Chập tối, tại một khu dân cư nào đó.
Hồ Hạo Anh hào hứng về nhà, lưng đeo một chiếc túi màu xám chẳng ăn nhập với bộ tây trang, giày da của hắn ta chút nào.
Bà xã Vương Khiết của hắn ta tò mò lại gần: “Sao đấy? Sao hôm nay vui thế?”
Hồ Hạo Anh ra vẻ thần bí nháy mắt với cô, nói nhỏ: “Tìm được bảo bối rồi.”
Hắn ta là một nhà sưu tầm ham mê những món đồ cổ xưa và hiếm thấy, thường ngày, việc hắn ta thích làm nhất là lượn quanh chợ đồ cổ sau giờ làm, xem có thể “câu” được món đồ cổ nào hiếm thấy không.
Do có nhiều kinh nghiệm, hắn ta cũng hiểu biết kha khá về lĩnh vực này, cũng có lúc tìm được món gì đó hay ho thật.
Nhưng thật sự không mấy khi cô thấy chồng mình vui vẻ như bây giờ.
Vương Khiết cũng nổi hứng theo: “Trông thế nào? Cho em xem với?”
Hồ Hạo Anh cẩn thận đặt chiếc túi xám kia lên bàn, lấy thứ đồ được gói bên trong ra.
Đó là một bức tượng Quan Âm Tống Tử vô cùng hoàn chỉnh, chất ngọc trắng tinh khiết mượt mà, nhẵn mịn dưới ánh đèn, gia công tỉ mỉ, nhìn là biết không phải thứ tầm thường.
Nhưng kỳ lạ là hầu hết các bức tượng Quan Âm đều cụp mắt nhìn xuống, từ bi quan sát chúng sinh, mà mắt của bức tượng này lại nhìn lên.
Đôi mắt kia sinh động vô cùng, hai vệt đen trên mặt ngọc được khắc thành đồng tử một cách tài tình, đôi mắt đen láy kia như đôi mắt thật, đang nhìn chằm chăm vào họ.
Advertisement
Không rõ vì sao, đôi mắt ấy làm Vương Khiết hơi khó chịu.
Cô rời mắt khỏi bức tượng Quan Âm kia, cười gượng: “Đây là gì thế?”
“Tượng Quan Âm Tống Tử đó.” Hồ Hạo Anh không mảy may nhận ra điều gì, hắn ta khom lưng, cầm miếng vải khô cẩn thận lau bụi trên bức tượng, đắc chí ngắm nghía nó:
“Anh mua được ngoài chợ second hand đấy, xem nhìn chất liệu, gia công này đi, tuyệt cú mèo! Mà chỉ tốn có tám trăm thôi, lần này nhặt được của báu thật rồi!”
Vương Khiết vội vàng nhìn lại bức tượng kia.
Cảm giác rùng rợn vừa rồi lại xuất hiện.
Cô rùng mình, nhưng thấy chồng mình vui vẻ như vậy, cuối cùng vẫn không nói ra suy nghĩ của mình.
Hồ Hạo Anh mĩ mãn trưng bức tượng Quan Âm kia trong phòng ngủ.
Đêm đến, sau khi tắt đèn, Vương Khiết vẫn trằn trọc mất ngủ.
Trong căn phòng tối om, cô vẫn có thể thấy được hình dáng lờ mờ của bức tượng bạch ngọc phía chân giường. Dù không thể nhìn rõ khuôn mặt, song cặp mắt đen kịt kia vẫn vô cùng rõ ràng.
Vương Khiết vội vàng nhắm mắt, trở mình, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ đang quấy rầy mình đi.
Advertisement
Đêm khuya dần, cô cũng bắt đầu mơ màng, cuối cùng chìm vào cõi mộng.
Hôm sau, tiếng thét run rẩy mà sợ hãi của chồng Vương Khiết đã đánh thức cô dậy:
“Khiết, Khiết… Em… Em…”
Vương Khiết mơ màng mở mắt, cảm giác lành lạnh làm cô co mình lại, nói với giọng ngái ngủ: “Sao thế?”
