(Phùng trong tương phùng)
—Máu nơi đầu ngón tay, phá trận—
Mặc dù Hề Tương Lan không còn tu vi, nhưng dù sao Thần hồn đã bước vào Hóa thần cảnh.
Tuân Nương chỉ rút ra một đoạn ký ức của y mà đã tiêu hao sành sạch sanh linh lực, sắc mặt của nàng trắng bệch không miếng máu, ôm ngực nằm trên bàn trà thở hổn hển.
Hề Tương Lan dùng ngón tay móc chuỗi hạt Thiên Diễn Châu đung đưa qua lại, mỉm cười với Thịnh Tiêu.
Gương mặt này quá mức tuyệt diễm, thậm chí khiến Thịnh Tiêu nghi ngờ y vốn lớn lên với dung mạo đó, chứ không phải là một cái xác để cải trang.
Ngón tay của Thịnh Tiêu khẽ cử động.
Hề Tương Lan gảy từng viên Thiên Diễn Châu giống như đang gảy phật châu, tuy hai tai không nghe được nhưng hai mắt tỏ ra vui vẻ vì thắng Thịnh Tiêu một chiêu— Y thật sự rất hoài niệm thời niên thiếu ngô nghê, cho dù y có nói khùng nói điêm thì Thịnh Tiêu đều tin răm rắp.
“Thịnh tông chủ hãy thận trọng.
” Hề Tương Lan lạnh nhạt nói: “Ngài là được Thiên Đạo thiên vị, có số mai sau đắc đạo phi thăng, nếu cố cưỡng ép phá vỡ ‘Hoán Minh Nguyệt’ làm cho Tương Văn bị tổn thương, ảnh hưởng tu vi bị thụt lùi, như vậy mất nhiều hơn được.
”
Năm mươi hạt Thiên Diễn Châu kia khiến quan hệ vất vả lắm mới hòa hoãn được đôi phần của hai người rớt lại về đáy cốc, những ngày ngọt ngào giả tạo như tấm gương mỏng manh vỡ vụn rơi đầy đất, thê thảm không nỡ nhìn.
Hề Tương Lan lại bắt đầu tỏ ra chướng khí ba hồi gọi Thịnh tông chủ, ba hồi gọi ‘Thiên Đạo đại nhân’.
Đúng như dự đoán.
Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Ngươi không tin ta.
”
Hề Tương Lan thờ ơ tức cười nói: “Thiên Đạo đại nhân cũng đâu có tin ta đâu?”
Thịnh Tiêu nhíu mày nhìn Thiên Diễn Châu lu mờ mất ánh sáng, con ngươi rét lạnh.
Hề Tương Lan cầm chơi Thiên Diễn Châu một lúc rồi chán, cũng không để ý phản ứng của Thịnh Tiêu, tiện tay vứt chuỗi hạt qua một bên.
Hơn một trăm hạt châu rào rạc rơi xuống đất, mỗi viên lăn một nẻo.
Hề Tương Lan đi tới bên cạnh Tuân Nương, làm như không có chuyện gì thong thả nói tiếp: “Tỷ tỷ, ngươi cũng đã nhìn kí ức của ta rồi, có thể nói cho ta biết hung thủ trong kí ức của Hề Minh Hoài là ai được chưa?”
Khóe môi của Tuân Nương còn đang rỉ máu, nàng cười lạnh nói: “Không phải là ngươi sao?”
Hề Tương Lan ung dung dùng ngón tay vẽ vài vòng tròn trên bàn trà, bật cười: “Ta ở Hề gia sống giàu sang sung sướng, thân là tiểu tiên quân mười hai tuổi kiêu ngạo cao quý, ta còn dám chỉ tay vào mặt Thịnh tông chủ mắng hắn máu chó đầy đầu.
Thân phận hiển hách huênh hoang như thế, mắc gì ta phải tự phá mất ô dù của mình, khiến bản thân lưu lạc thân tàn ma dại đến tận bây giờ, rơi vào kết cục ai cũng có thể tùy tiện vu oan giá họa?”
Tuân Nương nhíu mày: “Yến Linh…”
Hề Tương Lan cắt ngang lời của nàng: “Nếu ta là Yến Linh thật, Hề gia giết cha mẹ ta, ta sẽ hận đến mức muốn tàn sát cả lò Hề gia, việc gì phải chừa lại mỗi mình Hề Minh Hoài là không giết?”
Tuân Nương hơi sửng sốt.
“Tỷ tỷ à…” Hề Tương Lan dịu dàng nói: “Nói cho ta biết, người đó là ai?”
Tuân Nương mím môi yên lặng hồi lâu, không biết đã nghĩ thông suốt cái gì mà giờ mới chịu hé miệng: “Hắn là…”
Tuân Nương thử phát ra tiếng một lúc lâu, kinh ngạc phát hiện bản thân đã bị hạ bế khẩu thiền từ lúc nào chẳng hay, không thể nói ra bất kỳ tin tức liên quan đến cái tên đó.
Hề Tương Lan nói: “Đưa kí ức của Hề Minh Hoài mà ngươi đã xem qua cho ta.
”
Tuân Nương lại lắc đầu.
‘Vọng Lũ Cốt’ chỉ là cấp Huyền, hết sức vô dụng, không thể nào tự rút kí ức của mình được.
Hề Tương Lan nhíu mày.
Sắc mặt của Tuân Nương tái nhợt, nàng yên lặng hồi lâu bỗng rù rì nói: “Các ngươi… Thật sự sẽ cam đoan bảo vệ ta và Hề Minh Hoài?”
Hề Tương Lan hơi sửng sốt, nhận ra nữ nhân thông minh như Tuân Nương chắc chắn sẽ giữ lại chiêu cuối, y tỏ vẻ chân thành nói: “Ta cam đoan.
