Buổi sáng, âm sai mang công văn đến, lúc mở cửa thư phòng của Lục Chinh nhìn thấy Ôn Bạch đang ngồi sau bàn, âm sai như bị đóng băng tại chỗ.
Âm sai cứng ngắc ngẩng đầu lên xem, nhìn đi nhìn lại tấm biển ba lần mới dám xác định đây quả thực là thư phòng của ông chủ.
Bước chân lặng lẽ thu về.
Gặp phải cú shock lớn, âm sai còn tưởng rằng hồn phách của mình tiêu tan rồi, hoa hết cả mắt.
Cái bàn này của đại nhân, trên bàn đầy bút và con dấu, nhiều năm như vậy, chưa nói ai khác, đến chính Đại Đế cũng không dám tùy tiện sờ tay, bây giờ lại có người ngồi hẳn vào luôn!?
Âm sai lui về sau một bước, đến khi nhìn rõ ngoại hình của người bên trong mới hoàn toàn tỉnh táo.
Là người một nghìn năm trước đưa đèn sen nhỏ cho ông chủ, cũng là… ặc, nửa kia của ông chủ.
Nhận thức này làm âm sai cảm thấy căng thẳng.
Bỗng nhiên âm sai nhớ ra, lần đầu tiên người này xuống âm ty là vào hôm Trung Nguyên.
Tết Trung Nguyên, là ngày mà hoàng tuyền chảy êm đềm nhất, nhưng ở âm ty lại nhấc lên một hồi sóng to gió lớn.
Mặc dù bên dưới đã nhận được thông tin từ trước nhưng chúng quỷ thần vẫn chưa làm chuẩn bị xong khi sắp phải đối mặt với vị “đệ nhất quyền thần” này.
Trong lúc bọn họ đang lo trước lo sau, sợ trước mặt cục cưng của ông chủ sẽ xảy ra sự cố thì ông chủ “có tâm” bảo bọn họ không được xuất hiện, căn bản là không muốn cho bọn họ gặp người kia.
Ngoại trừ những âm sai bắt buộc có việc phải đi ngang qua con đường đó, số còn lại đều bị cấm.
Suy ra lần đó không nhìn thấy rõ lắm, lúc nào ông chủ cũng đứng bên cạnh người kia, sau đó ông chủ còn đưa người về chỗ ở của mình, bảo bọn họ đừng có đến làm phiền Ôn Bạch.
Cho nên lần chạm mặt bất thình lình này khiến âm sai hoảng sợ.
Còn ở nhân gian, nhà của Ôn Bạch cũng luôn có hai người.
Ôn Bạch: “Ở đâu?”
Âm sai nuốt một ngụm nước bọt, nhất thời không biết phải gọi Ôn Bạch là gì.
Trong lúc âm sai đang vắt óc tìm một xưng hô thích hợp thì Ôn Bạch ngẩng đầu lên.
Hóa ra là đến nhân gian một chuyến, thế thì chẳng thà nói ở bên chỗ đại nhân Đế Thính về còn hơn.
Nếu là nửa kia của ông chủ, vậy thì phải gọi là bà chủ?
Âm sai: “…”
Nhưng lọt vào mắt âm sai lại không phải vậy.
“Vâng.” Ôn Bạch gật đầu, “Nguyên Nguyên nói muốn học viết chữ, lâu rồi em không viết nên hơi gượng tay, tùy tiện luyện lại một chút.”
Nhưng đây là con trai, gọi bà chủ liệu có thích hợp hay không?
“Nguyên Nguyên tin à?”
Hay gọi là trợ lý Ôn?
“Đúng lúc lắm, văn kiện của Đế Thính đây, anh xem trước đi, nếu không còn vấn đề gì thì ký tên là được.”
“Lớn lên từng bước.”
Nhưng không biết hiện tại vị này có còn làm trợ lý cho ông chủ không nữa.
“Ý cậu là ông chủ?” Âm sai bị làm cho ngơ ngác.
Lục Chinh: “Nguyên Nguyên nói em chưa ăn sáng nên anh đi mua.”
