Ninh Bỉnh An đưa thuốc và nước tới trước mặt Ninh Chính Khôn: "Cha, người đừng tức giận nữa, đừng vì chuyện này mà hỏng thân thể. Chị cả cũng chỉ là nhất thời nóng vội, nói năng không suy nghĩ mà thôi."
Giọng điệu của anh bình tĩnh, như thể cuộc tranh cãi gay gắt vừa rồi và cái tát mạnh mẽ kia không liên quan gì đến anh.
Anh vẫn là người con nuôi ôn hòa, chu đáo và hiếu thảo như mọi khi.
Ninh Chính Khôn nhìn chầm chẩm vào chàng trai trẻ trước mắt, ánh mắt có chút phức tạp.
Một cảm xúc khó diễn tả lướt qua đáy mắt ông.
Giọng Ninh Chính Khôn khàn khàn: "Bỉnh An, con rất giống mẹ con. Nếu đứa bé của mẹ con và ta ngày đó không bị sẩy, ta cũng sẽ không vì sự hòa thuận giữa nhánh trưởng và nhánh thứ hai mà phải lo lắng mệt mỏi như thế."
Khuôn mặt của chàng trai này luôn dễ dàng gợi lên những ký ức bị chôn vùi trong lòng ông.
Ninh Bỉnh An cúi đầu, không nói gì, chỉ thoáng qua một chút tối tăm và lạnh lùng phức tạp trên khuôn mặt, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Anh như một bức tranh thủy mặc nhạt nhòa, lặng lẽ làm loãng mùi thuốc súng đậm đặc trong không khí:
"Chị cả cũng chỉ là quá coi trọng nhà họ Ninh, nhất thời nóng vội mới nói những lời đó, không phải cố ý chống đối cha. Con dù sao cũng chỉ là người ngoài, còn chị ấy là con gái ruột của cha, dù sao máu vẫn đậm hơn nước. Cha nên nhẹ nhàng với chị ấy hơn."
Ninh Chính Khôn thở dài nặng nề: "Con đừng để những lời đó vào trong lòng. Giờ con đã cưới Tú Phân, cũng coi như là thành viên chính thức của nhà họ Ninh rồi, đừng nghĩ mình là người ngoài nữa. Nếu không phải vì con kết hôn với con bé, ta thực sự cũng khó mà đưa con lên vị trí này. Ông nội cũng sẽ không đồng ý đâu."
Ông đứng dậy, để Ninh Bỉnh An đỡ mình, nặng nề bước tới bức tường bên cạnh thư phòng.
Ninh Chính Khôn đưa tay mò mẫm trên bề mặt tường nhẫn bóng một lúc, rồi nhấn một công tắc bí mật.
Tường lặng lẽ tách ra, lộ ra một cánh cửa két sắt nặng nề.
Ninh Bỉnh An khéo léo cúi đầu, lùi lại vài bước, quay lưng đi.
Ninh Chính Khôn hài lòng với sự hiểu chuyện của anh, đưa tay nhập mã thuần thục, xoay tay nắm, "cạch" một tiếng nhẹ, cánh cửa két sắt mở ra.
Ninh Chính Khon lay ra từ trong ket mot chiec hop đưoc cham khac bang gỗ mun, đat no len bàn làm việc bằng gỗ hồng mộc.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, ba trái ớt ngọc bích yên lặng nằm trên lớp lót nhung đỏ thẫm.
Màu sắc của ngọc bích là một màu xanh lục đậm đà không thể phai nhạt, độ trong suốt cực kỳ cao, trông như thể chỉ cần khẽ bóp nhẹ là có thể rỉ ra nước.
Ánh mắt Ninh Bỉnh An chạm đến ba trái ớt ngọc bích, đồng tử hơi co lại, nhịp thở dường như cũng ngừng lại trong chốc lát.
Đó là những trái ớt ngọc bích - món đồ định tình mà bà vợ cả đã đập vỡ, sau đó được chế tác lại.
Chúng trở thành bảo vật truyền gia của dòng họ Ninh, tượng trưng cho huyết thống và sự kế thừa quyền lực của gia tộc.
Ninh Chính Khôn lấy từ trong ngực ra một tấm ảnh đen trắng ngả vàng, đưa tay vuốt nhẹ.
Người phụ nữ trong bức ảnh có đôi mắt đẹp như tranh vẽ, khí chất ôn nhu hiền thục, nhưng vẫn toát lên vẻ kiêu hãnh và quyến rũ thanh khiết.
Nụ cười của cô ấy rực rỡ đến mức dường như có thể thắp sáng cả thời gian.
Ninh Bỉnh An biết, đó chính là mẹ của anh.
Đầu ngón tay Ninh Chính Khôn mang theo vô hạn lưu luyến, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người phụ nữ trong bức ảnh -
"Con là một đứa trẻ ngoan. Nếu ... nếu ngày đó ta cưới mẹ con, thì đứa con đầu lòng của cô ấy lẽ ra phải là anh trai của con ... các con ... đều sẽ là con của ta ... "
"Nếu con là con trai ruột của ta, theo luật lệ của gia tộc họ Ninh, ông nội sao có thể chọn người thừa kế từ nhánh thứ hai? Ba trái ớt ngọc bích này ... chỉ có thể giao cho con hoặc anh trai của con."
Giọng nói của ông trầm xuống, mang theo một nỗi hoang tàn và tiếc nuối vì sự giả định không thành hiện thực.