”
Tuân Nương cũng không biết Hề Tương Lan là tay lừa đảo khét tiếng, nàng khẽ mím môi, khi định mở miệng nói thì bất ngờ con chim im lặng đậu trên bệ cửa sổ nãy giờ hóa thành độc điểu màu tím, thế như chẻ tre lao vụt về phía nàng.
Toàn thân độc điểu đều là kịch độc, lỡ mà dính phải một giọt thì hết đường cứu chữa.
Mặc dù thân thể của Hề Tương Lan yếu ớt nhưng tốc độ cực nhanh, bảo vệ Tuân Nương sau lưng mình, một cánh tay giơ lên mạnh như gió táp bóp chặt lấy con chim đang lao tới kia, dùng hết sức lực đè nghiến nó trên bàn trà.
“Xèo—”
Cánh của độc điểu vừa chạm xuống bàn liền giống như bị dung nham ăn mòn mà phát ra tiếng xèo xèo, từ lòng bàn tay của Hề Tương Lan truyền tới xúc cảm nóng bỏng, chất độc màu tím đen chảy qua kẽ tay thấm ướt nguyên bàn tay, tuy nhiên y không bị hề hấn gì.
Thịnh Tiêu sử dụng kiếm Đông Dung, kiếm quang mang theo gió rét chém tới.
Một luồng sương đen dày đặc bốc ra từ sau gáy Hề Tương Lan, đáp xuống đất hóa thành một thiếu niên có vẻ ngoài tương tự Hề Tuyệt.
‘Vô Tẫn Kỳ’ hung dữ nhe nanh, vươn tay bóp chặt lấy độc điểu, sau đó cho lên miệng dùng răng nanh cắn xé.
Độc điểu rít thảm một tiếng, chớp mắt hóa thành luồng khí độc, bị mèo mun nhanh như cắt nuốt chửng vào bụng.
Hề Tương Lan bỗng hô lên: “Liễu Trường Hành—”
“Ầm!”
Trong phòng bỗng rung chuyển dữ dội như có động đất, đang lúc điện chớp xẹt xẹt tóe ra lửa, cánh cửa bên cạnh bị thô bạo phá sập, Liễu Trường Hành mang theo kiếm ý bay vù vù quanh thân nghênh ngang bước vào, trường kiếm tức khắc rút ra khỏi vỏ.
Keng—
Linh lực và lưỡi kiếm va chạm vào nhau phát ra tiếng keng vang vọng.
Tuân Nương kinh ngạc quay đầu nhìn sang, thấy kiếm của Liễu Trường Hành bị đóng đinh giữa không trung, dường như đang đối kháng với luồng sức mạnh vô hình nào đó, bỗng có một tia sát khí ngưng tụ thành mũi nhọn lặng lẽ đâm rách áo khoác của Tuân Nương.
Chỉ chệch một li nữa thôi là xuyên thẳng vào trái tim của nàng.
Thịnh Tiêu sầm mặt tóm lấy cổ tay của Tuân Nương rồi hất người ra phía sau, vạt áo trắng tuyết của Tuân Nương bung xòe ra tựa như đóa hoa nở rộ, nàng chật vật ngã lăn vào một góc.
Kiếm Đông Dung lóe lên ánh sáng lạnh, tuy không có linh lực nhưng kiếm ý tự phát uy, ngang nhiên chém mạnh xuống bàn trà.
Hề Tương Lan không biết có thấy hay không, y lè lưỡi liếm lòng bàn tay và kẽ tay bị dính đầy kịch độc, ánh mắt mang theo ý cười liếc nhìn Tuân Nương nằm trong góc vẫn chưa hoàn hồn.
Trong mắt Tuân Nương lóe lên sự hung tợn, cuối cùng hạ quyết tâm.
Nếu người nọ muốn giết nàng, vậy cùng nhau chết chùm đi.
Tuân Nương run run nói từng lời từng chữ: “Kí ức của Hề Minh Hoài…”
Hề Tương Lan quỳ một chân bên cạnh nàng, bởi vì liếm kịch độc nên đôi môi vốn đỏ tươi giờ đây biến thành màu tím than, đôi mắt đen nhánh khẽ híp, không hiểu sao cảm thấy âm tà quỷ dị.
“Cái gì?”
Sau lưng Tuân Nương là bức tranh hoa đào được điêu khắc bằng gỗ, nàng dùng sức vịn vào khung tranh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ở đây.
”
Hề Tương Lan run lên.
Một giây sau, không biết Tuân Nương lấy đâu ra sức lực bất thình lình tóm chặt lấy cổ tay của Hề Tương Lan, dùng móng tay đỏ chót bén nhọn rạch ra một đường máu dữ tợn trên đó.
Hề Tương Lan không né tránh, cũng không chớp mắt nhìn nàng.
Lúc này Tuân Nương ngoài việc tin tưởng y ra, đã không còn đường khác để đi.
????????????yệ???? hay? ????ìm ????gay ????????a????g chí????h ( ???????????? m????????????y????????.
V???? )
Tuân Nương gắng gượng truyền một luồng linh lực vào trong bức tranh hoa đào, sau đó kiệt quệ phun ra búng máu, mặt tường nở rộ hoa đỏ, sau đó một cành đào đột nhiên chầm chậm vươn ra từ trong bức tranh.
Từ một cành đào nhỏ bỗng chốc lớn nhanh trở thành một đại thụ che trời, từng khóm hoa đào nở rộ trải rộng khắp căn phòng chật hẹp.
Con ngươi của Hề Tương Lan hơi co lại, y cảm thấy thân thể giống như bị luồng sức mạnh vô hình đẩy ngã vào trong ảo cảnh được đan thành từ vô số cành đào.
Cảm giác mất trọng lực lại ập tới bao phủ toàn thân, giống như rơi tự do từ trên trời cao vạn trượng.
Căn phòng còn đang rung lắc dữ dội.
Trong cơn hỗn loạn, chẳng biết Thịnh Tiêu xuất hiện bên cạnh Hề Tương Lan khi nào, nắm chặt lấy cổ tay y.
