Lúc Cố Sâm quay lại, trên tay hắn cầm ly nước, mắt nhìn An Ca, tỏ ra rất uất ức.
An Ca buồn cười, nhận lấy ly nước uống một hớp, sau đó mở tin nhắn của Duẫn Nam để điện thoại lên bàn, nói, “Anh muốn đọc thì đọc đi, có cái gì muốn hỏi thì nói.”
Một câu nói thẳng thắn, giọng nói trong sáng, lạnh lùng.
Cố Sâm ăn giấm lung tung của hắn và Duẫn Nam, hắn rất lười giải thích. Nhưng hắn cũng không muốn Cố Sâm suy nghĩ bậy bạ, trong lòng khó chịu sẽ gây chuyện.
Cho nên, anh cứ việc xem lịch sử trò chuyện, đọc xong thì đừng nghi ngờ tui nữa.
Cố Sâm rất muốn đọc, còn phải đọc kỹ từng chữ, muốn tìm ra ý bất chính của Duẫn Nam.
Nhưng lòng tự ái không cho phép hắn làm vậy.
Hắn liếc qua khung chat một cái, mau chóng nhìn đi chỗ khác, thấp giọng nói, “Anh không có ý đó, anh chỉ thấy trễ rồi mà hắn còn làm phiền em thôi.”
Đè xuống cơn ghen còn ngụy biện cho mình.
Cố Sâm nhẹ nhàng dụ dỗ, “Em nhìn đi, đã mười một giờ rưỡi rồi, em còn chưa đánh răng tắm rửa. Tối nay nghỉ sớm có được không?”
An Ca nhìn đồng hồ, dụi mắt, “Đúng là phải đi ngủ, mai còn đi làm nữa.”
Đồ dùng hằng ngày của hắn tuy vẫn chưa đem qua hết, nhưng quần áo đồ vệ sinh cá nhân thì đã sớm được Đới Nhã cầm sang.
An Ca đi tắm, thay quần áo xong đi ra, ngồi lên giường của Cố Sâm. Một ngày đêm mệt mỏi rã rời, bây giờ có ở trong phòng Cố Sâm thì An Ca cũng không có suy nghĩ gì khác, hắn chỉ muốn vùi mình vào gối, sớm chìm vào giấc ngủ.
Cố Sâm thì không, hắn nhích đến gần An Ca, thấp giọng hỏi, “Em ngồi làm việc lâu như vậy, vai có mỏi không? Có muốn anh massage cho không?”
An Ca cười khẽ, “Cố tổng còn biết massage luôn à?”
Cố Sâm nói, “Lúc trước thì không, bây giờ thì biết.”
An Ca nhìn cổ tay phải băng bó của hắn, “Bỏ đi, em không có sở thích ngược đãi người bị thương.”
Cố Sâm liền nói, “Anh dùng một tay thôi cũng massage được cho em, không tin anh sao?”
An Ca nằm xuống gối, không nói được nhưng cũng không nói không, cố ý nhắm mắt làm bộ ngủ rồi, để xem vị Cố tổng này định làm gì?
Hắn mau chóng cảm nhận được bàn tay của Cố Sâm sờ lên vai hắn, bằng cảm giác thôi cũng biết đối phương đang cẩn thận dò xét.
Đại khái bây giờ hắn nói một chữ “không” là Cố Sâm sẽ lập tức rút tay về.
An Ca cười thầm, hắn biết bản thân quan tâm Cố Sâm, khi Cố Sâm gặp nguy hiểm sẽ bất an lo lắng.
Cho nên dù cho không nói ra miệng, nhưng trong lòng hắn đã chấp nhận mối quan hệ này.
Sau khi thừa nhận, cũng cần ngủ, cần ăn cơm, cần làm việc, cần làm gì thì làm đó.
Ngoại trừ nắm tay Cố Sâm tự nhiên hơn lúc trước thì không có gì thay đổi cả.
Nhưng Cố Sâm thì khác.
An Ca có thể cảm nhận ánh mắt của Cố Sâm nhìn mình cả ngày, lúc nào cũng muốn chạm vào mình, sờ mình một cái. Ánh mắt luôn là khao khát và khẩn cấp, tựa như bên cạnh không có ai là sẽ lập tức ôm mình vào lòng, bí mật đụng chạm.
Mà vì cơn ghen với Duẫn Nam, còn bị mình lạnh nhạt nên hành động trở nên dè dặt.
Giống như bây giờ vậy, muốn mượn chuyện massage để tiếp xúc thân mật, còn thử thăm dò xem mình có cho phép không.
Đây là cảm giác yêu đương sao?
An Ca không hiểu lắm, dứt khoát tiếp tục nhắm mắt mặc kệ Cố Sâm.
Kết quả, Cố Sâm thật sự massage vai cho hắn.
Bàn tay ấm áp đè lên vai nhức mỏi, năm ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp.
