Trái tim Lục Chinh bị cào một cái thật nhẹ, hắn nở nụ cười, biết rồi nhưng vẫn hỏi lại: “Bắt được cái gì?”
Ôn Bạch chỉ “hừ” một tiếng, âm thanh lẫn trong chăn nên càng nhỏ hơn. Cậu lắc lắc bàn tay Lục Chinh, ra hiệu cho Lục Chinh đến gần.
Lục Chinh ngồi lại về giường, hơi cúi người xuống.
Ôn Bạch níu cổ áo Lục Chinh, nhấc đầu đặt lên môi hắn một nụ hôn rồi nói: “Cái này.”
Biên độ động tác có hạn, tuy cũng chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước nhưng so với nụ hôn trộm ban nãy của Lục Chinh thì vẫn mạnh hơn một chút.
Thay vì nói là hôn thì giống đang chạm vào hơn.
Lục Chinh trầm mặc mấy giây, bàn tay đang nắm cổ áo của Ôn Bạch bị kéo ra, đổi thành mười ngón tay giao nhau, làm sâu thêm nụ hôn này.
Mãi đến tận khi Ôn Bạch vô thức khẽ đẩy, Lục Chinh mới tách ra.
Cậu hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Lục Chinh thật hung.
Nghĩ đến Lục Chinh nhưng thực chất là đang nói về nụ hôn.
Linh hồn vừa mới quay về cơ thể, thực ra Ôn Bạch vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, suy nghĩ cũng bị chậm mất nửa nhịp, bởi vậy ngoại trừ hai suy nghĩ “Lục Chinh thật hung” và “thở không nổi” ra thì cậu không cảm nhận được hơi thở ngày càng nặng nề của Lục Chinh.
Ngón tay cái của Lục Chinh mân mê đôi môi bị hôn đến đỏ lên của Ôn Bạch, khàn giọng hỏi: “Em khó chịu à?”
Câu này bảo cậu phải trả lời thế nào? Ôn Bạch bối rối, rúc về lại trong chăn, lần này che gần hết cả khuôn mặt, chỉ để lộ mỗi trán ra ngoài.
Cảm nhận được ánh mắt Lục Chinh vẫn đang chăm chú nhìn mình, Ôn Bạch rầu rĩ trả lời: “Vâng, đau đầu.”
Không phải nói dối đâu, quả thực đầu cậu hơi đau, nhưng cậu không biết đây là di chứng do linh hồn vừa mới quay về cơ thể hay là do nụ hôn.
Đốt ngón tay Lục Chinh hơi cong lại, di di hai bên thái dương của Ôn Bạch, “Đau chỗ này phải không?”
Ôn Bạch vốn định đối phó qua loa với vị bạn trai không biết cách xoa bóp của mình – lần đó bị Khương Kỳ bắt đi, nửa đêm lúc từ núi Vụ Tùng trở về, Ôn Bạch bị lạnh, Lục Chinh cũng xoa bóp cho cậu, cuối cùng bị Ôn Bạch lễ phép từ chối.
Cái đó không thể gọi là xoa bóp mà là cù thì đúng hơn, nhẹ như chẳng dùng tí sức nào. Ôn Bạch sợ ngứa, lần đó phải nhịn rất khổ cực.
Nhưng mà cậu có thể hiểu.
Dù sao Lục Chinh cũng là chủ của âm ty, ít khi để ý đến chuyện nhân gian, càng đừng nói đến “công việc cần kỹ thuật” cao siêu như xoa bóp của người phàm.
Mặc dù khi đó hai người chưa xác định quan hệ nhưng coi như cậu cũng được trải nghiệm kỹ năng của nhân gian chưa thành thạo của bạn trai mình, cho nên vừa rồi khi Lục Chinh xoa bóp cậu chỉ định để hắn làm cho có lệ, nhưng câu “được rồi” mãi vẫn chưa nói ra khỏi miệng.
Bởi vì kỹ thuật xoa bóp của bạn trai tăng lên rất nhiều.
“Sao vậy?” Lục Chinh không nghe rõ, khom lưng đến gần hơn.
Ôn Bạch lắc đầu.
Cơ mà Lục Chinh lại hỏi thẳng: “Có tiến bộ rồi đúng không?”
Ôn Bạch: “Tiến bộ cái gì?”
Lục Chinh dùng sức ấn mạnh hơn một chút, “Cái này này.”