Từng đóa hoa đào bỗng nổ bụp bụp như pháo bông tạo ra vô số đốm sáng lấp lánh, rơi lã chã như mưa xuống bên dưới.
Bên cạnh bức tranh hoa đào, đã không còn thấy bóng dáng của Hề Tương Lan và Thịnh Tiêu.
***
Thật giống như nằm một giấc chiêm bao.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua khung cửa điêu khắc hoa văn như ý cát tường chiếu vào Cửu Tư Uyển, trên bàn đặt giấy trắng và nghiên mực, những quyển sách về tâm pháp bị bày bừa lộn xộn, Hề Tuyệt vùi đầu vào đống sách vở khò khò ngủ say.
Cậu giống như bị thiếu ngủ trầm trọng, vừa bắt đầu tiết học buổi sáng mà hai mắt đã díu hết cả lại, thậm chí trong buổi học của Ôn chưởng viện vẫn không đỡ chút nào.
Ôn Cô Bạch cầm sách trong tay, giọng nói dịu dàng êm ái đọc từng câu chữ khô khan tối nghĩa, giống như lời hát ru đưa Hề Tuyệt vào giấc mộng đẹp.
Mấy thiếu niên khác cũng buồn ngủ không kém.
Phong Duật lén lút viết mấy câu vào mảnh giấy rồi vo tròn ném sang cho Hoành Ngọc Độ.
Hoành Ngọc Độ ngồi ngay ngắn cầm bút mực đỏ đánh dấu những chỗ cần nhớ trong sách, bị cục giấy của Phong Duật ném tới đụng lệch cây bút của cậu ta, dây ra một vệt mực loang lổ.
Nếu là người khác chắc chắn sẽ xắn tay áo sống mái một phen với Phong Duật, nhưng tính tình của Hoành Ngọc Độ quá ôn hòa, cậu ta âm thầm than nhẹ một tiếng đặt bút xuống, cầm lấy cục giấy mở ra xem.
“Ngày mai ra ngoài rèn luyện, ngươi kết nhóm với ai?”
Cuối dòng chữ rồng bay phượng múa còn kèm theo khuôn mặt mặt ác quỷ ngố tàu.
Hoành Ngọc Độ viết vào mấy chữ rồi ném trả về.
Phong Duật mở ra nhìn.
“Hai chân ta bất tiện, đã là phiền toái, nên không đi rèn luyện, chỉ tổ thêm gánh nặng— Ngọc.
”
Phong Duật lại viết giấy ném cho Nhạc Chính Trấm.
Nhạc Chính Trấm đang còn xuýt xoa mu bàn tay đầy lằn đỏ vì bị cây khô quất, bất ngờ bị cục giấy ném trúng chỗ đau khiến cậu ta suýt rú lên, lập tức quay đầu trừng Phong Duật như ác thú hung tợn.
Phong Duật: “…”
Phong Duật bị dọa co rúm, dè dặt bò tới nhặt cục giấy về viết cho Liễu Trường Hành.
Các thiếu niên ném giấy qua lại ngay trước mắt Chưởng viện.
Hề Tuyệt buồn ngủ không chịu được, mơ màng bị tiếng ồn ào đánh thức, cậu dụi mắt ngóc đầu dậy, thấy Phong Duật cầm đầu cùng với mấy thiếu niên truyền giấy nói chuyện riêng trong giờ học đang bị phạt đứng dưới trời nắng chang, ai nấy đều trông rất oan ức.
—Hoành Ngọc Độ thì lại miễn phạt đứng, nhưng cậu ta lại ngồi ngay ngắn tại chỗ cầm từng cục giấy lên, ngượng nghịu đọc to thành tiếng.
Hề Tuyệt không hiểu mô tê gì, còn tưởng Hoành Ngọc Độ đang đọc sách, sau đó nghe cậu ta đọc…
“Hế hế hế, Thịnh Tiêu là miệng hến, không ai muốn kết nhóm đi rèn luyện với cậu ta, Ngọc Độ lại không đi, hai chúng ta kết thành một nhóm, vừa đủ số.
”
Hoành Ngọc Độ đơ mặt đọc xong cục giấy đầu tiên, tiếp tục cầm cục giấy khác lên đọc.
“Hề Tuyệt lại là kẻ chuyên gây họa, sớm muộn sẽ làm thịt cậu ta!”
“Ha ha ha.
”
“Trưa nay ăn cái gì?”
“Cá chiên rắc muối tiêu, kêu Nhượng Trần đãi chúng ta một bữa đi.
”
Những người khác trưng ra vẻ mặt chết cha chết mẹ, ước gì có thể quăng mồi lửa đốt sạch đống giấy kia thành than.
Hề Tuyệt: “……”
Ôn Cô Bạch ngồi dưới trời nắng, nhịn cười nhìn mọi người đứng phạt nghe những lời ghi trong tờ giấy.
Trong Cửu Tư Uyển lớn như vậy chỉ còn lại mỗi Hề Tuyệt và Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu làm thinh không quan tâm, đang ngồi ở bàn của Hề Tuyệt cầm bút đánh dấu ý chính trong sách, thật giống như xung quanh có xảy ra chuyện gì cũng đều không ảnh hưởng đến cậu.
Hề Tuyệt giật mình, dụi mắt tỉnh táo lại.
Ôn Cô Bạch không giảng bài nữa, Hề Tuyệt duỗi cái chân bị tê ra, quỳ gối lồm cồm bò tới trước bàn của Thịnh Tiêu, giống như không có xương sống vùi mặt vào đống sách vở trên bàn.
Hề Tuyệt ngồi đối diện với Thịnh Tiêu, mơ màng nói: “Miệng hến, bọn họ đang cô lập bắt nạt ngươi kìa.
”
Thịnh Tiêu không để ý cậu, tiếp tục viết chữ.
