Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

bơi

Nhìn dĩa trứng chiên hình trái tim, An Nhu cũng muốn nhũn tim ra, cậu mím môi nhìn Mạc Thịnh Hoan dùng dao ăn chia trứng chiên thành từng miếng bằng nhau.

Cầm đôi đũa gắp một miếng trứng chiên, An Nhu há miệng ngân một tiếng "a~" kéo dài rồi lủm hết ngay trước mặt chú Mạc. Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng nhìn quai hàm cử động lúc lên lúc xuống của An Nhu, buông dao ăn vươn tay tới xoa đầu cậu.

Ăn xong bữa sáng, An Nhu nhanh chóng đi hỏi thăm thời gian bể bơi mở cửa, sẵn tiện mua luôn một chiếc quần bơi, chuẩn bị ôn tập một vài kỹ năng bơi lội.

Trong thế giới cũ của mình, bản thân An Nhu đã từng học bơi lội, nhưng thời điểm đó mục tiêu của cậu chỉ là bơi dọc theo con hào xung quanh căn cứ. Dòng nước chỗ đó chảy tương đối chậm, mực nước cũng không sâu, với kỹ năng bơi chó bất ổn của An Nhu thì hoàn toàn không xảy ra vấn đề gì.

Nhưng đứng trước biển khơi bao la, chút kỹ năng này quả thật chẳng thấm đâu vào đâu.

"Chú Mạc, chú biết bơi à?" An Nhu thay quần bơi trong phòng thay đồ, Mạc Thịnh Hoan quay lưng lại, nhìn cậu thiếu niên bắt đầu cởi quần áo.

"Ừ." Mạc Thinh Hoan thản nhiên trả lời.

"Còn em thì không rành cho lắm." An Nhu mặc quần bơi xong, cúi đầu kiểm tra lại một lượt, cảm thấy nửa người trên hơi lành lạnh, thế là mặc thêm một chiếc áo cộc tay.

Ban đầu An Nhu định mua đồ bơi toàn thân, nhưng trong cửa hàng lại không có loại dành cho nam, sau khi phân vân giữa đồ bơi toàn thân dành cho trẻ em và phụ nữ, cậu đành chấp nhận thôi thì có cái quần bơi cũng tốt lắm rồi.

"Chú Mạc muốn xuống dưới bơi thử một vòng hay không?" An Nhu thử thăm dò: "Chắc có size quần bơi cỡ chú đó."

Mạc Thịnh Hoan xoay người nhìn cậu thiếu niên ăn mặc mát mẻ, lộ ra bả vai trắng nõn, chậm rãi lắc đầu.

"Vậy chú Mạc nhìn em bơi nhé." An Nhu đem điện thoại và thẻ khóa phòng bỏ vào trong ví, có chút chột dạ nói: "Nếu em bơi không tốt thì chú cũng đừng chê cười em đấy."

"Ừ." Mạc Thịnh Hoan cầm áo khoác của cậu.

An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan đi về phía bể bơi, cặp mắt không ngừng đảo quanh đánh giá khắp nơi, bộ dáng giống như người nhà quê chưa từng chứng kiến việc đời.

Bể bơi của khách sạn năm sao, mặt tường được lát đá cẩm thạch, cửa sổ nằm sát ngay bên cạnh, có thể vừa bơi vừa ngắm nhìn phong cảnh chung quanh khách sạn, phía dưới bể bơi còn lắp thêm đèn, vừa chiếu sáng vừa phát ra tiếng nhạc du dương.

Hôm nay thời tiết tốt, trời xanh mây trắng, ánh nắng chiếu xuống bể bơi gợn sóng nước lấp lánh, đẹp đẽ biết bao.

Trong khoảng thời gian này cũng không có quá nhiều du khách, bên cạnh bể bơi còn có loại hình bể bơi mát xa thư giãn, An Nhu đưa chiếc ví cho Mạc Thịnh Hoan để chú giữ đồ giúp mình.

An Nhu cẩn thận bước xuống nước, cậu phát hiện mình có thể chạm chân tới đáy bể, chỉ cần hơi nhón chân một chút thôi là có thể nhô đầu và cổ lên mặt nước, dường như mực nước cũng không quá sâu.

Đứng bên cạnh thành bể, An Nhu nhớ lại kỹ năng bơi lội mà đội trưởng tiểu đội từng dạy cho cậu, hình như bước đầu tiên chính là tập hít thở trong nước.