Hồ Hạo Anh túm mặt chiếc chăn, mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi lấm tấm trên trán, đồng tử co lại, hắn ta nhìn chăm chăm vào bụng Vương Khiết: “Bụng… Bụng em…”
Vương Khiết nhìn theo hướng Hồ Hạo Anh đang nhìn.
Cô thấy bụng mình gồ lên như mang thai mười tháng, đội lớp áo ngủ nhô cao, phía dưới là vùng da bụng màu xanh tím.
Mạch máu dưới da nổi hết lên, thoạt trông vừa dữ tợn vừa đáng sợ, làn da căng tới nỗi gần như trong suốt, có thứ gì đó đang nhúc nhích bên dưới, như một loài sinh vật đáng sợ nào đó.
Ngay lúc ấy, cơn buồn ngủ cũng tan biết.
Vương Khiết sợ hãi thét lên: “Aaaaaaaa…!”
Giữa tiếng kêu thảm thiết như chẳng phải của con người ấy, bức tượng Quan Âm Tống Tử bằng bạch ngọc yên lặng ngồi cuối phòng, bờ môi được khắc trên khối ngọc cong lên, đôi mắt đen kịt lẳng lặng nhìn về phía trước, như đang thưởng thức cảnh tượng trước mắt.
…
Bức tượng bạch ngọc đứng trên bàn, trông vừa yên tĩnh vừa vô hại.
“Anh Ngũ, anh thấy sao?”
Nhân viên ban Chiến đấu điều phái đến – Kha Chinh đi vòng quanh bàn, quay sang nhìn Ngũ Túc đang đứng bên cạnh.
“Hẳn là một món đồ bị nguyền rủa.” Ngũ Túc túm bộ râu của mình, thận trọng lắc đầu: “Nhưng tôi không chắc có phải nó ra từ đó không.”
Trò chơi thật sự rất rộng lớn, quái vật, ác quỷ trong đó quá nhiều, hắn ta không thể biết hết được.
Ngũ Túc quay sang nhìn nhân viên phòng Hậu Cần bên cạnh: “Tình hình nạn nhân sao rồi?”
Thành viên phòng Hậu cần kia đang thất thần, anh hơi nghiêng đầu, đờ đẫn nhìn bức tượng Quan Âm bằng bạch ngọc như đang suy nghĩ gì đó.
“Này,” Ngũ Túc bực mình gọi lần nữa: “Nạn nhân sao rồi!”
Lúc này chàng trai kia mới phản ứng lại, chậm chạp quay đầu về phía Ngũ Túc.
Tóc anh là màu nâu thiên nhạt, đồng tử gần như trong suốt, da dẻ thì trắng như bị bệnh, lại còn có vẻ cực kỳ lười biếng: “À, nạn nhân ổn định lại rồi, thai quỷ cũng đã biến mất.”
Ngũ Túc có vẻ càng bối rối hơn.
Hắn ta vuốt râu, đút một điếu thuốc vào miệng, sực nhớ ra chỗ này cấm hút thuốc nên lại bỏ xuống: “Cậu có biết nguyên nhân thai quỷ biến mất không?”
Tất nhiên.
Tối qua tôi xử lý mà.
Diệp Ca há miệng ngáp, lắc đầu: “Không biết.”
Đã gần một tuần trôi qua từ sau vụ nhện mặt quỷ kia, cuộc sống cũng trở lại trạng thái yên bình như trước.
Triệu Đông đã xuất hiện, bắt đầu tận tụy gánh vách hầu hết công việc trong phòng.
Phía Kê Huyền thì không có thông tin gì, cả Mi cũng yên lặng như thể nó chưa từng xuất hiện.
Công thêm khoản tiền anh kiếm thêm từ công việc ngoài giờ nữa, dường như mọi chuyện đang dần tốt đẹp hơn.