Lúc này Ôn Bạch mới phản ứng lại.
“Vâng.” Ôn Bạch nhắm mắt hưởng thụ, đôi lông mày đang nhíu cũng dãn ra.
Lục Chinh cười hỏi: “Lần trước anh xoa bóp kém vậy à?”
Ôn Bạch hé mở mắt, nhướng mày hỏi lại: “Anh cảm thấy sao?”
Lục Chinh trầm mặc.
Ôn Bạch kéo chăn xuống, vươn tay làm động tác xoa bóp hai bên thái dương của Lục Chinh, “Lần trước anh làm thế này, ông chủ, anh cảm thấy thế nào?”
Lâu rồi Lục Chinh không nghe Ôn Bạch gọi mình là ông chủ, bỗng thấy hơi buồn cười, hắn tóm lấy tay của Ôn Bạch, “Ông chủ cảm thấy cũng được.”
Ôn Bạch mím môi, trầm ngâm suy tư giây lát rồi hỏi tiếp: “Vậy bạn trai thì cảm thấy thế nào?”
Lục Chinh cân nhắc từ ngữ: “Bạn trai cảm thấy vẫn còn không gian tiến bộ.”
Đáp án này coi như thỏa mãn được Ôn Bạch.
Lục Chinh vừa nhét tay Ôn Bạch vào lại trong chăn vừa nói: “Lần đó không phải cố ý giày vò em.”
Ôn Bạch: “Em biết.”
Lục Chinh không nói nốt nửa câu sau.
Hắn không hề cố ý làm giày vò cậu, chỉ là không dám đụng vào mà thôi.
Da của Ôn Bạch quá mềm, chỉ hơi dùng sức một chút thôi là sẽ lưu lại vết tích, chỉ cần da hơi đỏ lên một chút Lục Chinh liền cảm thấy cậu đang bị đau.
“Cho nên anh đi học.” Lục Chinh nói.
“Học?” Ôn Bạch nhìn hắn, “Học cái gì?”
Lục Chinh tiếp tục xoa bóp thái dương cho cậu, “Học cách làm sao để em cảm thấy thoải mái, ngoài cái này ra còn có rất nhiều cái khác.”
Ôn Bạch nhìn thấy tầm mắt của Lục Chinh đang dừng lại trên môi mình.
Ôn Bạch: “!?”
Lục Chinh khẽ cười, “Em muốn biết không?”
Ôn Bạch: “…”
Cậu xốc chăn lên, bọc kín cả đầu, “Em không, em muốn ngủ.”
Cách lớp chăn, Ôn Bạch nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Lục Chinh cùng với câu “vậy thì để lần sau”.
Ôn Bạch: “…”
*
Hôm sau, Ôn Bạch ngủ thẳng một mạch đến gần trưa mới bò ra khỏi chăn. Sau khi chờ Lục Chinh kiểm tra cho mình xong, xác nhận không còn vấn đề gì mới được “thả” đi.
Chung Thời Ninh lập tức bay đến ngó trái ngó phải, sờ chỗ này chạm chỗ kia, “Tiểu Bạch cậu không sao chứ? Chắc chắn không sao rồi đúng không? Chu Tước chỉ đáp xuống thôi mà, sao lại tách linh hồn ra được cơ chứ?”
Ngữ điệu nghe như không dám tin, thiếu điều nói thành “trên đời này sao lại có chuyện này nhỉ?”.
Ôn Bạch: “…”
Cậu vỗ vai Chung Thời Ninh, “Tôi không sao, ở âm ty thì tôi xảy ra chuyện gì được chứ?”
“Bây giờ đương nhiên cậu có thể nói vậy.” Chung Thời Ninh cau mày, rất không hài lòng với thái độ của Ôn Bạch, “Tối hôm qua tôi bị dọa chết khiếp.”
“Thật đó Tiểu Bạch, tối hôm qua cơ thể của cậu lạnh ngắt!” Một âm sai tiếp lời.
Âm sai này vừa nói xong thì bị âm sai bên cạnh huých cùi chỏ, “Lạnh gì mà lạnh, Tiểu Bạch là người, ở nhân gian sắp hết năm rồi, đừng có nói mấy thứ xui xẻo đó.”