Trong lúc âm sai đang vắt óc tìm một xưng hô thích hợp thì Ôn Bạch ngẩng đầu lên.
Ôn Bạch không biết trái tim của âm sai đang nổi trống, hỏi: “Công văn có cần gấp không?”
Có khung cửa che chắn, âm sai lại còn lui về sau vài bước nên Ôn Bạch không nhìn rõ là ai, chỉ loáng thoáng thấy một cái góc áo.
“Lục Chinh?” Ôn Bạch thử gọi.
Nhưng không biết hiện tại vị này có còn làm trợ lý cho ông chủ không nữa.
Âm sai ở ngoài cửa nghe thấy, đầu tiên là bất ngờ, sau đó nhận ra tiếng “Lục Chinh” này đang gọi ai, trong lòng càng thêm run rẩy.
“Lục Chinh?” Ôn Bạch thử gọi.
Ai ngờ Lục Chinh lại nói: “Anh có chăm mà.”
Lúc ở Đông Thái cậu cũng hay làm việc này.
“Cậu Ôn.” Cuối cùng âm sai chọn một cái xưng hô có vẻ phổ thông nhất, “Đại nhân Đế Thính bảo tôi đem công văn này đến cho ông chủ.”
“Đến trường, học bài, tham gia đủ các kỳ thi lớn nhỏ giống những đứa trẻ bình thường khác vậy thôi. Ngày tháng ở nhân gian trôi qua cũng rất nhanh.”
“Đóng dấu thôi được không?” Ánh mắt Ôn Bạch quét khắp bàn một lượt, “Có con dấu ở đây này, tôi có thể đóng trước.”
“Đế Thính bảo anh mang qua?” Ôn Bạch đặt bút xuống, ngữ điệu rất tự nhiên.
Âm sai câu nệ gật đầu: “Ừm.”
Lục Chinh yên lặng.
Âm sai câu nệ gật đầu: “Ừm.”
Âm sai: “…”
Lục Chinh cười nói: “Ban đầu lúc mới nhặt về, quả thật là coi thành hoa mà chăm.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ôn Bạch: “Anh không gặp anh ấy ở bên chỗ Đế Thính à?”
Đèn sen nhỏ thấy vậy cũng bắt chước gọi theo.
“Ý cậu là ông chủ?” Âm sai bị làm cho ngơ ngác.
Lục Chinh: “???”
Nghe ngữ điệu tỏ vẻ đáng tiếc kia, Ôn Bạch bật cười.
Ôn Bạch “ừ” một tiếng, “Sáng nay anh ấy nói với tôi là qua chỗ Đế Thính mà.”
Ôn Bạch gấp quyển sách lại, nghiêng đầu thì thấy cái cửa sổ nhỏ, cậu chợt nhớ ra một chuyện mình định nói với Lục Chinh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng còn cảm thán một câu bà chủ thật hiền lành, đối nhân xử thế rất đúng mực.
Âm sai: “…”
Lục Chinh: “Ừm, khi em còn nhỏ.”
Âm sai đột nhiên cảm thấy, cái chức vị này của mình hình như đi đến hồi kết rồi.
“Hồi còn nhỏ em không dễ lừa đâu.” Ôn Bạch đáp rất nhanh.
Ngay trước mắt cậu, bóc trần lời nói dối của ông chủ.
Cách màn mưa, tầm mắt hai người giao nhau.
Ôn Bạch lại không để ý lắm, dù sao sự vụ ở âm ty cũng nhiều, nửa đường quay về lại bị người khác gọi đi là chuyện bình thường.
“Cũng chỉ có lúc còn nhỏ mới dễ lừa.” Lục Chinh nói, “Giờ không lừa được nữa.”
Thái độ bình tĩnh quá mức khiến Ôn Bạch hơi chột dạ.
Về phần âm sai kia, Ôn Bạch cũng không cảm thấy câu nệ.
“Trước đây không để ý.” Lục Chinh đi qua chỗ Ôn Bạch, “Em muốn thêm cái gì? Để anh đi chuẩn bị.”
