Trong giấc mơ của cô, anh mới là chồng của cô ...
Chu Diệm bực bội hất tay ra, ánh mắt lộ rõ sự ghê tởm: "Đủ rồi."
Tra Mỹ Linh lập tức lùi lại vài bước, ngã ngồi xuống đất trong bộ dạng chật vật.
Đầu gối đau nhói, nhưng điều đó vẫn không đánh thức lý trí đang bị men rượu làm tê liệt của cô.
Dường như bị kích động, cô bò dậy, đột nhiên túm lấy cổ áo mình và giật mạnh.
Tiếng vải rách vang lên chói tai trong căn phòng tĩnh lặng.
Cơ thể được chăm sóc kỹ lưỡng, trắng nõn và thon thả của cô bị phơi bày dưới ánh đèn sáng rực của phòng khách.
Khuôn mặt Tra Mỹ Linh đỏ ửng vì men rượu, ánh mắt mờ mịt và mang theo sự điên cuồng liều lĩnh.
Cô loạng choạng tiến lại gần Chu Diệm, như thể đang cúng tế, phô bày phần yếu đuối nhất của người phụ nữ: "Nhìn em này, Chu Diệm, nhìn em này. Em không đẹp sao? Tại sao không nhìn em? Ôm em đi ... "
Ánh mắt Chu Diệm không hề dao động. Anh vô cảm cầm ly nước đá mà cô vừa đưa lúc nãy trên bàn, không chút do dự, đổ thẳng từ trên đầu Tra Mỹ Linh xuống!
'Ào -- "
Nước lạnh buốt hòa cùng những viên đá ào ạt tạt vào đầu cô, khiến Tra Mỹ Linh giật mình co rúm lại.
Cả thân hình cô run lên dữ dội, cơn say bị dập tắt hơn phân nửa, chỉ còn lại vẻ chật vật và cái lạnh thấu xương.
Chu Diệm lạnh lùng nhìn dáng vẻ thảm hại của cô, tiện tay kéo tấm khăn trải bàn ném lên người cô: "Làm tốt việc của cô. Nếu cô còn dám phát điên, tôi không ngại tự tay đưa cô trở lại nhà tù, để cô ở đó mà tỉnh táo lại."
Tra Mỹ Linh ngang đầu lên, ánh mắt mờ mịt đã bị cái lạnh xua tan, thay vào đó là một cảm xúc phức tạp.
Cô nhìn Chu Diệm, những giọt nước trượt từ má cô xuống, không rõ là nước đá hay nước mắt.
Anh đứng cao, cui mắt nhìn xuống cô với ánh mắt đầy ghê tởm đến mức hóa thành thực thể: "Đừng quên tại sao cô có thể ra khỏi tù. Đeo tội lập công là con đường cô tự chọn, cũng là con đường duy nhất của cô.
Nói xong, anh quay lưng lại, không chút lưu luyến bước về phía cửa.
Tra Mỹ Linh quỳ gục xuống sàn nhà lạnh lẽo trong bộ dạng thảm hại.
Nước lạnh vẫn tiếp tục nhỏ giọt từ mái tóc cô, hòa lẫn với lớp trang điểm lem luốc trên khuôn mặt, tạo thành những vết tích chật vật chảy dài.
Giận dữ, nhục nhã, bất cam, và một nỗi hoảng sợ mơ hồ, tất cả những cảm xúc này cuồn cuộn trong lồng ngực cô dưới tác động của rượu, gần như xé nát trái tim cô.
Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn và sắc nhọn hét về phía bóng lưng Chu Diệm: "Đừng đi! A Diệm ... cầu xin anh đừng đi !! "
"Chỉ cần anh không đi ... em sẽ làm mọi thứ vì anh! Mọi chuyện ... gì cũng được! Cầu xin anh ... ôm em một lần, em sẽ khiến anh vui vẻ, cô ta có thể làm được, em càng làm được hơn !! "
Ngày trước, cô từng kiêu hãnh đến vậy.
Nhưng vào khoảnh khắc này, khát khao trong lòng và ý nghĩ muốn chứng minh sức hút của bản thân đã che lấp tất cả.
Hơn nữa, giọng nói điên cuồng trong đáy lòng không ngừng gào thét - anh và cô mới là người thuộc về nhau!
Không cần lý do, cô chỉ cảm thấy rằng anh phải là đàn ông của cô mới đúng!
Động tác của Chu Diệm khựng lại. Anh không quay đầu, chỉ châm thêm một điếu thuốc, lạnh lùng cảnh cáo -
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!