Âm sai cười ngại ngùng, “Do thói quen ấy mà, ai bảo chúng ta không phải là người…”
Ôn Bạch: “…”
Tính ra cậu cũng làm việc ở âm ty hơn nửa năm rồi, từ mùa hè đến mùa đông, chẳng mấy mà sang xuân, nhân gian sắp trôi qua hết một năm, cậu vẫn chưa quen được với cách thức nói chuyện của bọn họ. Ôn Bạch cảm thấy có lẽ qua hai mươi năm nữa cậu cũng vẫn không quen được.
Nói đến hết năm, Ôn Bạch nhớ ra hai ngày trước lúc đến sơn trang, cậu nhìn thấy một hàng đèn lồng màu được treo dọc đường, mấy biệt thự bên cạnh cũng dán giấy đỏ trang trí, cơ mà ở âm ty lại chẳng có thay đổi gì.
Tối hôm qua, khi nhìn thấy cảnh tượng đèn đuốc sáng trưng, Ôn Bạch nhớ Lục Chinh từng nói – trước khi trở thành âm sai, bọn họ cũng từng là người phàm.
Mặc dù bây giờ bọn họ đã quen với thân phận âm sai của mình rồi.
Khi nói đến nhân gian hay người phàm, chủ yếu đều nói là “các cậu” chứ không phải “chúng ta”, càng chưa từng nghe bọn họ kể chuyện cũ nhưng cẩn thận tìm kiếm thì rất dễ nhận ra hình bóng của quá khứ.
Ví dụ như ăn cơm đúng giờ hay đánh răng sau khi ăn cơm, ví dụ như thường thắp đèn sáng.
Nếu không có những điều này, âm ty sẽ trở nên lạnh lẽo.
Ôn Bạch nhìn bốn phía một vòng, có lẽ ở âm ty vẫn có thể tổ chức tiệc sinh nhật hoặc lễ mừng năm mới?
Nhưng mà không biết bọn họ có đồng ý hay không, cũng không biết Lục Chinh có đồng ý hay không…
Ôn Bạch thử nói với Chung Thời Ninh, Chung Thời Ninh lẩm bẩm: “Ăn tết ấy à? Tôi quên mất ăn tết là cảm giác gì rồi…”
Vị trí của núi Hương quá hẻo lánh, thỉnh thoảng vào tiết Thanh Minh, Trung Nguyên có một ít đạo nhân, tăng nhân đến siêu độ vong hồn, ngoài ra thì cơ bản chẳng có bóng người nào.
Chỉ nghe thấy vài tiếng đọc kinh, đốt lửa.
Nếu không có hoa nở lá rụng, mùa đông trên núi có tuyết, Chung Thời Ninh thậm chí còn chẳng biết bốn mùa đang luân phiên chứ đừng nói là ăn tết.
“Nhưng mà trước kia, mỗi lần đến tết, tôi và cha sẽ lên núi nhặt củi rồi xuống bếp nấu một bữa thịnh soạn, hấp bánh màn thầu, khoai lang, luộc một con gà, mùi thơm phức lan khắp bếp.”
“Đi nhặt không phải vì trong nhà hết củi mà là vì tôi thích lên núi, mùa đông trên núi vắng vẻ yên tĩnh, chim rừng thỏ rừng hoạt động nhiều, tôi rất thích xem, cha tôi cũng dẫn tôi đi xem. Ông ấy là thầy đồ dạy học, ngày lễ ngày tết cũng có người đưa quà biếu đến, ăn thỏa thích không lo hết.”
“Thực ra những ngày tháng đó tôi cũng không còn nhớ rõ nữa rồi.” Cuối cùng Chung Thời Ninh nói.
Ôn Bạch nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
Chung Thời Ninh nghe ra ý an ủi trong giọng nói của Ôn Bạch, mỉm cười: “Cha đối xử với tôi rất tốt, tuy không sánh được với phú quý của nhà họ Chung nhưng tôi chưa từng thiếu ăn thiếu mặc, chỉ là lâu quá rồi nên tôi không còn nhớ rõ chi tiết nữa.”
Ôn Bạch hỏi thêm mấy âm sai ngày thường khá thân thiết với mình, câu trả lời cơ bản đều giống nhau: không nhớ rõ lắm.
Ôn Bạch cũng không ngạc nhiên, Chung Thời Ninh là âm sai nhỏ tuổi nhất mà còn chỉ nhớ được mơ hồ, càng đừng nhắc đến những âm sai khác, nhưng khi nhắc đến “ăn tết”, vẻ mặt vui mừng kia cũng rất chân thật.