Lúc ở Đông Thái sống cùng với bao nhiêu là âm sai, âm sai dưới lòng đất này tuy lạ mặt nhưng cũng chẳng có gì khác biệt, bởi vậy cậu cư xử rất tự nhiên.
Ôn Bạch: “Em á?”
Dần dần, sân của Lục Chinh đầy ắp đồ vật, bệ cửa sổ thư phòng trống trải bao nhiêu năm cuối cùng cũng có một chậu hoa.
Nhưng lọt vào mắt âm sai lại không phải vậy.
Cậu lại giấu đầu hở đuôi đè tay lên tờ giấy, có điều mặt giấy quá to, không thể che kín được.
Ôn Bạch không biết trái tim của âm sai đang nổi trống, hỏi: “Công văn có cần gấp không?”
Ôn Bạch dở khóc dở cười.
Sợ nó bị nóng, cũng sợ nó bị lạnh.
Âm sai máy móc gật đầu, sau đó lại lắc đầu, “Đại nhân Đế Thính sắp xếp lại rồi, chỉ cần ông chủ ký tên nữa là xong.”
Lục Chinh đi qua: “Em viết chữ gì?”
“Đóng dấu thôi được không?” Ánh mắt Ôn Bạch quét khắp bàn một lượt, “Có con dấu ở đây này, tôi có thể đóng trước.”
Âm sai nào dám uống trà, vội vã đưa văn kiện qua.
“Cậu Ôn.” Cuối cùng âm sai chọn một cái xưng hô có vẻ phổ thông nhất, “Đại nhân Đế Thính bảo tôi đem công văn này đến cho ông chủ.”
Lúc ở Đông Thái cậu cũng hay làm việc này.
“Chỗ ở của anh vẫn luôn trống trải như thế này sao?” Ôn Bạch đứng dậy, mở cửa sổ to ra thêm một chút.
“Tin chứ.” Lục Chinh gật đầu, “Còn hỏi anh sao trên người mình không có mùi hương, nói hoa trong sân của Đế Thính đều có mùi thơm.”
“Nếu không ngại thì anh ngồi uống chén trà đi, để tôi đọc qua nội dung của văn kiện một lúc.” Vừa nói Ôn Bạch vừa đi pha trà.
Lục Chinh: “Hình như anh chưa kể với em chuyện lúc mà Nguyên Nguyên mới sinh linh trí.”
Âm sai nào dám uống trà, vội vã đưa văn kiện qua.
Có khung cửa che chắn, âm sai lại còn lui về sau vài bước nên Ôn Bạch không nhìn rõ là ai, chỉ loáng thoáng thấy một cái góc áo.
Âm sai run lập cập, nghĩ thầm, ông chủ ơi ngàn vạn lần đừng có nói là vừa ở bên chỗ Đế Thính đấy nhé.
Trong lòng còn cảm thán một câu bà chủ thật hiền lành, đối nhân xử thế rất đúng mực.
“Nếu không ngại thì anh ngồi uống chén trà đi, để tôi đọc qua nội dung của văn kiện một lúc.” Vừa nói Ôn Bạch vừa đi pha trà.
Lục Chinh định nói không thoải mái thì quay về, Ôn Bạch lại lắc đầu, “Không phải, chỉ hơi trống thôi. Đứng ở vị trí này nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có một màu xám xịt, chẳng còn thứ gì khác.”
Lúc Ôn Bạch vừa mở văn kiện ra xem thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân từ xa đến gần, hai người trong phòng theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng đây là con trai, gọi bà chủ liệu có thích hợp hay không?
Âm sai đột nhiên cảm thấy, cái chức vị này của mình hình như đi đến hồi kết rồi.
Vừa nhìn biểu cảm của hắn, Ôn Bạch biết ngay từ trước đến nay hắn không chú ý tới điểm này.
Lục Chinh xuất hiện.
Lục Chinh xuất hiện.
Trước khi gặp đèn sen nhỏ, mỗi ngày đều chỉ thấy những màu sắc giống nhau, xám xịt ảm đạm.
