"Trần tổng, đây là cái mà ông gọi là 'rất nhanh sẽ xử lý ổn thỏa'? Đây là 'chút rắc rối nhỏ' mà ông nói? Bây giờ ông định giải thích với tôi thế nào đây?"
Áp lực từ cô khiến Trần Kiện Tùng vô thức lùi lại nửa bước.
Hắn cau mày, tự tiện ngồi xuống ghế trước mặt Ninh Mạn An, bắt đầu ngụy biện: "Tiểu điệt nữ, đừng vội nổi nóng ... chuyện này hoàn toàn là có người hãm hại! Có kẻ cố tình muốn đánh sập tôi, đánh sập Gia Ninh!"
Hắn đập mạnh lên bàn, thịt trên người cũng rung theo, vẻ mặt như thể bị phản bội đau đớn lắm: “Lý Bảo Thụ, cái đồ súc sinh đó! Tôi tin tưởng hắn như thế, coi hắn là tâm phúc, vậy mà sau lưng lại dám giở trò ?! "
"Hắn trộm tài liệu nội bộ của công ty, còn ngụy tạo thêm vài cái nữa, chính là muốn kéo tôi chet chung! Chắc chan han đã nhan tiền từ ai đo để triệt hạ Gia Ninh!"
Càng nói, Trần Kiện Tùng càng tức giận, vung tay múa chân như thật: "Nó chết rồi thì xong chuyện, còn cái đống rác rưởi nó để lại giờ thành của nợ cho tôi gánh! Tiểu điệt nữ, cô nghĩ xem, nếu không có nội gián như nó, mấy tài liệu 'tuyệt mật' kia làm sao mà bị lộ ra ngoài được ?! "
Ninh Mạn An lạnh lùng nhìn hắn thao thao bất tuyệt, không hề lay chuyển: "Ý ông là ... tất cả do một mình hắn làm? Hắn có bản lĩnh lớn như vậy sao?"
Trần Kiện Tùng lập tức gật đầu, giọng quả quyết: "Tất nhiên! Hắn phụ trách pháp vụ và cả phần ket noi tai chính cua cong ty, nắm rat ro tai lieu nao dễ ra tay!"
“Còn nữa, cô không thấy kỳ lạ sao? Tại sao O Ký và ICAC (Ủy ban điều tra chống tham nhũng) lại đồng loạt nhảy vào điều tra vào đúng lúc này? Rồi còn gây ầm ĩ như vậy?"
"Tôi nghe nói, đại thiếu gia nhà các người có không ít quan hệ trong ICAC đấy nhé ... Dự án Hoàng Phổ Hoa Viên mà xảy ra chuyện, người vui nhất là ai, chắc cô rõ hơn ai hết!"
Nhà họ Ninh có thể đứng vững trong giới thương trường Hồng Kông nhiều năm, dĩ nhiên có thế lực đan xen khắp chính thương. Ninh Bỉnh Vũ là người thừa kế chính mạch, đương nhiên được bồi dưỡng từ sớm trong các mối quan hệ chính trị ở địa phương. Trong khi đó, Ninh Mạn An lại chủ yếu phát triển ở Macau.
Ninh Mạn An vẫn không biểu cảm, cô nhac ly ca phê tren ban, khe lac rồi uống một ngụm.
Trần Kiện Tùng thấy vậy tiếp tục tỏ vẻ thành khẩn, cố tìm đường thoát: "Tất nhiên, tiểu điệt nữ, chú cũng không phủ nhận ... làm ăn buôn bán mà, để vay được tiền, đôi lúc phải dùng vài ... ừm, thủ đoạn đặc biệt một chút."
“Nhưng cô thử nghĩ mà xem, từ khi Gia Ninh thành lập đến nay đã mang lại bao nhiêu lợi nhuận cho các ngân hàng lớn? Tỷ suất lợi nhuận lúc nào chẳng cao? Ngay cả bên ngân hàng họ cũng nhằm một mắt, mở một mắt - ai mà chẳng vì kiếm tiền chứ?"
"Tại sao chỉ có bên RAB ngân hàng Malaysia lại làm lớn chuyện? Rõ ràng là có người chơi xấu sau lưng, muốn hại chết tôi!"
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị gõ cộc cộc hai tiếng, cắt ngang màn diễn của Trần Kiện Tùng.
A Tường bước lên, khẽ cúi người nói với Ninh Mạn An: “Đại tiểu thư, đại thiếu gia tới rồi, nói là có chuyện gấp muốn gặp cô."
Chân mày của Ninh Mạn An hơi cau lại, khó thấy nhưng rõ ràng là không vui. Cô quay sang Trần Kiện Tùng: "Trần tổng, ông sang phòng nghỉ kế bên đợi một chút, tôi có chút việc gia đình cần xử lý."
Trần Kiện Tùng lập tức hiểu ý, vội vàng nặn ra nụ cười giả lả: "Được được, đại tiểu thư cứ tự nhiên, tôi không làm phiền hai chị em tâm sự."