An Ca cho là Cố Sâm tuyệt đối không dám đụng vào mình, lúc nói chuyện cũng là dáng vẻ mời gọi không lo ngại gì.
Kết quả giây kế tiếp hắn thấy Cố Sâm cầm bút đi về phía mình, tới khi khoảng cách giữa cả hai chỉ có một bước chân thì dừng lại.
Rất gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận hô hấp của nhau.
Cố Sâm chỉ đứng đó, ánh mắt giống như đang tìm chỗ để ký tên.
Vóc người cao lớn che trước tầm mắt cản ánh sáng, giống như không khí cũng bị cản trở làm An Ca hít thở không thông.
Hắn theo bản năng không nhìn thẳng vào mặt Cố Sâm, nhìn ngang chỉ có thể thấy đường cong quai hàm, áo sơmi mở hai nút, để lộ xương quai xanh cùng bờ ngực màu mật.
An Ca lúc này mới phát hiện ra, mình hình như bị chèn ép tới căng thẳng, muốn tìm tự do nên hơi ngã người ra sau.
Hắn không nghĩ mình lại bại dưới khí thế của Cố Sâm, đứng tại chỗ không lùi lại, tim cũng đập mạnh.
Chẳng lẽ Cố Sâm thật sự muốn ký lên người mình?
Hắn chuẩn bị ký? Ký lên cánh tay? Bả vai?
Sau đó An Ca nhìn thấy vị trí tay cầm bút của Cố Sâm, hắn giật mình trong lòng — Chẳng lẽ muốn ký lên cổ mình?
Đang suy nghĩ, một tay kia của Cố Sâm đặt lên hông của hắn, sau đó tay hơi nhích xuống phía dưới.
An Ca lập tức căng cứng cả người, tai ong ong vang lên.
Cố Sâm muốn làm cái gì?
Hắn muốn ký tên ở chỗ đó?!
An Ca rối loạn trong lòng, theo bản năng cảm thấy với tính cách của Cố Sâm sẽ không làm… chuyện xấu hổ như vậy.
Nhưng tay di chuyển đúng là về…
An Ca vội vàng hỏi, “Anh… anh muốn làm gì?”
Hắn vừa hỏi ra khỏi miệng thì lập tức im bặt.
Bởi vì hắn nghe được giọng mình run run mất khống chế, mang cảm xúc khác thường. Đồng thời, tay Cố Sâm trượt theo đường viền quần, đưa vào túi của hắn lấy điện thoại.
“Em căng thẳng cái gì?” Trong mắt Cố Sâm ánh lên nụ cười xảo quyệt, sau đó lấy điện thoại của An Ca ra, quơ quơ trước mặt hắn, “Ký lên vỏ điện thoại của em, được không?”
An Ca còn chưa tỉnh hồn, tim vẫn đang đập mạnh.
Chẳng qua là hắn đã biết động cơ của Cố Sâm, là cố tình làm hành động mập mờ, hù dọa hắn.
An Ca ổn định lại hô hấp, lui ra sau một bước, cố làm ra vẻ không có vấn đề gì cười nói, “Ký lên vỏ điện thoại? Được, nhưng mà ngày mai chắc sẽ bị bay mất rồi, ký cũng như không, mà anh muốn thì cứ làm thôi.”
Cố Sâm cười khẽ, “Nếu như em muốn, anh có thể ký xong rồi dán lớp bảo vệ, như thế chữ ký sẽ không bao giờ bay.”
Vừa nói hắn vừa cầm bút nghiêm túc ký lên vỏ điện thoại màu trắng của An Ca hai chữ — Cố Sâm.
Chữ viết lưu loát, nét bút cứng cỏi.
Chẳng qua là bút mực đen viết lên không đều màu, hơi loang loang trên vỏ kim loại màu trắng.
An Ca nói, “Bỏ đi, vỏ điện thoại của tôi lại in chữ ký vĩnh viễn của anh? Thế thì người ta sẽ nghĩ đây là điện thoại của anh mất.”
Hắn cầm điện thoại, nhìn trên vỏ ghi hai chữ Cố Sâm, kề miệng lại thổi phù phù, làm khô vết mực ướt, sau đó giơ điện thoại lên hỏi, “Lần này anh hài lòng rồi chứ? Anh là người đầu tiên tôi xin chữ ký đó.”
…
Tám giờ sáng.
Điện thoại để trên tủ đầu giường rung lên, phá vỡ sự im lặng trong phòng ngủ.
“An Ca, điện thoại của em reo kìa.”
Cố Sâm bị tỉnh ngủ, giọng hơi khàn khàn, nhẹ nhàng gọi An Ca đang ngủ bên cạnh.
“… Ừ.”
An Ca miễn cường hừ hừ một tiếng, cuộn người lại trong chăn, sau đó không có động tĩnh gì.
Hai người hơn bốn giờ sáng mới ngủ, vừa ngủ được ba tiếng hơn làm An Ca vô cùng mệt mỏi, giờ này chỉ muốn chìm vào giấc ngủ thư thái mà thôi.