Ôn Bạch thuận miệng hỏi một câu: “Anh đi đâu vậy? Có người tìm anh ký tên mà không thấy anh đâu.”
Chiếc đèn nhỏ yếu ớt cháy suốt nghìn năm, thật may, cuối cùng cũng đợi được người trong lòng xuất hiện.
Âm sai run lập cập, nghĩ thầm, ông chủ ơi ngàn vạn lần đừng có nói là vừa ở bên chỗ Đế Thính đấy nhé.
Lục Chinh: “Nguyên Nguyên nói em chưa ăn sáng nên anh đi mua.”
Ôn Bạch: “…”
Vừa nói hắn vừa đặt một cái hộp vuông xuống bàn trà, trên hộp vuông có logo và dòng chữ “tiệm cháo Lý Ký”.
Ôn Bạch thuận miệng hỏi một câu: “Anh đi đâu vậy? Có người tìm anh ký tên mà không thấy anh đâu.”
Âm sai: “…”
Cùng Ôn Bạch ăn sáng xong, Lục Chinh mới nhìn đến tập văn kiện, lật thẳng tới trang cuối ký tên, quay sang thì thoáng thấy trên bàn làm việc có trải một tờ giấy.
Hóa ra là đến nhân gian một chuyến, thế thì chẳng thà nói ở bên chỗ đại nhân Đế Thính về còn hơn.
Mới sáng ngày ra, mình đã tạo nghiệt gì mà phải ở chỗ này ăn cơm chó của ông chủ và bà chủ vậy?
Ôn Bạch ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu.
Âm sai thấy vậy, thức thời xin cáo từ.
Một đám thần tiên bắt tay nhau lừa một đứa trẻ con, có biết cắn rứt lương tâm là gì không hả?
Ôn Bạch dở khóc dở cười.
Ôn Bạch đang nghĩ xem làm thế nào để thư phòng và mảnh sân phong phú thêm một chút, lại nghe thấy Lục Chinh hỏi: “Em thì sao?”
“Đúng lúc lắm, văn kiện của Đế Thính đây, anh xem trước đi, nếu không còn vấn đề gì thì ký tên là được.”
“Không phải là em muốn thêm…” Ôn Bạch chưa nói xong đã thở dài, cậu đập tay lên bệ cửa sổ, “Có thể đặt một chậu hoa ở đây để chăm.”
Lục Chinh nhận lấy văn kiện, thuận tay đặt lên bàn trà, “Em ăn sáng trước đi.”
Ôn Bạch đành phải ngồi xuống.
Ôn Bạch: “Chuyện gì? Anh kể đi.”
Lúc ở Đông Thái sống cùng với bao nhiêu là âm sai, âm sai dưới lòng đất này tuy lạ mặt nhưng cũng chẳng có gì khác biệt, bởi vậy cậu cư xử rất tự nhiên.
Lục Chinh mua rất nhiều, Ôn Bạch chọn mấy thứ, số còn lại đẩy sang cho Lục Chinh: “Em ăn không hết, anh cũng ăn đi.”
Lục Chinh: “Ở đây em không thoải mái à?”
Cùng Ôn Bạch ăn sáng xong, Lục Chinh mới nhìn đến tập văn kiện, lật thẳng tới trang cuối ký tên, quay sang thì thoáng thấy trên bàn làm việc có trải một tờ giấy.
“Em vừa luyện chữ à?” Lục Chinh hỏi.
Không phải Ôn Bạch cảm thấy phải sống như vậy mới đúng, chỉ là cậu cảm thấy trước đây Lục Chinh sống quá đơn giản.
Có vài nét mực vẫn chưa khô hẳn.
Những điều mà Ôn Bạch nói, Lục Chinh chưa từng trải qua nhưng hắn sẵn lòng tìm hiểu.
“Vâng.” Ôn Bạch gật đầu, “Nguyên Nguyên nói muốn học viết chữ, lâu rồi em không viết nên hơi gượng tay, tùy tiện luyện lại một chút.”