Hề Tuyệt buồn ngủ díu cả mắt, cười he he nói: “Ta không chê ngươi, nếu không ngày mai ra ngoài rèn luyện, ngươi kết nhóm với ta đi?”
Tay cầm bút của Thịnh Tiêu hơi ngừng lại.
Hề Tuyệt thật sự quá buồn ngủ, sau khi nói xong đợi mãi không thấy Thịnh Tiêu trả lời trả vốn, cậu gục đầu trên bàn khò khò ngủ mất.
Đầu bút của Thịnh Tiêu cứ thế lơ lửng trên giấy một lúc, đến khi một giọt mực nhỏ tí tách trên tờ giấy trắng tuyết, cậu hơi ngước đôi mắt lạnh nhạt lên chăm chú nhìn vào thiếu niên đang ngủ say.
Mãi một lúc lâu sau vẫn không dời mắt,
Nhưng hôm sau, Hề Tuyệt đã quên lời mình hứa hẹn lúc buồn ngủ từ đời nào, sau khi đi theo Ôn Cô Bạch vào bí cảnh, cậu liền hoan hô một tiếng rồi kéo Phong Duật lon ton chạy đi chơi.
Thịnh Tiêu đứng một mình tại chỗ.
Cậu chăm chú nhìn bóng lưng nhỏ bé rời đi của Hề Tuyệt, một hồi lâu sau mới hờ hững đi về hướng ngược lại.
Vì là bí cảnh dành cho các thiếu niên tầm mười ba, mười bốn tuổi vào rèn luyện nên tất nhiên sẽ không có thú dữ nguy hiểm, cùng lắm chỉ là một thế giới nhỏ non xanh nước biếc.
Hề Tuyệt giống như hai lúa mới lên tỉnh, thấy cái gì cũng la làng om sòm.
Phong Duật đi với cậu ngại chết, chê nói: “Tiểu tiên quân, ngươi vừa vừa thôi, đừng kéo theo ta mất mặt với ngươi được không.
”
Hề Tuyệt cười he he quàng vai bá cổ với cậu ta, nói: “Lần đầu tiên được vào bí cảnh mà, thông cảm thông cảm, đừng gọi ta là tiểu tiên quân, gọi ta là Hề Thập Nhị đi!”
Phong Duật: “…”
Phong Duật hỏi ngươi có cần mặt nữa không.
Hề Tuyệt đáp không cần không cần.
Tương Văn cấp Thiên như Phong Duật có thể chê Hề Tuyệt đủ điều, nhưng chỉ riêng Tương Văn cấp Linh của Hề Tuyệt là cậu ta không thể chê, đành phải bấm bụng nói: “Tiểu tiên quân Thập Nhị, ngài cũng chỉ có thể giễu võ dương oai với ta, nhưng Chư Hành Trai có tới bốn Tương Văn cấp Linh đấy, ngươi dám khoe khoang với bọn họ mình là ‘Thập Nhị’ không?”
Hề Tuyệt nhướng mày đắc ý: “Đương nhiên dám.
”
Phong Duật khinh bỉ cậu: “Mấy Tương Văn cấp Linh trước kia hồi còn nhỏ đâu có khoe khoang khoác lác như ngươi đâu, bớt bớt lại giùm cái đi.
”
Hề Tuyệt ngoẹo đầu: “Tương Văn cấp Linh sẽ trở thành tiên quân mà, sao không thể khoe khoang?”
“Bộ ngươi không sợ một ngày nào đó Tương Văn của ngươi không còn sao?” Phong Duật thuận miệng nói.
Hề Tuyệt ngẩn ra như bị hút mất hồn.
Phong Duật nói xong liền cảm thấy những lời này giống như trù ếm, lật đật vỗ bép bép vào cái miệng mắm muối của mình: “Ta nói bậy quá, ngươi đừng để trong lòng.
”
Hề Tuyệt phì cười, tùy ý nói: “Bây giờ trừ bốn người của Chư Hành Trai ra, những Tương Văn cấp Linh khác đều đã phi thăng thành tiên quân hết rồi à?”
“Hình như có một người chưa phi thăng thì phải.
” Phong Duật trầm ngâm một lát rồi nói: “Mấy trăm năm trước có một vị tiên quân, ta không rõ cho lắm.
”
Suốt dọc đường đi, hai người hái linh thảo trộm trứng chim, vui vẻ chơi đùa hơn nửa ngày trời, sau đó tìm một tán cây yên tĩnh ngồi nghỉ chân.
Hề Tuyệt lười biếng dựa đầu vào vai Phong Duật, nói: “Ca, ta đói.
”
“Cút cút.
” Phong Duật tức giận đẩy cậu ra, sau đó lén đưa cho cậu một miếng bánh ngọt: “Nè, gặm đi— Ngươi sinh trước ta vài tháng, gọi ta là ca không biết ngượng hả?”
Hề Tuyệt cười he he cầm bánh ngọt lên gặm gặm gặm, cả miệng dính đầy vụn bánh.
Buổi trưa, ở đầm nước sâu bên cạnh cây cổ thụ bỗng truyền đến cơn rung chấn nhè nhẹ, một hình thể khổng lồ từ dưới nước tung người nhảy lên trông như cá chép, cả mặt nước sôi trào dữ dội.
Ào một tiếng lớn.
Thủy quái khổng lồ tung người nhảy thẳng lên mấy chục trượng rồi rớt xuống cái tùm, bắn nước tung tóe ướt nhẹp hai con người đang ngồi dưới tán cây đằng kia.
Hề Tuyệt, Phong Duật: “…”
Hề Tuyệt còn chưa ăn xong miếng bánh, ngơ ngác nhìn quái vật to lớn như cá voi ngoài biển khơi, nghệch mặt ra.