Một tay An Nhu bám vào thành bể, tay còn lại bóp mũi, hít một hơi thật sâu, sau đó hoàn toàn trầm mình vào trong nước, chậm rãi thở ra hơi.

Sau khi luyện tập được vài lần, An Nhu cảm giác mình đã thuần thục kĩ năng này, một tay tiếp tục bám lấy thành bể thử để thân thể nổi trên mặt nước.

Mạc Thịnh Hoan đứng trên bờ chăm chú nhìn An Nhu, không khác gì người cha già lần đầu tiên đưa con trai đi học bơi.

Hai tay An Nhu vịn vào thành bể, thả lỏng thân thể tạo cảm giác trôi nổi trên mặt nước, mặc dù động tác vụng về đôi chút nhưng cũng xem như có tiến bộ.

Tiếng nói chuyện rơm rả bất giác truyền đến đây, giọng nói còn có phần hơi quen thuộc, An Nhu vội ngẩng đầu lên, Mạc Đóa Đóa nắm tay con gái nhà mình, hai người đều mặc đồ tắm, vừa đi kế bên vợ chồng nhà họ Bạch vừa cười cười nói nói chuyện gì đó.

Dì Triệu sắc mặt mất kiên nhẫn, không ngừng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, còn Mạc Đóa Đóa thì không nhanh không chậm bước lại gần, gương mặt tràn ngập vẻ tươi cười.

"Ủa? Là Mạc Thịnh Hoan à?" Dì Triệu nhìn người đàn ông đứng cạnh bể bơi, dõi theo tầm mắt của đối phương nhanh chóng phát hiện An Nhu đang tập bơi bên thành bể.

Hôm nay tới đúng dịp rồi!

Trên mặt dì Triệu lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nắm tay Bạch Sùng Đức bước nhanh qua đó.

An Nhu nhìn hai người đang bước tới chỗ mình, đứng vững thân thể trong nước, lấy tay lau mặt.

"An Nhu." Dì Triệu ngồi xổm xuống cạnh bể bơi, nhìn mái tóc ướt đẫm của An Nhu, không nhịn được vươn tay lau đi những giọt nước đọng trên trán giúp cậu.

"Cháu bơi không được giỏi cho lắm." An Nhu cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ đầu ngón tay của dì Triệu, không khỏi ngại ngùng nói: "Cháu muốn tập bơi một lát."

Bạch Sùng Đức học theo vợ mình ngồi xổm người xuống, ánh mắt chứa đầy ý cười nhìn cậu thiếu niên: "Tập luyện thế nào rồi, có muốn ba mời thầy dạy bơi riêng cho con không?"

"Cháu chỉ học một vài động tác đơn giản thôi, không cần mời thầy dạy riêng đâu ạ." An Nhu ngẩng đầu, tò mò nhìn hai người họ: "Hai người cũng đến đây để bơi sao?"

"Ba mẹ định tới bể bơi mát xa thư giãn thân thể." Bạch Sùng Đức mỉm cười trả lời: "Đúng lúc gặp được chồng chồng các con ở đây."

An Nhu cười tươi rói: "Vậy hai người đi mát xa đi, cháu phải tập bơi thêm một lát nữa."

"Được." Dì Triệu cúi đầu nhìn cậu thiếu niên, yêu thương không nỡ buông tay: "Chút nữa con muốn uống cái gì, mẹ gọi cho con một ly nước."

An Nhu nhìn thoáng qua Mạc Thịnh Hoan, chú Mạc chờ cậu lâu như vậy, cũng không biết chú có cảm thấy nhàm chán hoặc khát nước hay không.

"Hai ly nước giống hai người là được rồi ạ." An Nhu duỗi hai ngón tay ra, ngoan ngoãn nói cảm ơn: "Cảm ơn dì."

"Đứa ngốc này, cảm ơn cái gì chứ." Dì Triệu cùng Bạch Sùng Đức đứng dậy liếc nhìn nhau, trong mắt ẩn chứa ý cười.

Nhìn dì Triệu và Bạch Sùng Đức đi về hướng bể bơi mát xa, để đồ trong tay xuống rồi đi gọi đồ uống, An Nhu nhẹ nhàng thở phào, tiếp tục tập bơi.