Ôn Bạch nảy ra một ý tưởng.
“À đúng rồi, Tiểu Chu Tước đâu?” Suýt chút nữa cậu quên mất chuyện chính.
Chung Thời Ninh: “Cậu nói quả trứng kia ấy hả?”
Ôn Bạch phì cười: “Còn có Tiểu Chu Tước thứ hai nữa sao?”
Chung Thời Ninh tặc lưỡi, chỉ ra bên ngoài cửa sổ, “Trứng thì tôi không biết nhưng cha của quả trứng thì đang ngồi ngoài sân với đại nhân Đế Thính.”
“Hình như ông chủ cũng ở đó.” Một âm sai nghe thấy đối thoại của Ôn Bạch và Chung Thời Ninh, rướn cổ bổ sung thêm rồi rụt về.
Ôn Bạch gật đầu: “Tôi qua đó xem thử.”
Ôn Bạch ra đến sân, phát hiện chỉ có một mình Chu Tước, cả Đế Thính và Lục Chinh đều không có ở đây.
Ôn Bạch hơi do dự, tạm thời cậu không muốn đối mặt với Chu Tước… không phải vì Chu Tước đẩy linh hồn của cậu ra mà là vì nhớ đến chuyện tối hôm qua.
Ôn Bạch quay người muốn đi nhưng vừa mới đi được hai bước thì nghe thấy tiếng của Chu Tước: “Ai kia của Lục Chinh?”
Ai kia của Lục Chinh: “…”
“Ôn, Ôn Bạch?” Chu Tước hô tên cậu.
Dùng giọng điệu hoài nghi, giống như “ai kia của Lục Chinh” thuận miệng hơn “Ôn Bạch” rất nhiều.
Ôn Bạch đành quay lại.
“Lục Chinh vừa mới đi, nói có việc cần xử lý, nhưng mà chắc cũng nhanh thôi, cậu ngồi đây chờ một lát nhé?” Vừa nói Chu Tước vừa đẩy chén trà qua.
Ôn – định tùy tiện nói hai câu rồi chào tạm biệt – Bạch: “…”
Vừa rồi Chu Tước gọi Ôn Bạch thuần túy là hành động vô thức, may mà Ôn Bạch thực sự dừng lại.
Chu Tước xoắn xuýt hồi lâu, rốt cuộc mới nói: “Chuyện linh hồn, thật ngại quá…”
Chủ yếu là do Chu Tước không ngờ ở âm ty lại có người phàm, mà người phàm này lại là… ai kia của Lục Chinh.
Ôn Bạch lắc đầu, “Tôi không sao.”
Cả hai không nói thêm gì.
Sau khi uống hết một chén trà, hai người đều bình tĩnh lại.
Đây là lần đầu tiên Chu Tước quan sát kỹ Ôn Bạch, trước đó gã chỉ để ý khí tức trên người cậu, bỏ quên mất ngoại hình của cậu.
Người có duyên với Lục Chinh, dĩ nhiên dáng dấp không tệ, điểm ấy Chu Tước biết rất rõ, chỉ không ngờ tính tình lại là kiểu dịu dàng như nước này.
Trước khi Ôn Bạch đến đây, Chu Tước vừa ngồi nói chuyện với Đế Thính. Gã nói hóa ra Lục Chinh thích người có tính cách như vậy, Đế Thính trả lời rằng: Không phải thích người có tính cách đó mà là thích Ôn Bạch, trùng hợp Ôn Bạch có tính cách đó.
Chu Tước sống ngần ấy năm, người làm cho gã cảm thấy bội phục hầu như chẳng có ai, Lục Chinh chỉ tính là một nửa mà thôi.
Cũng chỉ tính một nửa, phục thì phục nhưng cách bội phục vẫn còn một khoảng xa.
Đối với Ôn Bạch – người hạ gục được Lục Chinh – Chu Tước thực sự bội phục.
Chu Tước nhịn nửa ngày, vừa định hỏi Ôn Bạch rằng Lục Chinh có điểm nào tốt thì chính chủ xuất hiện ở lối rẽ.
Bên cạnh còn có Đế Thính.
Trong tích tắc, Chu Tước có cảm giác mình đang đứng trên lằn ranh sinh tử, may mà kịp ghìm cương trước bờ vực thẳm.