Phong Duật có kinh nghiệm hơn, duỗi tay qua loa lau nước trên đầu cho cậu, tức giận nói: “Sợ đến lú mề luôn hả? Ngươi có thật là tiểu thiếu gia nhà họ Hề không vậy, chắc ta nghi ngươi bị tên nhà quê nào đó nhập xác quá, đó là Vu Nhĩ.
”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hề Tuyệt toàn là nước, cậu ngơ ngác nói: “Cá, cá bự!”
“Là Vu Nhĩ.
” Phong Duật nói: “Thú dữ hệ thủy, bị một vị tiên quân dùng phược lăng bắt nhốt ở đây, yên tâm đi, nó chỉ trồi lên quậy quạng vào buổi trưa thôi, không leo lên bờ đớp người đâu.
”
Mãi một lúc lâu sau Hề Tuyệt mới hoàn hồn, nhưng cậu quá báo, vừa ngó dáo dác vừa mon men lại gần đầm nước: “Lỡ như té xuống thì sao, nó có thể xơi tái ta không?”
Phong Duật cười mỉa: “Ngươi là con nít ba tuổi à, sao có thể té…”
Còn chưa nói xong thì đã ‘Ùm—’.
Phong Duật: “…”
Phong Duật hết hồn quay phắt đầu lại, mới thấy Hề Tuyệt còn ngồi bên cạnh giờ đã biến mất tăm hơi, trên mặt nước còn đang dao động vài vòng gợn sóng lẫn bọt nước.
“Hề Tuyệt!” Phong Duật hoàn toàn bị dọa xám mặt, vội vàng lao tới: “Hề Tuyệt?!”
Ngay vào lúc này, Vu Nhĩ bên dưới vẫy đuôi làm mặt nước tuôn trào dữ dội.
Thân hình của nó khổng lồ dữ tợn, cả người phủ đầy lá cây đen nhánh, bên dưới thân cá là hai cái đuôi rắn cuồn cuộn.
Nếu bị đuôi rắn quấn lấy kéo vào trong đầm, sợ là mạng nhỏ của Hề Tuyệt hoàn toàn đi tong.
Phong Duật sợ đến phát hoảng, cậu ta không biết bơi, linh lực lại không đủ mạnh thể đối kháng với Vu Nhĩ, chỉ có thể run rẩy bấm quyết báo tin cho Ôn Cô Bạch.
Bất thình lình, một bóng người từ đâu lao tới nhảy ùm xuống nước, thoáng cái biến đâu không thấy.
Phong Duật hơi sửng sốt.
Thịnh… Thịnh Tiêu?
Hề Tuyệt vô tri vô giác, chỉ cảm thấy hít thở ngày càng khó khăn, trong tầm mắt mơ hồ có một con cá khổng lồ đang từ từ bơi về hướng mình.
“Xấu gì bất nhơn.
” Hề Tuyệt còn có tâm trạng suy nghĩ lung tung.
Ngay lúc cậu hơi khép mắt lại mặc cho cơ thể chìm xuống, bỗng có một bàn tay giữ chặt cổ tay cậu lại, ở trong nước dùng sức thật mạnh kéo thân thể nhỏ gầy của Hề Tuyệt vào lòng.
Hề Tuyệt hơi sửng sốt, mơ màng ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt của Thịnh Tiêu toàn vẻ lạnh lùng, linh lực của Thiên Diễn Châu không còn dư lại bao nhiêu, phát ra ánh sáng mờ mờ ngưng tụ thành kết giới mỏng manh bảo vệ lấy hai người.
Xiềng xích quấn đầy trên thân hình khổng lồ của Vu Nhĩ phát ra tiếng rổn rảng, nó dữ tợn nhào tới.
“Ầm—”
Hề Tuyệt bị sợ siết chặt lấy vạt áo trước ngực của Thịnh Tiêu, sặc ra bọt nước.
Vu Nhĩ chỉ tấn công một đòn mà sắp tông vỡ kết giới mỏng manh của Thiên Diễn Châu, Thịnh Tiêu mím chặt môi, hoàn toàn không để ý lục phủ ngũ tạng bị thương nặng, dùng sức ôm cậu bơi lên trên mặt nước.
Vu Nhĩ vẫn chưa từ bỏ ý định, lần này nó há to cái miệng như bồn máu hòng nuốt chửng cả hai.
Hề Tuyệt ngơ ngác hồi lâu, giống như không thể chịu được mà bất ngờ duỗi tay tới, linh lực màu vàng lập tức từ trong lòng bàn tay bắn ra đụng thẳng vào mi tâm của quái vật.
“Cút ngay!”
Có vẻ chỗ đó là điểm chí mạng của quái vật, cũng không biết Hề Tuyệt tìm ra bằng cách gì, chỉ với một luồng linh lực nhẹ nhàng mà đã đánh nó hét thảm thiết, thân hình khổng lồ giãy giụa dữ dội.
Thịnh Tiêu chớp thời cơ đạp nước bơi nhanh lên trên, trong nháy mắt ôm Hề Tuyệt tung người bay ra khỏi đầm nước.
***
“Thịnh… Thịnh Tiêu!”
Hề Tương Lan chợt vươn tay ôm chặt lấy cổ của người trước mặt, mê mang nói mớ: “Thịnh Tiêu, Thịnh Tiêu cứu cứu…”
Hơi thở ngập tràn hương quế hòa lẫn với hương đào nồng nàn làm Hề Tuyệt bị sặc ho khù khụ.
Y từ từ tỉnh lại từ cơn mơ, ngơ ngác lẫn kinh ngạc ôm chặt một người, toàn thân run rẩy hồi lâu mới hoàn hồn.
Thịnh Tiêu đang cúi đầu nhìn y, ánh mắt tối đen vô cảm giống như mười năm như một ngày, chưa bao giờ thay đổi.
Lúc này Hề Tương Lan mới phát hiện mình đang nằm co ro trong lòng Thịnh Tiêu, còn không biết xấu hổ ôm cổ người ta cứng ngắc.