Mạc Đoá Đoá nắm tay con gái đi tới, buồn cười nhìn động tác hết sức vụng về của An Nhu.

"Anh dâu, đang học bơi hả?"

An Nhu không thèm bố thí một ánh mắt cho Mạc Đoá Đoá, từ những chuyện đã xảy ra trước đây, Trương Vân thuộc kiểu xấu xa một cách công khai, còn Mạc Đoá Đoá lại là loại người chuyên đâm sau lưng người khác.

"Tô Tô, lại đây." Mạc Đoá Đoá cười cười vẫy tay với con gái: "Tới đây trổ tài cho cậu dâu của con nhìn xem con bơi như thế nào."

(*) Gốc là cữu phu: vợ của cậu sẽ gọi là mợ nhưng do An Nhu là nam nên edit thành cậu dâu, ai có cách xưng hô nào hợp lý hơn thì rec cho tôi.

Cô bé bị cha mẹ nuông chiều đến vô pháp vô thiên, tuy tuổi còn nhỏ nhưng bình thường luôn thích trưng ra dáng vẻ kiêu căng khinh người, vừa nghe mẹ mình nói như vậy vội ngẩng đầu đặt điều kiện với Mạc Đoá Đoá.

"Con cũng muốn uống nước."

"Được." Mạc Đoá Đoá chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu gì của con gái. Cô bé nghe thế bèn đứng trên bờ chạy mấy vòng làm nóng cơ thể, sau đó trực tiếp nhảy vào bể bơi, linh hoạt bơi một vòng quanh người An Nhu.

Sau khi leo lên bờ còn cố tình làm mặt quỷ với An Nhu.

An Nhu mím môi, tiếp tục luyện tập nổi trên mặt nước.

"Mẹ ơi, chú ấy ngu ngốc quá." Cô bé cực kỳ đắc ý chỉ tay vào An Nhu: "Bạn học của con đều biết bơi, ngay cả mấy đứa nhỏ tuổi hơn con cũng biết bơi, chẳng lẽ chú ấy chưa từng học qua môn bơi lội nào hay sao?"

Mạc Đoá Đoá có hai đứa con, cả hai đứa đều theo học tại trường quý tộc tư nhân, thông thường tiền học phí một năm của một đứa cũng phải hơn bốn mươi vạn.

(*) 40 vạn ~ 1,4 tỷ

(*) Ở ngoài đời cũng có trường quý tộc tư nhân dành cho COCC giới thượng lưu hoặc hoàng thất:))

An Nhu nhìn thoáng qua cô bé, trong đầu không khỏi hiện lên gương mặt của hai nhóc con nhà mình.

Đời trước cách một khoảng thời gian trước khi chết, cậu còn suy nghĩ hai nhãi con đã lên ba tuổi, cũng đã bắt đầu tới độ tuổi đi mẫu giáo. Nhưng ngặt nỗi trường mẫu giáo có chất lượng hơi tốt một chút thì học phí lại quá cao, một mình cậu không đủ sức trang trải tiền học phí cho cả hai đứa.

An Nhu chỉ có thể dằn xuống sự áy náy chọn một ngôi trường mẫu giáo tương đối bình thường, vậy mà tiền học phí một học kỳ của hai đứa cũng tốn hết khoảng hai vạn.

(*) 2 vạn ~ 7 triệu

Phụ huynh nhà người ta sẽ đăng ký lớp năng khiếu tùy theo sở thích của con cái nhà mình, cho bọn trẻ học âm nhạc, học khiêu vũ, thậm chí còn mời giáo viên nước ngoài dạy ngoại ngữ từ xa một kèm một, nhưng đối với An Nhu, để hai đứa nhỏ đi học trường mẫu giáo thôi đã cố gắng hết sức.

Tiền thuê nhà, tiền sinh hoạt hằng ngày, tiền học phí của hai nhóc con, áp lực gần như khiến An Nhu thở không ra hơi. Nếu không có gánh nặng kinh tế đang đè nặng trên người, cậu cũng không cần phải liều mạng kiếm tiền.

An Nhu cũng biết hai đứa nhóc đi theo cậu không có ngày nào không chịu khổ, thậm chí cậu còn không có khả năng cho bọn trẻ học trường mẫu giáo tốt hơn.