Hôm nay Ôn Bạch mặc một cái áo hoodie freesize màu cà phê, bên ngoài khoác một cái áo lông màu trắng, ấm trà giữa bàn đang tỏa hơi, nhìn từ xa trông như một cái bánh bao vừa mới hấp.
Chú ý tới ánh mắt của Chu Tước, Ôn Bạch bưng chén trà xoay người lại.
Bắt gặp ánh mắt của Lục Chinh, cậu nở nụ cười.
Ngoan đến mức khiến Lục Chinh muốn chạm vào cậu.
Trong âm ty mở lò sưởi nhưng ngoài sân thì không có, một ít đồ của Ôn Bạch được treo ở tủ âm tường dưới tầng một để cậu tiện lấy trước khi ra khỏi cửa.
Ôn Bạch nhường chỗ cho Lục Chinh.
Lục Chinh vừa ngồi xuống bên cạnh vừa vươn tay cài nút áo khoác cho cậu, “Khăn quàng cổ của em đâu?”
Ôn Bạch: “Hôm nay không lạnh lắm.”
Chu Tước ở đối diện xem mà ê hết cả hàm răng.
Đế Thính nói Ôn Bạch mới nhận việc ở âm ty khoảng hơn nửa năm thôi mà, sau động tác cài nút áo của Lục Chinh lại thuần thục thế?
“Nguyên Nguyên đang ở chỗ Cửu Chương, em có muốn cậu ta ôm nó qua đây không?” Lục Chinh cài nốt cái nút trên cùng.
Ôn Bạch: “Nguyên Nguyên đang tìm em ạ?”
“Ừ.”
Nghe vậy, Ôn Bạch lập tức đứng dậy, Chu Tước ở bên kia lại có dự cảm xấu.
… Viện lý do đẩy người đi rất rõ ràng.
Có Ôn Bạch ở đây, Lục Chinh còn miễn cưỡng làm một con người.
Cậu bạn trai nhỏ đi rồi, Lục Chinh sẽ không còn là người nữa.
Chu Tước càng nghĩ càng sợ, cũng muốn tìm lý do tránh đi nhưng bị cái liếc mắt của Lục Chinh bắt ngồi lại.
Chu Tước: “…”
“Tạm thời chưa tính đến chuyện của con cậu, chuyện đụng phải linh hồn vẫn chưa xong đâu.” Lục Chinh lạnh lùng nói.
Chu Tước: “…”
Biết ngay mà.
Chu Tước mạnh miệng cãi: “Trước khi cậu tới, tôi xin lỗi Ôn Bạch rồi!”
Lục Chinh: “Xin lỗi một câu là hết à?”
Chu Tước biết mình đuối lý nhưng không thể ném khí thế đi, “Ôn Bạch chấp nhận rồi!”
Lục Chinh bưng chén trà lên, chậm rãi uống một hớp, “Tính tình em ấy hiền lành, trước giờ rất dễ nói chuyện.”
Phiên dịch lại là em ấy dễ nói chuyện chứ tôi thì không.
Chu Tước: “…”
Con mẹ nó cậu cũng biết tính mình không tốt cơ đấy!
Chuông cảnh báo reo vang trong đầu nhưng Chu Tước lại phát hiện mình rảnh rỗi đến mức ngẫm xem chén trà trên tay Lục Chinh có phải cái chén mà Ôn Bạch vừa uống hay không.
Kết luận cuối cùng là: phải.
Nhưng gã không muốn nhắc nhở, cũng không cần thiết phải nhắc nhở, gã không tin Lục Chinh không biết.
“Vậy cậu muốn thế nào!?” Chu Tước nghiến răng nghiến lợi.
Mấy phút sau, Ôn Bạch vô thức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hình như cậu vừa nghe thấy tiếng chim hót?
Chẳng bao lâu sau, có âm sai hí hửng chạy tới chỗ cậu, trong tay cầm một chiếc hộp.
“Tiểu Bạch! Đại nhân Chu Tước tặng quà cho cậu! Ông chủ bảo tôi mang đến!”
Ôn Bạch: “???”
Chu Tước tặng quà?
Ôn Bạch mở ra xem.
Một cái lông chim màu đỏ.
Tạ Cửu Chương: “…”
Ôn Bạch: “Cái này là sao?”
Tạ Cửu Chương trầm mặc nửa ngày mới trả lời: “Đại nhân Chu Tước thuộc hỏa, giữ lông vũ trong người sẽ không sợ bị lạnh.”
Ôn Bạch: “…”