Ngũ Túc vân vê điếu thuốc trong tay, trầm tư suy nghĩ, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân chính xác. Hắn ta hơi chán nản, nhưng cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa: “Thôi vậy, nói sao thì đây cũng là một món đồ bị nguyền rủa rất nguy hiểm. Tiểu Kha, lát nữa cậu gói lại bằng màng ngăn cách đặc chế của Cục, sau đó cất vào kho, nhớ đánh dấu nguy hiểm, không được để người khác chạm vào.”
Kha Chinh gật đầu, bắt tay vào làm việc.
Ngũ Túc thở dài, mệt mỏi day trán: “Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, sao dạo này lắm thứ bị nguyền rủa thế?”
Đúng lúc hắn ta quay đi định ra ngoài thì nghe thấy một giọng nói trong vắt vang lên phía sau: “Đội trưởng Ngũ.”
Ngũ Túc khựng lại, quay ra đằng sau.
Cậu nhân viên phòng Hậu cần kia đang ngước mắt nhìn hắn ta, sau khi thu bớt vẻ mất tập trung hồi nãy, đôi mắt ấy lại có vẻ chân thành và trong trẻo: “Anh mới nói gì?”
“Hả?” Bỗng chốc Ngũ Túc không phải ứng kịp.
“Dạo này có nhiều thứ bị nguyền rủa xuất hiện lắm à?”
“À, phải đấy.” Ngũ Túc gật đầu: “Mới mấy hôm thôi mà đã ba vụ rồi, lại còn mỗi thứ một kiểu, mà tệ nhất là lời nguyền cũng ngày một nguy hiểm hơn.”
Hắn ta day hai bên trán nhức nhối: “Vụ mang thai quỷ hôm qua còn đỡ, ít ra rời xa vật bị nguyền rủa rồi là vấn đề cũng biến mất, nhưng mấy người khác thì không may mắn như vậy, giờ vẫn đang được bảo vệ trên tầng cao nhất bệnh viện kia kìa.”
Diệp Ca đăm chiêu híp mắt.
Anh hỏi: “Mấy nạn nhân đó có nói họ lấy được thứ bị nguyền rủa ở đâu không?”
Ngũ Túc lắc đầu: “Không.”
Sau đó, hắn sực nhớ ra gì đó: “À đúng rồi, tôi nhớ chồng của người mang thai quỷ kia có nói, hình như là hắn ta mua ở chợ đồ cổ gần thành phố, nhưng khi người của chúng tôi đến đó thì đã không tìm thấy sạp hàng kia nữa rồi.”
Ngũ Túc lắc đầu, có vẻ tiếc nuối lắm.
Diệp Ca cụp mắt, hàng mi dài che khuất suy nghĩ chợt thoáng qua trong mắt anh.
Đến khi anh nhìn lên lần nữa, mọi cảm xúc chân thần đều đã được che giấu kỹ càng.
“Đúng rồi,” Diệp Ca đề nghị: “Tôi nhớ hình như trong Cục có một thư viện cách phá giải lời nguyền cho vật bị nguyền rủa, các anh qua đó tìm thử xem?”
Ngũ Túc sửng sốt: “Các cậu có cả cái này cơ à?”
“Đúng vậy, tôi nhớ mới xây đâu đó hai năm trước.” Diệp Ca híp mắt: “Chỉ thành phố M có thôi.”
Đã vậy còn chính xác tuyệt đối.
Dù sao phần lớn bài viết trong đó cũng là do anh đóng góp ẩn danh mà.
Ngũ Túc rạng rỡ hẳn lên: “Cảm ơn người anh em nhé!”
Diệp Ca cười, nói: “Không có gì, anh hỏi người khác thì họ cũng nói mà.”
Nói xong, anh cúi xuống thu dọn tài liệu trên bàn rồi chuẩn bị ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, nụ cười trên môi Diệp Ca cũng dần biến mất.
Hẳn là Ngũ Túc và tiểu đội của hắn ta có thể giải quyết nốt chuyện sau khi xử lý lời nguyền.
Còn giờ thì anh phải đi tìm kẻ đầu sỏ.
Trùng hợp là, Diệp Ca biết rõ đối phương đang ở đâu.