Nhưng cố tình hai nhóc con cực kỳ yêu thương cậu, suốt ngày cứ lẽo đẽo theo sau gọi "ba ơi ba à" không dứt miệng, có đôi khi cậu mua đồ ăn về cho hai đứa, tụi nhỏ sẽ lén lút gắp một ít thức ăn bỏ vào trong chén của cậu.

Sóng mũi An Nhu không khỏi chua xót, hít một hơi thật sâu vùi mình vào trong nước.

Mạc Đoá Đoá nhìn dáng vẻ lẩn trốn dưới đáy nước của An Nhu, ánh mắt mang theo vài phần hả hê, xoa đầu con gái mình: "Không được ăn nói như thế với cậu dâu của con, chú ấy là người lớn, con chỉ là trẻ con."

Cô bé càng thêm kiêu ngạo: "Người lớn gì mà bơi thua xa một đứa con nít như con!"

"Xin lỗi, trẻ con nói chuyện không biết lựa lời." Mạc Đoá Đoá hướng về phía mặt nước khẽ cười nhẹ, sau đó sờ đầu con gái: "Tô Tô bơi giỏi lắm, để mẹ đi mua nước cho con."

An Nhu thở hắt ra một hơi, chậm rãi đứng dậy, không biết Mạc Thịnh Hoan đã ngồi xổm bên cạnh bể bơi từ lúc nào, chăm chú cúi đầu nhìn cậu.

An Nhu vừa liếc mắt một cái đã nhanh chóng nhận ra cảm xúc trong ánh mắt của Mạc Thịnh Hoan, cậu mỉm cười giơ tay sờ gương mặt người đàn ông.

"Chú Mạc, em không sao đâu. Chúng ta không cần phải hơn thua với trẻ con làm gì."

Nếu Mạc Đoá Đoá còn tiếp tục nuôi nấng con cái theo kiểu này, An Nhu cảm thấy đợi sau khi cô bé lớn lên nói không chừng sẽ bị dạy dỗ một trận cho nên người.

"Em bơi thử hai vòng đây." An Nhu buông bàn tay đang bám vào thành bể, học theo dáng vẻ của người khác thử vung cánh tay và duỗi chân ra.

Lúc mới bắt đầu tay chân không mấy phối hợp nhịp nhàng, liên tục uống vài ngụm nước vào bụng, nhưng dần dà An Nhu cũng tìm được cảm giác quen thuộc, hai cánh tay cố gắng thả lỏng, thời điểm thu tay về còn không quên thu chân lại, thời điểm hai cánh tay cần duỗi ra thì hai chân cũng nhanh chóng duỗi thẳng ra.

An Nhu cảm giác mình giống như một chú ếch xanh nho nhỏ, duỗi chân bơi tới bên kia bờ.

Chiều rộng của bể bơi ước chừng mười mấy gần hai mươi mét, còn chiều dài thì An Nhu vẫn chưa có can đảm để khiêu chiến. Cuối cùng An Nhu cũng thành công bơi tới bên kia bờ, cậu phấn khích vẫy tay với Mạc Thịnh Hoan.

Mạc Thịnh Hoan nhìn cậu thiếu niên thành công bơi sang bên kia bờ, ánh mắt dịu dàng vô cùng.

"Thịnh Hoan." Dì Triệu bưng đồ uống đi tới, cũng nhìn thấy An Nhu đứng bên kia bờ, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

"An Nhu học nhanh ghê, lần đầu tiên mẹ học bơi hoàn toàn không dám bước xuống nước, lúc đi xuống còn vùng vẫy tay chân báo hại bị sặc nước." Dì Triệu đưa đồ uống cho Mạc Thịnh Hoan rồi vẫy tay với An Nhu.

Bạch Sùng Đức đưa một ly nước cho dì Triệu, hai người không định đi bể bơi mát xa nữa, chỉ đứng trên bờ nhìn An Nhu bơi lội.

Cho dù không có người chỉ dạy nhưng An Nhu vẫn có thể bơi rất ra gì và này nọ.

Mạc Đoá Đoá cũng dẫn theo con gái bưng đồ uống lại đây, thái độ nhiệt tình bắt chuyện với vợ chồng nhà họ Bạch khiến dì Triệu cảm thấy phiền không chịu nổi.

Bạch Sùng Đức nhìn Mạc Đoá Đoá: "Cô Mạc có thể im lặng một chút được hay không?"