Rất thoải mái.
An Ca thả lỏng cơ thể, vì để bản thân có thể thoải mái hơn, hắn nghiêng người giao vai cho Cố Sâm.
Cố Sâm massage rất nghiêm túc, giống như biết huyệt vị ở đâu, ngón tay chuẩn xác xoa bóp, ấn nhẹ lên xương cổ.
Vốn cũng vì vừa tắm xong, cảm giác cơ thể rất lười, được xoa bóp phục vụ như vậy, cả người như nhũn ra.
Cố Sâm phát giác đối phương thả lỏng, hơi ấn đầu vai, kéo An Ca vào lòng.
Ôm nhau mà nằm nghiêng thì không thể xoa bóp vai được, Cố Sâm nhẹ giọng hỏi, “Có muốn massage cổ tay với ngón tay không?”
An Ca miễn cưỡng hừ nhẹ một tiếng, “… Được.”
Lấy được sự cho phép, Cố Sâm nắm cổ tay của An Ca để bên người, cánh tay cũng tự nhiên dời từ vai sang eo, vì nằm nghiêng rất khó khoác vai.
Hắn nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay, ngón tay, nghiêm túc cẩn thận.
Cố Sâm thật ra cũng không có nhiều suy nghĩ, hắn chỉ muốn chạm vào An Ca, chỗ nào cũng được.
Bây giờ xoa bóp cánh tay mệt mỏi cho An Ca, nghe được âm thanh phát ra vì thoải mái của đối phương, trong lòng cũng thỏa mãn.
Thì ra thích một người, thật sự sẽ vui vẻ vì đối phương vui vẻ.
Một bên cánh tay đã xong, còn bên kia.
Nghiêng người nằm xuống, tay của Cố Sâm cẩn thận tìm cánh tay bên kia của An Ca.
Lúc đưa tay qua lại không nghĩ cúc áo đóng không kỹ, tay trượt vào trong ngực.
Xúc cảm trơn nhẵn lập tức truyền tới ngón tay.
Cố Sâm khựng lại, đang định rút tay về thì chạm phải điểm gì nhô lên mềm mềm.
Trong nháy mắt, Cố Sâm đứng hình.
Chưa bao giờ hắn có cảm giác huyết dịch sôi trào, chạy thẳng lên đỉnh đầu như vậy.
Hắn nhớ lại dáng vẻ của An Ca khi không mặc áo, hình như hai điểm trên ngực màu hồng.
Lúc đó không cảm thấy có cái gì, bây giờ chạm vào rồi mới biết, thì ra những chỗ trước kia cho là không có gì dùng được, cũng có thể gọi dậy bản năng nguyên thủy của con người.
Hô hấp của Cố Sâm trở nặng, bắp thịt căng thẳng, ngón tay không khống chế được muốn chạm nhiều hơn.
Hắn chạm thật, dùng ngón tay nhẹ nhàng gẩy một cái.
“Hừ.”
An Ca như bị quấy rầy, hừ nhẹ một tiếng, gạt tay Cố Sâm ra.
Cố Sâm căng thẳng, cho là An Ca nổi giận, cơ thể căng cứng thấp thỏm chờ đợi.
Chờ tới lúc nghe An Ca hít thở đều đều.
Ngủ… ngủ rồi…
Hắn còn chưa bắt đầu “dỗ”, An Ca đã ngủ mất rồi. Để cho hắn cả cơ thể nóng rực biết làm thế nào?
Cố Sâm không biết làm sao than thở.
Nhưng thấy An Ca nằm ngủ yên ổn cũng bất giác mỉm cười.
Hắn cẩn thận nhấc đầu An Ca đặt trở về gối, kéo chăn đắp lên người đối phương.
Tắt đèn, đi ngủ.
Chỉ là hắn làm sao mới buồn ngủ được, vừa nghĩ tới có thể chính thức ở cùng An Ca, hắn đã hưng phấn đến mức tim đập loạn. Hận không thể lập tức nhảy xuống giường, đi đánh boxing một trận, phát tiết sự ức chế và hưng phấn trong lòng.
Nhưng hắn lại không bỏ lại An Ca mà đi được, hai người ngủ chung với nhau, nghe được hô hấp của đối phương, ngửi thấy mùi cơ thể của người ấy, là một chuyện vô cùng xa xỉ.
Sau khi đôi mắt thích ứng với bóng tối, hắn nằm nghiêng ngắm người đang ngủ say sưa bên cạnh.
Trong phòng rất tối, nhưng hắn có thể thấy gương mặt khi ngủ của tiểu thiếu gia rất rõ ràng.
An Ca nằm ngang không hề đề phòng, làn da trắng nõn, môi hơi hé ra, thở đều đều.
Cố Sâm chống hai tay hai bên gối An Ca, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên môi đối phương.
Hôm nay cuối cùng cũng được hôn, thật thỏa mãn.
