quay cuồng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!