…
Trong căn nhà thuê chật chội và nhỏ hẹp, đủ thứ đồ vật hình thù quái lạ chất đầy cả căn nhà, không để cho một tia sáng nào len vào.
Nhiệt độ trong nhà rất thấp, bụi băm bay khắp nơi, một mùi thối rữa buồn nôn lan tràn, như thể có thứ gì đó đã chết ở đây.
Nhìn vào vô số những chiếc bình, chiếc lọ chồng chất từ vách tường đến mặt đất, có thể thấy những mảnh chi méo mó kỳ dị lơ lửng giữa chất lỏng đục ngầu, đầu người được bôi dầu đen teo lại chỉ còn bằng nắm đấm lẳng lặng nhìn thế giới xám tối bên ngoài chiếc bình. Ngoài ra còn có thể trông thấy những món đồ khác lạ trong từng chiếc thùng chẳng bao giờ đóng lại, bị ép dẹp chất đống trong góc tường… Như chiếc quạt cũ rách, búp bê với khuôn mặt cười dị hợm, đồng tiền phủ kín bụi bặm…
Giữa phòng có một chiếc bàn, mặt bàn bị tẩm dầu đen bóng, còn có một sấp tiền rất dày sáng loáng bên trên.
“Lần này kiếm chác thế nào?”
Một gã béo lùn ngồi sau bàn hỏi.
Gã ngồi bắt chéo chân, xỉa hàm răng vàng khè.
“Được, được lắm ạ.” Một người đàn ông cao gầy đứng bên kia bàn, nơm nớp cúi mình: “Đã có bốn, năm khách cũ muốn thêm hàng rồi ạ.”
“Tên trộm kia thì sao? Đã tìm ra chưa?”
Tên đàn ông cao gầy tuyệt vọng ra mặt, nhăn nhó nói: “Vẫn chưa ạ… vả lại… vả lại tôi thấy hơi lo…”
Gã béo lùn ngừng xỉa răng, híp mắt: “Cậu lo cái gì?”
“Chúng ta, chúng ta…” Tên cao gầy lo lắng nói: “Chúng ta sẽ không sao chứ?”
“Đệt.” Gã béo lùn bật cười: “Có chuyện gì được? Chúng ta toàn kiếm khách tầm trung và cao cấp, người quen quảng cáo cho nhau, cũng chỉ có mấy món đồ bị trộm đó sơ sẩy tuồn ra ngoài thị trường thôi.”
“Một tên trộm chúng ta còn không tìm thấy thì Cục Điều tra gì đó kia làm sao mà lần tới chỗ chúng ta được chứ?”
Gã béo lùn đắc chí cười: “Người có thể bắt được tao…”
“…Vẫn chưa ra đời đâu.”
Một giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn tiếng cười vang lên trong góc tối căn phòng, tiếp lời gã một cách tự nhiên: “Vậy à?”
Ngay lúc ấy, mặt gã béo lùn biến sắc.
Gã trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm về phía âm thanh phát ra, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, gã há hốc miệng lại không thể phát ra âm thanh nào, trông hệt như gặp ma.
Một bóng người lẳng lặng bước ra.
Chiếc mũ màu đen đổ bóng xuống mặt anh, che kín mắt mũi anh, chỉ để hở ra chiếc cằm nhọn tái nhợt cùng bờ môi mỏng đẹp đẽ.
Anh khẽ mỉm cười, nói:
“Bí Đao Lùn, có nhớ hồi trước tao từng nói gì không?”
Trán Bí Đao Lùn ướt sũng mồ hôi, gã vô thức rụt người ra sau: “Không, không, anh… không phải…”
Đối phương bỏ ngoài tai lời gã nói, chỉ khẽ đáp lại bằng chất giọng dịu dàng và lười biếng:
“…Nếu mày còn làm nghề này nữa, tao sẽ chặt chân mày, cắt ngón tay mày, ném mày vào ổ nhện quỷ.”
——————–
Tác giả:
Diệp Ca: Tôi không cầm được đao nữa hay Bí Đao Lùn mày nhờn rồi?