Lại không thỏa mãn.
Đôi môi mềm như thoa mật, rất ngọt.
Cố Sâm giữ nguyên tư thế này, hôn một lần nữa, nhẹ nhàng liếm, đầu lưỡi dò xét đôi môi hơi hé ra, từ từ đưa vào.
“Ưm…” An Ca đang ngủ bị quấy rầy, nghiêng đầu, nỉ non một tiếng.
Hắn muốn đuổi người quấy rầy hắn đi, hai tay ở trong chăn thò ra phủi phủi.
Cái chăn đã được đắp ngay ngắn bị đẩy ra, để lộ ngực hó hé sau áo ngủ.
Cố Sâm hoảng hốt, đang chuẩn bị kéo chăn đắp lại cho An Ca, ánh mắt lại liếc về chỗ cúc áo bị bung.
Mới vừa rồi hắn không nhìn thấy, đây chính là chỗ lúc nãy lỡ trượt tay vào, chạm trúng một nơi làm hắn huyết dịch sôi trào.
Cố Sâm nín thở, đưa tay tới, đầu ngón tay chạm vào lớp vải mềm mại, hơi run lên.
Một chút thôi, một chút thôi có được không?
Trong lòng hắn yên lặng khẩn cầu.
Cũng chuẩn bị xong nếu An Ca tỉnh dậy rồi đánh hắn.
Một phút sau, Cố Sâm run run đắp chăn lại cho An Ca, nhảy xuống giường đi tắm.
…
Sáng sớm, chuông báo thức của An Ca đúng bảy giờ rưỡi reo lên.
Đoán chừng tối hôm qua Cố Sâm massage quá thoải mái nên giấc ngủ này rất an ổn.
Khi thức dậy thì cả người sảng khoái, vô cùng phấn chấn.
Khiến hắn bất ngờ là, vị tổng tài Cố Sâm này, không dậy sớm hơn hắn mà cũng bị chuông báo thức gọi tỉnh.
Có đúng là thiết lập của nam chính tiêu chuẩn, không ngủ chỉ vì sự nghiệp không vậy?
“Chào buổi sáng, Cố tổng.”
Tâm trạng của An Ca rất tốt, vươn vai một cái, cười nói với Cố Sâm.
Cố Sâm ngồi dậy, giọng trầm trầm chưa tỉnh ngủ, “Chào buổi sáng… Tối hôm qua em ngủ ngon không?”
“Ngon lắm.” An Ca cười, cúi đầu nhìn, “Ủa, sao cúc áo của em bung rồi.”
Cố Sâm không nói lời nào, ánh mắt hơi tỏ ra chột dạ.
An Ca không nghĩ nhiều, định cài cúc áo lại, sau đó xuống giường đổi đồ vest đi làm, nhưng hắn nghĩ lại cứ để đó, nói, “Đồ vest của em vẫn để trong phòng cũ, em đi thay quần áo.”
Cố Sâm kéo tay áo An Ca, rũ mắt xuống, khàn khàn nói, “Có thể hôn một cái không?”
An Ca cho là Cố Sâm muốn hôn chào buổi sáng, nhưng hắn không muốn bị Cố Sâm ấn xuống giường hôn, nên chủ động nâng cằm đối phương hôn một cái.
Môi của Cố Sâm dày vừa phải, cũng rất mềm, khi hôn có cảm giác như đang ăn kẹo dẻo, không nhịn được muốn cắn mấy cái.
Nhất là vị tổng tài trong tiểu thuyết được tả rất cứng rắn này, khi bị hắn hôn thì bất động, tùy ý để hắn nâng cằm hôn hôn cắn cắn.
Có một kɦoáı ƈảʍ chinh phục.
Lát sau, An Ca thỏa mãn buông Cố Sâm ra.
Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ nắm cằm Cố Sâm, vuốt ve, giống như mấy ông chồng đùa giỡn vợ mình, giọng nói lưu manh hỏi, “Sao, thỏa mãn chưa?”
Tròng mắt Cố Sâm tối đi, “Để anh.”
An Ca đùa giỡn tổng tài cảm thấy rất vui, nhướng mày nói, “Qua đây.”
Hắn cho là Cố Sâm sẽ hôn đáp trả như vậy, có khi sẽ mạnh mẽ ấn hắn xuống giường.
An Ca đã chuẩn bị tâm lý, lúc bị hôn sẽ không hoảng hốt, ghi nhớ phải lấy hơi, không thể để Cố Sâm nắm hết quyền chủ động được.
Ai mà ngờ sự chú ý của Cố Sâm không phải là môi, hắn dời mắt xuống, hai tay kéo vạt áo An Ca mở ra, sau đó cúi đầu hôn lên một bên ngực.
An Ca: ???
Hắn hoàn toàn không phản ứng kịp, ngạc nhiên há mồm.
Trong nháy mắt, Cố Sâm lại hôn sang bên kia.