Thịnh Tiêu lạnh nhạt nói: “Mơ thấy ác mộng?”
Hề Tương Lan mới tỉnh lại, cả người đầy vẻ lười nhác, y cũng mặt dày vô đối, cảm thấy mới nãy còn áp chế linh lực của Thiên Đạo đại nhân sắp sửa đánh giết mình, bây giờ lại nằm trong lòng người ta ngáy khò khò không có gì là không ổn cả.
Y dựa vào ngực Thịnh Tiêu, mơ màng nói: “Không có.
”
Thịnh Tiêu không vạch trần lời nói dối của y.
Hề Tương Lan chỉ cảm thấy cả người uể oải, lơ đãng đảo mắt nhìn xung quanh thì phát hiện hình như hai người đang ở trong rừng đào, bốn phương tám hướng toàn là màu hồng nhức mắt, che khuất cả bầu trời bên trên.
“Đây là đâu?”
Thịnh Tiêu lời ít ý nhiều: “Ảo cảnh.
”
Hề Tương Lan còn khoác bộ áo thêu mẫu đơn hoa lệ rườm rà, y ngại nặng nhọc nên vừa cởi áo vừa thuận tiện nói: “Kí ức của Hề Minh Hoài hẳn là ở chỗ này, đợi lát nữa đi tìm thử xem sao.
”
Thịnh Tiêu ‘Ừm’ một tiếng.
Hề Tương Lan ngồi trong lòng Thịnh Tiêu nửa ngày trời mới cởi xong ba lớp áo khoác của hoa khôi nặng trịch vướng víu, chỉ mặc mỗi bộ áo trong trắng tuyết nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn xung quanh nói: “Ảo cảnh này rộng cỡ nào? Đừng nói là giống Thân Thiên Xá phải mất cả ngày để tìm nha?”
Thịnh Tiêu gấp gọn ba lớp áo khoác rồi treo trên cánh tay, nghe vậy lạnh nhạt nói: “Linh lực.
”
Hề Tương Lan cười như không cười nhìn hắn: “Trả ngươi linh lực, năm mươi Thiên Diễn Châu kia sẽ cho ta ăn hành, ta còn lâu mới cho.
”
Thịnh Tiêu nói: “Không biết.
”
Hề Tương Lan nói: “Không cho.
”
Hai người giằng co không ai nhường ai, cuối cùng đành phải thống nhất vừa đi vừa tìm.
Khắp nơi toàn là hoa đào bạt ngàn, mỗi một cây hoa đào đều là cây đại thụ che trời, hoa đào nở rộ che khuất bầu trời trên đỉnh đầu.
Hề Tương Lan tiện tay ngắt một cành hoa, nhưng cành đào vừa đứt lìa lập tức hóa thành bột phấn màu hồng rơi lả tả vào lòng bàn tay, toàn bộ cây đào nơi đây đều là ảo cảnh giả tạo, chỉ cần tìm được vật có thể chạm vào thì chắc chắn đó là kí ức của Hề Minh Hoài.
“Thịnh tông chủ.
” Hề Tương Lan thờ ơ nghiên cứu bột phấn trong tay, thuận miệng nói: “Sáu năm qua, ngươi có gặp Ôn chưởng viện không?”
Thịnh Tiêu nhíu mày đáp: “Rất ít.
”
Thịnh Tiêu còn rất ít gặp bạn bè học cùng trường ở Chư Hành Trai, chỉ chú tâm lo công chuyện của Giải Trĩ Tông, cũng chưa bao giờ tham gia tiệc gặp mặt mỗi năm ở Chư Hành Trai.
Hề Tương Lan thờ ơ nói: “Thế à?”
Thịnh Tiêu không hiểu lắm, trầm giọng nói: “Muốn hỏi gì?”
Hề Tương Lan mặc áo trắng, hơi nghiêng người trước khung cảnh hoa đào bay rợp trời, mỉm cười với hắn, nói ra một câu không đầu không đuôi: “…Thế ngươi, có nhớ ta không?”
Thịnh Tiêu hơi sửng sốt.
Hề Tương Lan từ từ đi tới bên cạnh hắn, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Thịnh Tiêu.
Y không còn nói lời ngả ngớn hay lộ ra vẻ gian xảo khó đoán, mà là sự dịu dàng xé toạc tất cả lớp ngụy trang, y nhẹ nhàng lặp lại.
“Thịnh Vô Chước, ngươi có nhớ ta không?”
Trái tim của Thịnh Tiêu chợt thắt lại.
Hề Tương Lan thấy Thịnh Tiêu không trả lời, bèn thay đổi lời giải thích khác.
“Ngươi có thương nhớ ta không?”
Con ngươi vô cảm của Thịnh Tiêu chợt giãn chợt co, trông như đang kiềm nén thất tình lục dục muốn phá vỡ giam cầm lao ra khỏi cái xác lạnh lùng, nhưng bị lôi kiếp của Thân Thiên Xá tàn nhẫn đè ép lại.
Năm ngón tay của Thịnh Tiêu siết chặt đến mức phát ra tiếng răng rắc.
Đột nhiên bên cạnh truyền tới giọng nói quen thuộc.
“Các ngươi đang nói gì đó?”
Hề Tương Lan sửng sốt giây lát, vác theo cái mặt chết lặng từ từ xoay người lại.
Không biết Liễu Trường Hành đã đứng đó nhìn bao lâu, trong tay hắn đang cầm một trái đào hồng hào, tỏ vẻ khó hiểu nhìn hai người: “Các ngươi đâu phải mấy ngày chưa gặp nhau, sao giờ còn túm tụm ôn chuyện xưa nữa thế? Mà cái từ thương nhớ này sao nghe ớn ớn thế nhở?”
Hề Tương Lan: “…”
Thịnh Tiêu: “…”
Hề Tương Lan thản nhiên nói: “Ngươi vào đây chi?”