Mạc Đoá Đoá chú ý tới biểu cảm của dì Triệu, xấu hổ ngậm miệng lại, cô bé cúi đầu nhìn ly nước trong tay mình, lại nhìn hai ly nước trong tay Mạc Thịnh Hoan, lôi kéo Mạc Đoá Đoá rồi chỉ tay về phía Mạc Thịnh Hoan.

"Mẹ, con muốn uống cái đó!"

Mạc Đoá Đoá nhướng mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan, chợt nhận ra đối phương hoàn toàn không thèm để ý đến mình.

"Tô Tô, cái đó là của cậu hai và cậu dâu của con."

"Con mặc kệ! Con muốn có!" Cô bé tức giận, trực tiếp ném phăng ly nước trong tay qua một bên, làm mình làm mẩy hét to: "Con chỉ muốn ly nước kia thôi!"

"Tô Tô, nhỏ giọng chút, coi chừng cậu của con tức giận đó." Mạc Đoá Đoá cố gắng dỗ dành con gái: "Nghe lời nào!"

"Con muốn cái đó!" Cô bé thấy mẹ mình không đồng ý bèn nhanh chân chạy tới chỗ Mạc Thịnh Hoan, giơ tay muốn cướp lấy ly nước của Mạc Thịnh Hoan.

Sắc mặt Mạc Thịnh Hoan lạnh lùng, cầm hai ly nước hơi nghiêng người rồi lùi về phía sau một bước, cô bé vồ hụt tay, dưới chân dẫm trúng bãi nước ngã thẳng vào bể bơi.

"Tô Tô!" Mạc Đoá Đoá hoảng sợ không thôi, lật đật chạy tới ôm đứa con gái đang gào khóc lên bờ, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ nhìn Mạc Thịnh Hoan.

"Anh hai, dù gì cũng chỉ là một ly nước mà thôi! Anh nhất định phải tính toán so đo với một đứa trẻ hay sao?"

Cô bé nghe tiếng nói chuyện của mẹ mình, càng gào khóc to hơn.

"Bản thân không biết dạy dỗ con cái cho đàng hoàng, còn dám trách ngược lại người khác nữa hả?" Dì Triệu vốn dĩ đã chướng mắt hai mẹ con nhà này từ lâu: "Lúc nãy chính mắt tôi nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan chưa từng chạm vào người con gái của cô, là do con bé bất cẩn nên mới ngã xuống bể bơi."

"Anh hai, sao anh không chịu đứng ra ngăn cản vậy." Mạc Đoá Đoá vừa thấy dì Triệu lên tiếng, lập tức thay đổi thành dáng vẻ ấm ức, chực trào muốn khóc: "Hoá ra ở trong mắt của anh, sự an toàn của cháu gái còn không quan trọng bằng một ly nước của anh dâu!"

"Mẹ, con muốn ly nước đó!" Cô bé không ngừng gào khóc quấy phá.

Mạc Thịnh Hoan hờ hững nhìn hai người, chậm rãi bước tới gần.

Đôi mắt đen sẫm của người đàn ông u ám lạnh như băng, khí thế quanh thân vô cùng mạnh mẽ, mang theo hơi thở bức người khiến người khác không rét mà run, bước từng bước một tới chỗ hai người. Cô bé nhìn chằm chằm người cậu chưa gặp mặt được bao nhiêu lần, không tự giác hạ thấp giọng, vô thức nắm chặt tay mẹ mình.

Mạc Đoá Đoá cảm giác có chút hít thở không thông, trơ mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan giơ tay lên, ly nước đang cầm trên tay lập tức chảy xuống đỉnh đầu con gái mình. Mạc Đoá Đoá còn chưa kịp phản ứng lại thì một ly nước khác đã tạt thẳng vào mặt mình.

"Uống đi." Mạc Thịnh Hoan gằn từng chữ.

An Nhu nghe được tiếng khóc ầm ĩ của trẻ con, theo bản năng xoay người lại nhìn thử, vừa nhìn thấy tình hình trên bờ vội vàng bơi sang hướng đó.

Lúc nãy cậu đã bơi hết hai vòng, bỗng nhiên một cơn đau đớn vì co rút dữ dội bất ngờ tập kích phần đùi phải, đầu óc An Nhu trống rỗng trong giây lát, hai tay quơ quào trên mặt nước, cả người dần dần mất khống chế chìm xuống đáy.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!