Cố Sâm đưa tay qua người An Ca cầm điện thoại, thấy người gọi là Triệu Mặc.
“Là Triệu Mặc gọi, có bắt máy không?”
An Ca hừ một tiếng, thân thể chui vào lòng Cố Sâm, lần nữa thiếp đi.
Cố Sâm mỉm cười, cúp máy, sau đó điều chỉnh lại tư thế để An Ca dễ nằm hơn.
Chẳng qua một hồi sau điện thoại của Cố Sâm rung lên, vẫn là Triệu Mặc.
Cố Sâm bắt máy, “Chuyện gì?”
Giọng nói lười biếng với An Ca khi nãy hoàn toàn biến mất, lúc này trở nên lạnh lùng trầm lặng.
Triệu Mặc ở đầu dây bên kia cười hì hì, “Cố tổng, có muốn trút giận vụ hôm qua bị người bỏ thuốc không? Muốn thì để tôi đẩy hung thủ qua cho anh.”
Cố Sâm hỏi, “Là ai?”
“Quý Danh Thịnh.”
“Đó là ai?” Cố Sâm không biết người này.
Triệu Mặc nói, “Là một nhân vật lớn trong giới giải trí.”
Cố Sâm suy nghĩ một chút, “Mục tiêu của hắn là ai?”
“Haiz, là một tên theo đuổi tôi.” Triệu Mặc khổ não, “Nhiều người theo đuổi quá cũng khổ, đi đâu cũng bị dùng thủ đoạn để dây dưa…”
Cố Sâm không chờ Triệu Mặc nói xong đã cúp máy, tắt đi giọng nói tự phụ của đối phương.
An Ca vẫn nằm ngủ trong lòng hắn, không hề bị cuộc gọi kia đánh thức.
Chuyện ngày hôm qua, bọn họ đúng là không chút đề phòng bị người hãm hại Triệu Mặc ảnh hưởng. Cố Sâm ghét nhất chính là thủ đoạn đê hèn, nếu là ngày trước hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người bỏ thuốc mình, nhưng lần này, nhờ người kia mà hắn đã lấy được một cơ hội chạm vào An Ca.
Một cơ hội mà hắn không dám mộng tưởng mình sẽ có được lúc này.
Giống như bây giờ, đối phương nằm ngủ trong lòng hắn, mắt nhắm nghiền, môi mím chặt, sắc mặt hơi hồng hồng.
Đây là người hắn thích, muốn chiếm làm của riêng, nhưng giờ chỉ đành khắc chế mỗi một hành động, không dám đi quá một bước.
Cố Sâm hơi cúi đầu, khi chóp mũi gần chạm đến gò má An Ca thì dừng lại.
Hắn ngửi nhẹ một cái, hô hấp của An Ca rất nhẹ, mùi thơm cơ thể thoang thoảng khiến hắn sa vào không thoát được.
An Thừa Lâm đã dậy, ông đang nói chuyện cùng trợ lý ở ngoài phòng khách, tiếng nói vọng vào trong phòng ngủ của bọn họ.
Cố Sâm chỉnh lại hô hấp của mình, nằm bên cạnh An Ca nhỏ giọng nói, “An Ca, ba mình dậy rồi, có thể sẽ gọi chúng ta dậy ăn sáng đó.”
“… Ừ.”
“An Ca?”
“Ngủ thêm một tí nữa…”
Cố Sâm đưa tay nghịch lọn tóc của An Ca, dịu dàng khuyên nhủ, “An Ca, ba kêu chúng ta dậy mà chúng ta không dậy thì có mất lễ phép không? Tối qua ba cũng nói tám giờ sẽ gọi chúng ta dậy ăn sáng rồi.”
“… Ừ.”
“An Ca?”
Cố Sâm lại gọi một tiếng, giọng nói từ tính vang bên tai, “Em không dậy nữa là anh sẽ hôn em đó.”
“Hả?”
An Ca nhíu mày mở mắt, đưa tay đẩy mặt Cố Sâm ra xa mình, mặt không vui nói, “Quá mệt, không muốn dậy một chút xíu nào.”
Cố Sâm hỏi ngược lại, “Chiều hôm qua tiêu hao năng lượng vẫn chưa ngủ bù được hết?”
An Ca bị hắn nói chuyện kéo dậy tinh thần, trừng mắt, “Đừng nói bậy bạ, chuyện đó coi như bỏ đi.”
Cố Sâm không trả lời, chỉ nói, “Triệu Mặc gọi điện tới, nói tìm được người bỏ thuốc rồi. Hỏi em có muốn trút giận không?”
An Ca hoàn toàn tỉnh táo, “Ai?”
“Quý Danh Thịnh.”
“Quý Danh Thịnh?” An Ca suy nghĩ một chút, bò ra khỏi chăn, “Tôi biết người này, tôi còn từng thấy hắn ép Triệu Mặc nữa.”
“Hử?” Cố Sâm không biết rõ.
An Ca giải thích, “Lần đi show ca nhạc đó, tôi vào hậu trường thay đồ thì gặp bọn họ, thuận tiện giải vây giúp Triệu Mặc.”