Liễu Trường Hành nhíu mày: “Sao ta nghe ngươi nói câu này có vẻ không vui? Nếu ta không lo lắng ngươi xảy ra chuyện, mắc gì phải vào đây chứ?”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan xoa mi tâm: “Không có, ta lo là ngươi vào đây, Tuân Nương ở bên ngoài sẽ không xảy ra chuyện?”
Liễu Trường Hành nghe vậy liền sửng sốt: “Nguy rồi! Ta quên mất tiêu!”
Hề Tương Lan càng nhức cái đầu.
“Vậy phải mau chóng ra ngoài!” Liễu Trường Hành chùi trái đào vào tay áo rồi định cho lên miệng gặm.
Hề Tương Lan thuận miệng nói: “Ta phải tìm ra Hề Minh Hoài…”
Còn chưa nói xong thì y chợt phát hiện ra gì đó, nhìn chằm chằm vào trái đào trên tay Liễu Trường Hành: “Khoan đã, ngươi lấy đào đâu ra thế?”
“Tiện tay hái được.
” Liễu Trường Hành không hiểu gì: “Muốn ăn à, cho ngươi.
”
Hề Tương Lan nhanh chóng đi tới cầm lấy rồi ra sức xoa xoa trái đào, từ một trái đào hồng hào ngon lành chớp mắt phá vỡ ngụy trang, hóa thành một quả cầu thủy tinh trong suốt.
Đây là kí ức của Hề Minh Hoài.
Hề Tương Lan nhẹ nhõm hẳn ra.
Liễu Trường Hàng lấy làm lạ nhìn quả cầu thủy tinh: “Đó là gì?”
“Không có gì không có gì.
” Hề Tương Lan cất quả cầu vào người, vỗ một cái thật mạnh vào vai Liễu Trường Hành, khen ngợi: “Ca, số ngươi hên thật đó.
”
Cứ tưởng phải tốn nhiều thời gian tìm kiếm trong ảo cảnh, ai ngờ Liễu Trường Hành là người đầu tiên tìm ra.
Hoàn toàn không tốn thời gian.
Liễu Trường Hành không hiếm lạ lời khen của Hề Tương Lan nhưng cứ cảm thấy quái quái kiểu gì, hắn lo lắng Tuân Nương xảy ra chuyện nên không hỏi nhiều, nói thẳng ra: “Ngươi biết cách thoát khỏi trận pháp này không?”
Hề Tương Lan ôm một bụng đầy tâm sự, thuận miệng nói: “Dùng linh lực phá vỡ?”
Liễu Trường Hành thâm sâu nói: “Nếu ta mà dùng được linh lực thì đâu cần phải trì hoãn đến bây giờ?”
Hề Tương Lan sửng sốt: “Ngươi không thể dùng linh lực?”
“Ừ.
”
Chuyện này khó rồi đây.
Hề Tương Lan xoa cằm, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh: “Ta đi xem một chút, nơi này trông giống một trận pháp— Ầy, ta không am hiểu trận pháp, đây là sở trường của Phục Man.
”
Liễu Trường Hành nói: “Ít ra ngươi giỏi hơn ta.
”
Mỗi lần tới giờ kiểm tra trận pháp, hắn đều chép bài của Phục Man hoặc Hề Tuyệt, vừa đủ điểm qua môn.
Nơi này là chỉ là chỗ giấu đồ, Tuân Nương cũng không quá tinh thông trận pháp, Hề Tương Lan đi mấy vòng quanh cây đào lớn nhất, rốt cuộc cũng phát hiện ra đầu mối của trận pháp.
Có điều phản ứng đầu tiên của y là xanh lè cả mặt, thầm nghĩ thôi xong.
Liễu Trường Hành thấy sắc mặt của y không ổn, vội nói: “Sao thế? Không thể phá được?”
Hề Tương Lan tằng hắng một tiếng, xoay người lại nghiêm túc nói: “Chúng ta vẫn là nên nghĩ cách khôi phục lại linh lực đi.
”
Liễu Trường Hành:???
Liễu Trường Hành ngạc nhiên: “Tại sao?”
“Đây là trận pháp ‘Phùng Đào Hoa’.
” Hề Tương ấp úng, y nghĩ Liễu Trường Hành chắc sẽ không nhớ ra cách phá giải trận pháp, thuận miệng qua loa lấy lệ: “Rất khó phá, phải dùng đến linh lực.
”
Thịnh Tiêu giống như người trong suốt đi theo bên cạnh hai người kia, vốn chờ tìm ra cách phá trận, khi nghe thấy ba chữ ‘Phùng Đào Hoa’ bèn sửng sốt giây lát, sau đó hắn tỉnh bơ tìm một chỗ ngồi xếp bằng, lại bắt đầu nhập thiền.
Liễu Trường Hành bỗng cười phá lên.
“Há há há!”
Hề Tương Lan khó hiểu nhìn hắn.
Bị ngu hả?
“Không giấu gì ngươi, từ sau khi ta kết thúc khóa học ở Thiên Diễn học cung đã quên sạch sành sanh tất cả các trận pháp, nhưng lại nhớ duy nhất mỗi trận pháp ‘Phùng Đào Hoa’.
” Liễu Trường Hành lấy làm hãnh diện nói.
Hề Tương Lan:???
Hề Tương Lan trừng lớn mắt thiếu điều muốn lọt tròng.
Liễu Trường Hành nói như đinh đóng cột: “Chỉ cần dùng giọt máu đầu ngón tay của hai người còn trong trắng nhỏ vào mắt trận và Sinh môn là có thể phá trận, không cần lãng phí linh lực.
”
Hề Tương Lan không thể tưởng tượng nổi, run run lên tiếng: “Bộ ngươi rảnh quá không còn chuyện gì để nhớ à, nhớ cái này làm chó gì?!”
“Ngươi đừng xía vào.