Âm sai ở ngoài cửa nghe thấy, đầu tiên là bất ngờ, sau đó nhận ra tiếng “Lục Chinh” này đang gọi ai, trong lòng càng thêm run rẩy.
Âm sai thấy vậy, thức thời xin cáo từ.
Lục Chinh đi qua: “Em viết chữ gì?”
Nếu là nửa kia của ông chủ, vậy thì phải gọi là bà chủ?
Ôn Bạch đột nhiên phản ứng, dùng cơ thể mình che lại: “Tùy tiện viết linh tinh thôi.”
Cậu lại giấu đầu hở đuôi đè tay lên tờ giấy, có điều mặt giấy quá to, không thể che kín được.
Hai chữ “Lục Trưng” bại lộ hết.
Hương trà lượn lờ, trên bàn bày bánh ngọt và trái cây, dưới sân cây cối xanh um tươi tốt, không biết Đế Thính dùng thuật pháp gì mà ngoài cửa sổ còn thấy có cả một con suối nhỏ trong veo.
“Mực vẫn chưa khô đâu.” Lục Chinh cầm lấy bàn tay của Ôn Bạch.
Về phần âm sai kia, Ôn Bạch cũng không cảm thấy câu nệ.
Ôn Bạch nở nụ cười, gọi tên của hắn.
Ôn Bạch biết Lục Chinh nhìn thấy rồi, cậu ho khan một tiếng, giải thích: “Chữ mà Nguyên Nguyên biết không nhiều lắm, nên luyện viết từ những chữ đã nhớ trước.”
Ít nhiều cũng thêm được một chút náo nhiệt.
… Không phải cố tình viết tên của anh đâu.
Lúc Ôn Bạch vừa mở văn kiện ra xem thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân từ xa đến gần, hai người trong phòng theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn.
Lục Chinh lau sạch vết mực trên tay cho cậu, tùy tiện đáp: “Ừ.”
“Còn nhỏ, mai này lớn lên sẽ có.”
Thái độ bình tĩnh quá mức khiến Ôn Bạch hơi chột dạ.
Lục Chinh xoay người cầm lấy cây dù, đi về phía bọn họ.
Ôn Bạch gấp quyển sách lại, nghiêng đầu thì thấy cái cửa sổ nhỏ, cậu chợt nhớ ra một chuyện mình định nói với Lục Chinh.
Hai chữ “Lục Trưng” bại lộ hết.
“Chỗ ở của anh vẫn luôn trống trải như thế này sao?” Ôn Bạch đứng dậy, mở cửa sổ to ra thêm một chút.
Lục Chinh: “Ở đây em không thoải mái à?”
Lục Chinh định nói không thoải mái thì quay về, Ôn Bạch lại lắc đầu, “Không phải, chỉ hơi trống thôi. Đứng ở vị trí này nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có một màu xám xịt, chẳng còn thứ gì khác.”
Ngay trước mắt cậu, bóc trần lời nói dối của ông chủ.
Lục Chinh yên lặng.
Vừa nhìn biểu cảm của hắn, Ôn Bạch biết ngay từ trước đến nay hắn không chú ý tới điểm này.
Lục Chinh nhận lấy văn kiện, thuận tay đặt lên bàn trà, “Em ăn sáng trước đi.”
Sở dĩ Ôn Bạch hỏi vậy là do hôm qua cậu tới chỗ Đế Thính một chuyến, tòa nhà của Đế Thính so với bên này giàu sức sống hơn rất nhiều.
Ôn Bạch biết Lục Chinh nhìn thấy rồi, cậu ho khan một tiếng, giải thích: “Chữ mà Nguyên Nguyên biết không nhiều lắm, nên luyện viết từ những chữ đã nhớ trước.”
Hương trà lượn lờ, trên bàn bày bánh ngọt và trái cây, dưới sân cây cối xanh um tươi tốt, không biết Đế Thính dùng thuật pháp gì mà ngoài cửa sổ còn thấy có cả một con suối nhỏ trong veo.
“Đế Thính bảo anh mang qua?” Ôn Bạch đặt bút xuống, ngữ điệu rất tự nhiên.
