Ninh Mạn An ánh mắt chợt lóe lạnh lùng, bất ngờ vung tay nhấc ly cà phê trên bàn, hung hăng ném xuống đất!
"Choang -- "
Chiếc ly sứ cao cấp vỡ vụn ngay lập tức, cà phê nâu sẫm loang lổ trên tấm thảm trải sàn, tạo thành một vết bẩn hỗn độn.
“Chuyện của nhà họ Ninh, không đến lượt người ngoài xen vào." Nụ cười trên mặt Trần Kiện Tùng lập tức cứng lại, trong mắt loé lên một tia bất mãn, nhưng rất nhanh đã bị hẳn đè xuống.
Hắn vẫn giữ nụ cười để hòa dịu không khí: "Điệt nữ, tôi chẳng qua là bất bình thay cô thôi mà! Con nhỏ Sở Hồng Ngọc đó là cái thá gì, mà cũng dám chỉ trỏ trước mặt cô!"
Ánh mắt Ninh Mạn An lạnh lẽo và sắc bén: "Trần tổng bớt quan tâm chuyện của người khác đi, tình trạng của tập đoàn Gia Ninh hiện tại, ông còn rõ hơn tôi. Tôi có thể đè xuống phản đối nội bộ trong tập đoàn với ông, nhưng nếu chuyện này trong vòng nửa tháng mà ông không giải quyết được ... thì đừng trách tôi trở mặt."
Mặt Trần Kiện Tùng khẽ giật, mỡ trên mặt cũng run lên: "He he, điệt nữ yên tâm."
Ninh Mạn An nhìn thẳng vào hắn: "Đừng trách tôi không nhắc trước, dự án Hoàng Phổ Hoa Viên, mặc dù Ninh thị đầu tư rất lớn, nhưng đó không phải là tất cả của chúng tôi."
"Nhưng Gia Ninh lại không giống vậy, ông vay mượn mà ngay cả mạng sống và tài sản cũng đem ra đặt cược. Một khi hợp tác giữa chúng ta tan rã, Gia Ninh và ông sẽ kết thúc thế nào, trong lòng ông tự hiểu."
Trần Kiện Tùng nheo mắt, nụ cười vẫn không thay đổi: "Điệt nữ, cô cứ yên tâm! Mấy cơn gió nhỏ này không đánh chìm được con thuyền của tôi đâu! Nửa tháng? Không cần lâu đến vậy! Không quá mười ngày, tôi đảm bảo khiến bọn nhãi nhép đó ngậm miệng hết!"
Ninh Mạn An không nói gì thêm, chỉ khẽ nhấc tách cà phê lên, thổi nhẹ lớp hơi nước bốc lên, như thể cuộc đe dọa vừa rồi chua từng ton tại.
Trần Kiện Tùng rất biết điều, lập tức đứng dậy cáo từ, trên mặt vẫn là nụ cười hào sảng quen thuộc, chỉ là nơi đáy mắt lại giấu kín một tia hiểm độc và ngoan độc khó phát hiện.
...
Cùng lúc đó, trong chiếc xe hơi sang trọng, Sở Hồng Ngọc vừa ngồi vào ghế sau.
Khung cảnh thành phố ngoài cửa xe đã biến thành những dải màu mơ hồ, còn trong xe lại là một thế giới yên tĩnh khác.
Ninh Bỉnh Vũ ngả đầu ra sau, nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói mang theo vài phần mỏi mệt: “Cô không cần phải đi nói những lời đó với chị cả."
Sở Hồng Ngọc nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt bình thản: "Đại thiếu gia cũng thấy tôi không đủ tư cách sao?"
Ninh Bỉnh Vũ không mở mắt, chỉ hơi nhíu mày: "Người của tôi, không cần phải chịu những lời lẽ nhuc nha đo."
Sở Hồng Ngọc sững người, nhưng sóng lòng bỗng dưng yên tĩnh lạ thường.
Ninh Bỉnh Vũ có chút mệt mỏi tháo cặp kính gọng vàng trên sống mũi, day nhẹ trán: "Mấy ngày tới, tôi phải tập trung gặp gỡ các gia tộc khác và đại diện các ngân hàng, lịch trình sắp xếp xong chưa?"
Sở Hồng Ngọc lập tức hoàn hồn, lấy từ túi ra bảng lịch trình, giọng chuyên nghiệp: "Tất cả đã sắp xếp xong. Đại diện các gia tộc như họ Lý, họ Trịnh cùng các lãnh đạo ngân hàng HSBC, Standard Chartered và Citibank đều đã hẹn trong ba ngày tới."
Ninh Bỉnh Vũ “ừ" một tiếng, rồi hỏi tiếp: "Bữa tối với Phó Ủy viên ICAC William Steele là tối nay?”
Sở Hồng Ngọc xác nhận: "Tại nhà hàng Porto ở Tamar, đúng bảy giờ."
Cô liếc đồng hồ tay, bổ sung: "Hiện tại là năm giờ ba mươi, vẫn còn hai tiếng."
Ninh Bỉnh Vũ gật đầu nhè nhẹ, nhận lấy tập tài liệu từ tay Sở Hồng Ngọc để kiểm tra lại.
Sau khi xác nhận không có sai sót, anh đặt tài liệu sang một bên, rồi một cách rất tự nhiên nghiêng người, gối đầu lên đùi của Sở Hồng Ngọc.
Hành động của anh rất đỗi tự nhiên và quen thuộc, như thể đây là thói quen đã ăn sâu giữa hai người họ.