” Liễu Trường Hành là một kẻ ác ngầm, lúc này linh lực chợt lóe lên, một giọt máu nơi đầu ngón tay rơi xuống, quen đường quen lối bay đến chỗ mắt trận rồi nhỏ vào đó.
Đúng như dự đoán, sau khi giọt máu rơi vào mắt trận, trận pháp trên mặt đất thoáng hiện lên luồng sáng đỏ.
Có cơ hội! Liễu Trường Hành cực kỳ phấn khích.
Hề Tương Lan không nói nên lời.
“Tới ngươi, Tuyệt Nhi.
” Liễu Trường Hành lanh lẹ kéo y đến trước Sinh môn, nắm lấy móng vuốt đang run rẩy của y giơ lên: “Nhanh lên, tự ngươi ép ra một giọt máu đi, ta sợ mình thô bạo, chặt đứt chân gà còi xương của ngươi mất.
”
Hề Tương Lan khéo léo nói: “Ca, ta cảm thấy… Chúng ta vẫn là nên khôi phục lại linh lực trước đã, đến lúc đó dùng kiếm bổ mạnh vào trận pháp, oai phong quá trời luôn, ngươi thấy ta nói đúng không?”
Liễu Trường Hành chê y nói lằm nói lốn, thẳng tay thô bạo dùng chút linh lực mỏng manh rạch một đường ngắn trên đầu ngón tay của Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan vẫn còn lải nhải: “Thật mà, khoan đã ca! Ngươi nghe ta giải thích cái đã, chúng ta dùng linh lực— Éc!”
Một giọt máu nơi đầu ngón tay của Hề Tương Lan phút chốc nhỏ vào Sinh môn.
Liễu Trường Hành hí hửng chờ đợi trận pháp phá giải.
Nhưng đợi trái đợi phải, Sinh môn trên trận pháp không có phát ra ánh sáng đỏ như ở chỗ mắt trận hồi nãy.
Liễu Trường Hành và Hề Tương Lan mắt to trừng mắt nhỏ với nhau, không ai nói gì.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên Liễu Trường Hành hất văng móng gà của Hề Tương Lan ra, lạnh lùng nói: “Hề Tương Lan—!”
Lúc này Hề Tương Lan đã chột dạ đặt mông ngồi trên đất, cố gắng ôm gối co người lại, gục mặt xuống không hó hé tiếng nào.
“Ta đã nói gì, Vận Nhật đã nói gì, Chưởng viện đã nói gì?! Ngươi đều vứt hết ra khỏi đầu có phải không!” Liễu Trường Hành giận đến mức tóc tai dựng đứng hết lên, nước mắt như ống nước ào ào chảy xuống, nức nở nói: “Ngươi đã mất hết tu vi mà còn đâm đầu sa đọa thế hả?! Ngươi ngươi ngươi! Ngươi còn nhỏ tuổi sao đã ham muốn hưởng lạc rồi?!” (Vận Nhật là tên chữ của Nhạc Chính Trấm.
)
Hề Tương Lan bị mắng không ngóc đầu lên được, y vùi mặt vào hai chân không nói gì.
Liễu Trường Hành tức muốn chết, qua loa lau nước mắt trên mặt, há miệng hùng hổ giống hệt Nhạc Chính Trấm: “Ngươi thật sự chọc ta tức chết mà! Ngươi còn lừa ta nói mình gần nam sắc, ta thấy ngươi là một tên lưu manh háo sắc thì có!”
Hề Tương Lan bị mắng nước miếng văng đầy đầu, không dám hó hé.
Liễu Trường Hành không giỏi chửi người như Nhạc Chính Trấm, hắn quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu đó, không lâu sau liền chửi mỏi miệng.
Hắn giận đến mức xì khói, xoa mi tâm hồi lâu bỗng thấp giọng mắng: “Chờ ra ngoài ta sẽ tính sổ với ngươi! Gọi những người khác của Chư Hành Trai cùng tới xử ngươi luôn một thể! Chờ đó cho ta!”
Hề Tương Lan im lặng.
Liễu Trường Hành giận dữ khó nén, nhưng nước mắt lại rơi lã chã, bị ‘thằng con bất hiếu’ Hề Tương Lan này chọc tức muốn ngất đi.
Thịnh Tiêu ngồi ngay ngắn dưới tán cây, mặt mũi điềm tĩnh lạnh lùng, giống hệt vị thần không nhuốm khói lửa nhân gian.
So sánh với Hề Tương Lan tuổi nhỏ đã đánh mất thân xử nam, Liễu Trường Hành càng vừa mắt với bộ dáng ‘Không có dục vọng với thế tục, vô tình vô dục’ của Thịnh Tiêu.
“Haiz.
” Liễu Trường Hành nặng nề thở dài một hơi, đi tới trước mặt Thịnh Tiêu hùng hổ quở trách: “Tuyệt Nhi thật đúng là không nên thân, đã dặn dò nhiều lần mà cứ xem như gió thoảng bên tai, cũng may là có ba người chúng ta vào ‘Phùng Đào Hoa’, nếu không sẽ bị kẹt ở đây cả đời mất.
”
Thịnh Tiêu mở đôi mắt tối đen lạnh lẽo lẫn vô cảm ra, tỏa ra khí thế của một vị đại năng tu vô tình đạo thanh tâm quả dục, thờ ơ đối diện với hắn.
Khí thế nghiêm nghị, lấn tuyết át sương.
Liễu Trường Hành hài lòng gật đầu liên tục, nói với vẻ đương nhiên: “—Vô Chước, cho ta một giọt máu đầu ngón tay của ngươi, để ta đi phá trận.
”
Thịnh Tiêu: “……”
Hề Tương Lan: “……”
===Hết chương 50===
Thì ra đã ăn nằm với nhau rồi =))))) phải gắn thêm tag gương vỡ lại lành.
Dung mạo mà Hề Tương Lan dùng ở Thanh lâu Nam Cảnh là dung mạo thật, sau này sẽ giải thích rõ.
.