Không phải Ôn Bạch cảm thấy phải sống như vậy mới đúng, chỉ là cậu cảm thấy trước đây Lục Chinh sống quá đơn giản.
Lục Chinh mua rất nhiều, Ôn Bạch chọn mấy thứ, số còn lại đẩy sang cho Lục Chinh: “Em ăn không hết, anh cũng ăn đi.”
Trước khi gặp đèn sen nhỏ, mỗi ngày đều chỉ thấy những màu sắc giống nhau, xám xịt ảm đạm.
Âm sai nuốt một ngụm nước bọt, nhất thời không biết phải gọi Ôn Bạch là gì.
Cho dù sau đó gặp được đèn sen nhỏ cũng chỉ để bụng chuyện của đèn sen nhỏ, nó muốn cái gì đều tìm về cho nó, đối với bản thân mình lại chẳng chú ý.
Sở dĩ Ôn Bạch hỏi vậy là do hôm qua cậu tới chỗ Đế Thính một chuyến, tòa nhà của Đế Thính so với bên này giàu sức sống hơn rất nhiều.
“Trước đây không để ý.” Lục Chinh đi qua chỗ Ôn Bạch, “Em muốn thêm cái gì? Để anh đi chuẩn bị.”
“Không phải là em muốn thêm…” Ôn Bạch chưa nói xong đã thở dài, cậu đập tay lên bệ cửa sổ, “Có thể đặt một chậu hoa ở đây để chăm.”
Ít nhiều cũng thêm được một chút náo nhiệt.
Ai ngờ Lục Chinh lại nói: “Anh có chăm mà.”
Vừa nói hắn vừa đặt một cái hộp vuông xuống bàn trà, trên hộp vuông có logo và dòng chữ “tiệm cháo Lý Ký”.
Có vài nét mực vẫn chưa khô hẳn.
Ôn Bạch: “Ở đâu?”
Lục Chinh chỉ vào dây ngọc hồ lô trên tay cậu, “Ở đây này.”
Ôn Bạch mất vài giây để tiêu hóa thông tin rồi phì cười: “Nguyên Nguyên có biết anh coi nó là hoa mà chăm không?”
Lục Chinh yên lặng nghe cậu kể, cuối cùng lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lục Chinh cười nói: “Ban đầu lúc mới nhặt về, quả thật là coi thành hoa mà chăm.”
Lục Chinh: “Vậy có vui vẻ không?”
Sợ nó bị nóng, cũng sợ nó bị lạnh.
Mới sáng ngày ra, mình đã tạo nghiệt gì mà phải ở chỗ này ăn cơm chó của ông chủ và bà chủ vậy?
Hiện giờ ngẫm lại, nó yếu ớt như vậy, ngoại trừ giống một người cha ra thì phần nào cũng do người cha còn lại chăm thành.
Âm ty vẫn là âm ty, có bốn mùa, có sáng tối.
Lục Chinh: “Hình như anh chưa kể với em chuyện lúc mà Nguyên Nguyên mới sinh linh trí.”
Ôn Bạch: “Chuyện gì? Anh kể đi.”
Ôn Bạch “ừ” một tiếng, “Sáng nay anh ấy nói với tôi là qua chỗ Đế Thính mà.”
“Khoảng thời gian mới sinh linh trí, Đế Thính lừa nó, nói nó là một bông hoa.”
Ôn Bạch: “…”
Giống như đang ở một nghìn năm trước, một lớn một nhỏ, hai tiếng “Lục Chinh”.
“Nguyên Nguyên tin à?”
“Tin chứ.” Lục Chinh gật đầu, “Còn hỏi anh sao trên người mình không có mùi hương, nói hoa trong sân của Đế Thính đều có mùi thơm.”
“Vậy anh trả lời thế nào?”
“Còn nhỏ, mai này lớn lên sẽ có.”
“…”
Một đám thần tiên bắt tay nhau lừa một đứa trẻ con, có biết cắn rứt lương tâm là gì không hả?