Cố Sâm bắt lấy tay An Ca, hỏi ngược lại, “Hôm đó anh cũng có mặt, sao em không nói với anh?”
An Ca bị hắn làm nghẹn lời, “Cũng đâu cần… cái gì cũng báo cáo với anh chứ.”
“Khó trách Triệu Mặc luôn muốn làm thân với em.” Trên mặt Cố Sâm hiện rõ sự ghen tức.
An Ca gỡ tay Cố Sâm ra khỏi mình, “… Làm gì có, bạn bè bình thường thôi.”
Cố Sâm vẫn rất bất mãn hừ một tiếng.
An Ca vô cùng để ý tới chuyện Triệu Mặc bị Quý Danh Thịnh khống chế. Hắn nghĩ, chẳng lẽ Triệu Mặc sẽ xử lý Quý Danh Thịnh như xử lý Từ Khải?
Không đến mức đó đi.
“Cũng không biết Quý Danh Thịnh bây giờ thế nào.”
Cố Sâm đột nhiên hỏi, “Em muốn trút giận thế nào? Anh phái người đi làm.”
An Ca: …
Mấy anh có thể đừng tàn nhẫn như thế được không…
Hắn xua tay với Cố Sâm, nói, “Thôi xem như bỏ qua chuyện này đi, với lại tôi cảm thấy Triệu Mặc chắc cũng sẽ dạy cho hắn một bài học thôi.”
Cố Sâm xoa đầu An Ca, “Được, nghe theo em.”
Chỉ lát sau, An Thừa Lâm gõ cửa phòng bọn họ, gọi cả hai dậy ăn sáng.
Truyền thông trên đảo đã bắt đầu đưa tin Từ Khải mất tích, đồng thời tin tức cũng truyền tới quốc gia của bọn họ cùng với thành phố S. Sáng nay đã chiếm trọn trang nhất của tất cả mặt báo.
Trong phòng ăn, An Thừa Lâm vừa ăn sáng vừa bận rộn gọi điện thoại đưa chỉ thị, hủy bỏ tất cả những hạng mục hợp tác cùng Từ Khải, cũng chuẩn bị thu mua những hạng mục không có doanh thu dưới trướng của công ty Từ Khải, lấy chuyện lần này để chuyển đổi quyền lực về tay mình.
Điện thoại của Cố Sâm cũng không ngừng vang lên, tất cả đều là những chuyện liên quan đến Từ Khải mất tích, cùng các hạng mục hợp tác giữa Cố thị và Từ gia.
Cố Sâm ghét Từ Khải hơn cả An Thừa Lâm ghét nữa, nếu không phải Triệu Mặc đã xử lý tên cặn bã này rồi, thì hắn sẽ dùng cách tàn nhẫn hơn để xóa sổ sự tồn tại của Từ Khải khỏi thế giới này.
Cho nên, công ty của Từ Khải đã trở thành chỗ trút giận của Cố Sâm.
Hắn quả quyết chấm dứt hợp tác với tất cả hạng mục của công ty Từ Khải, thời khắc lãnh đạo của công ty biến mất, cũng là ngày tàn của cônh ty.
Thỉnh thoảng, Cố Sâm sẽ trao đổi ánh mắt với An Thừa Lâm, hai người hiểu ý, ra lệnh cho cấp dưới gần như là giống nhau.
Cuộc chiến thương trường đang diễn ra trước mắt An Ca, một tập đoàn sắp bị Cố gia và An gia chia năm xẻ bảy.
Tim của An Ca vẫn không nằm yên được, chuyện này liên quan mật thiết đến hắn.
Một nhân vật có sức ảnh hưởng, được công chúng biết đến đột nhiên biến mất, còn dẫn tới sóng gió cực lớn, phải làm thế nào mới giải quyết được chuyện này ổn thỏa đây?
Triệu Mặc làm cách nào để kết thúc mới không khiến người ta nghi ngờ?
Không chịu được sự lo âu trong lòng, An Ca liên lạc với Triệu Mặc: Tôi có chuyện muốn hỏi anh, có rảnh không?
Triệu Mặc: Chỉ cần là An thiếu gia thì lúc nào tôi cũng rảnh. Cứ đến phòng 2801, tôi đang chờ An thiếu gia đến để cung cấp dịch vụ VIP.
An Ca bất đắc dĩ, hắn ngẩng đầu nhìn Cố Sâm.
An Ca thấy Cố Sâm đang nhìn mình, hắn liền không chút cố kỵ giơ điện thoại lên, cho Cố Sâm đọc nội dung tin nhắn của Triệu Mặc.
Hắn không biết tại sao, cứ cảm thấy Triệu Mặc đùa như vậy, sau này sẽ khiến Cố Sâm hiểu lầm hắn, chi bằng cứ đưa thẳng cho xem luôn thì tốt hơn.
Sắc mặt Cố Sâm chìm xuống, cầm điện thoại của mình gọi cho Triệu Mặc, giọng nói u ám, “Lý Mặc Phi, cậu muốn chết đúng không?”