“Cũng chỉ có lúc còn nhỏ mới dễ lừa.” Lục Chinh nói, “Giờ không lừa được nữa.”
Nghe ngữ điệu tỏ vẻ đáng tiếc kia, Ôn Bạch bật cười.
Ôn Bạch xoay người lại nhìn Lục Chinh: “Sau đó tốt nghiệp, sau đó gặp được anh.”
Ôn Bạch đang nghĩ xem làm thế nào để thư phòng và mảnh sân phong phú thêm một chút, lại nghe thấy Lục Chinh hỏi: “Em thì sao?”
Hiện giờ ngẫm lại, nó yếu ớt như vậy, ngoại trừ giống một người cha ra thì phần nào cũng do người cha còn lại chăm thành.
Ôn Bạch: “Em á?”
Lục Chinh chỉ vào dây ngọc hồ lô trên tay cậu, “Ở đây này.”
“…”
Lục Chinh: “Ừm, khi em còn nhỏ.”
“Hồi còn nhỏ em không dễ lừa đâu.” Ôn Bạch đáp rất nhanh.
Ôn Bạch đột nhiên phản ứng, dùng cơ thể mình che lại: “Tùy tiện viết linh tinh thôi.”
Lục Chinh: “Vậy có vui vẻ không?”
Ôn Bạch ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu.
“Lớn lên từng bước.”
Lục Chinh: “???”
Ôn Bạch đành phải ngồi xuống.
“Đến trường, học bài, tham gia đủ các kỳ thi lớn nhỏ giống những đứa trẻ bình thường khác vậy thôi. Ngày tháng ở nhân gian trôi qua cũng rất nhanh.”
Những điều mà Ôn Bạch nói, Lục Chinh chưa từng trải qua nhưng hắn sẵn lòng tìm hiểu.
Nói đúng hơn thì là tất cả những thứ liên quan đến Ôn Bạch, bất kể là lớn hay nhỏ, hắn đều sẵn lòng tìm hiểu.
“Khoảng thời gian mới sinh linh trí, Đế Thính lừa nó, nói nó là một bông hoa.”
Lục Chinh yên lặng nghe cậu kể, cuối cùng lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
Ôn Bạch xoay người lại nhìn Lục Chinh: “Sau đó tốt nghiệp, sau đó gặp được anh.”
Những câu chuyện của sau đó tiếp theo đều liên quan đến hai chữ “Lục Chinh” này.
…
Dần dần, sân của Lục Chinh đầy ắp đồ vật, bệ cửa sổ thư phòng trống trải bao nhiêu năm cuối cùng cũng có một chậu hoa.
Còn ở nhân gian, nhà của Ôn Bạch cũng luôn có hai người.
Âm ty vẫn là âm ty, có bốn mùa, có sáng tối.
Lại đến Trung Nguyên, ở âm ty hiếm lúc đổ mưa.
Lục Chinh đứng bên cửa sổ, nhìn Ôn Bạch đang bước đi trên con đường hoa, trên vai cậu còn có một chiếc đèn hoa sen nhỏ.
Cách màn mưa, tầm mắt hai người giao nhau.
Ôn Bạch nở nụ cười, gọi tên của hắn.
Đèn sen nhỏ thấy vậy cũng bắt chước gọi theo.
Giống như đang ở một nghìn năm trước, một lớn một nhỏ, hai tiếng “Lục Chinh”.
Lục Chinh xoay người cầm lấy cây dù, đi về phía bọn họ.
Chiếc đèn nhỏ yếu ớt cháy suốt nghìn năm, thật may, cuối cùng cũng đợi được người trong lòng xuất hiện.
*
Tác giả có lời muốn nói:Đến đây, câu chuyện của Bạch Bạch và Lục Chinh chính thức kết thúc rồi.
Thiên ngôn vạn ngữ, tóm gọn trong một câu: Cảm ơn các bạn đã đồng hành, cũng hy vọng các bạn có thể tìm được ngọn đèn thuộc về riêng mình.
Cảm ơn, cúi người, có duyên gặp lại.
[Hết ngoại truyện 3 – hết truyện]