“Anh…” An Ca không biết trả lời Đới Chí Hào như thế nào.
Nói không phải thì không được, hắn và Cố Sâm là chồng chồng hợp pháp, sao có thể ở trước mặt người ngoài nói là mình không thích được.
Nói phải thì… chẳng khác gì nói dối, huống chi Cố Sâm còn đứng bên cạnh, An Ca càng khó trả lời vấn đề này hơn.
Cố Sâm nhìn thấu An Ca bị làm khó, cười khổ trong lòng.
Hắn đi tới để mâm đồ ăn xuống, nói với Đới Chí Hào, “Tài nguyên và địa vị của An gia trong thành phố cũng tương đương với Cố gia. Mà An Ca là con trai duy nhất của An gia, giá trị và địa vị không thấp hơn anh một chút nào, là ai dám nói cậu ấy không xứng với Cố Sâm này chứ. Hơn nữa không có ai vì người nào mà thay đổi mình, anh thích An Ca nên muốn đối xử tốt với cậu ấy. An Ca không cần vì anh mà thay đổi cái gì.”
Cố Sâm quay sang nhìn An Ca, “Em chỉ cần làm tốt chuyện mình thích làm, chuyện anh có thể làm cho em, chính là khiến em vui vẻ.”
Lại là một lời bày tỏ thẳng thừng.
Lần này còn ở trước mặt người ngoài.
An Ca líu lưỡi, hắn biết Cố Sâm vô cùng thẳng thắn trong mặt công việc lẫn tình cảm. Thích là thích, không thích là không thích.
Nhưng lại không nghĩ tới, cách thích một người của Cố Sâm, chính là không chút kín đáo, bày tỏ rất bộc trực. Ngược lại khiến An Ca có chút ngại ngùng, quay đi né tránh ánh mắt của Cố Sâm.
Đới Chí Hào vốn muốn tìm chút an ủi từ hai người, bây giờ lại bị Cố Sâm đút cơm chó, nằm dài trên bàn ủ rũ, “Được rồi, em đáng ra không nên hỏi hai anh.”
Cố Sâm đẩy mâm thức ăn tới trước mặt An Ca, có một dĩa gà chiên giòn rụm, một phần salad xanh tươi, còn có bánh mì vừa nướng thơm lừng.
Mùi thơm tỏa ra nháy mắt chiếm cả tâm trí của An Ca, cơ thể sau một buổi tối tiêu hao năng lượng, khi ngửi thấy mùi thức ăn làm hắn muốn chảy nước miếng, vui vẻ nói, “Nhiều món quá, bây giờ ăn được chưa?”
Cố Sâm cầm đũa đưa cho hắn, “Đây là món đầu bếp vừa làm xong, mì em muốn ăn giờ vẫn đang nấu, em ăn trước mấy món này đi.”
Sau đó Cố Sâm quay qua nói với Đới Chí Hào vẫn còn đang sa sút, “Sao em còn chưa đi nữa?”
“Hả? Em… anh ơi…” Đới Chí Hào đáng thương nhìn An Ca cầu cứu.
An Ca cắn đùi gà, “Để nó ở lại đây đi, lát nữa ăn xong chúng ta cùng về phòng.”
Cố Sâm hơi nhíu mày, “Còn để nó ngủ chung phòng với chúng ta?”
Đới Chí Hào lần nữa nhìn An Ca bằng ánh mắt đáng thương.
An Ca biết tâm trạng hiện tại của Đới Chí Hào, trải qua một sự kiện đáng sợ như vậy, lại biết mình và Triệu Mặc không có khả năng nữ, bây giờ để hắn ở một mình thì cũng rất đáng thương.
An Ca nhìn Cố Sâm cười, “Để nó ngủ cùng phòng với chúng ta đi, dù sao ghế sô pha cũng cần người để ngủ mà, không phải sao?”
Giọng nói cất lên hỏi ngược lại, bên trong mang ý nghĩa chỉ có hai người hiểu.
Cố Sâm: …
An Ca là đang uy hiếp hắn, nếu như không để Đới Chí Hào ngủ cùng phòng, thì hắn phải ra sô pha ngủ.
Cố Sâm lặng lẽ đưa An Ca ly nước, “Nghe em.”
Đới Chí Hào vô cùng cảm động trong lòng, “Anh, em muốn đi theo anh học hỏi kinh nghiệm.”
An Ca hỏi, “Kinh nghiệm gì?”
Đới Chí Hào nghiêm túc nói, “Dạy em làm sao thuần phục đàn ông.”
An Ca đạp chân Đới Chí Hào ở dưới bàn, “Em còn nói bậy nữa là anh mặc kệ em luôn đó.”
Cố Sâm nghiêm túc cảnh cáo, “Không có thuần phục gì cả, anh thích cậu ấy nên muốn nghe theo thôi.”
Đới Chí Hào: …
An Ca bị sặc ho sù sụ, hắn nhấc chân đạp Cố Sâm, cảnh cáo, “Anh cũng đừng nói bậy giùm luôn.”
…
Vùng biển này thuộc về thành phố có sòng bạc mà sáng hôm nay bọn họ đến — Đảo Thủy Tinh.
Lúc bọn họ đang ăn cơm, TV lớn trong phòng ăn đang chiếu tin tức liên quan đến hòn đảo.
“Chào buổi tối quý vị khán giả, đây là bảng tin tóm tắt ở đảo Thủy Tinh ngày hôm nay:
Hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc của tập đoàn An thị ở thành phố H, An Thừa Lâm, cùng tổng giám đốc của tập đoàn Bác Dương, Từ Khải, hôm nay đã đến thăm đảo Thủy Tinh. Ngày mai bọn họ sẽ cùng chính phủ của đảo cử hành đàm phán, bàn bạc trao đổi đầu tư về hạng mục du lịch ở đảo Thủy Tinh. Vốn dự trù là năm tỷ dollar Mỹ.
Nếu hạng mục được thành lập, đây sẽ là kế hoạch mở rộng lớn thứ hai sau sòng bạc, thành lập kỷ nguyên mới cho đảo chúng ta, đem đến rất nhiều đầu tư…”
An Ca trầm xuống, hắn kinh ngạc nhìn lên TV, “Ba tôi hợp tác với Từ Khải? Sáng nay cũng lên đảo?!”
Sáng nay khi hắn và Từ Khải đánh cược, còn có lúc Từ Khải bị Triệu Mặc đưa đi, An Thừa Lâm đã ở đâu?!
Cố Sâm cũng khiếp sợ, sắc mặt nghiêm trọng, “Chuyện ba mình hợp tác với Từ Khải em có biết không?”
An Ca lắc đầu, “Hoàn toàn không biết!”
Cố Sâm thúc giục, “Mau gọi điện cho ông ấy, hỏi xảy ra chuyện gì?”
An Ca đã cầm điện thoại bấm gọi cho An Thừa Lâm, nhưng mà… không ai bắt máy.
Hắn lập tức gọi cho mẹ.
“Con trai, đã trễ vậy rồi sao còn chưa ngủ?”
An Ca cố làm ra bình tĩnh, hỏi, “Ba mẹ nghỉ sớm vậy ạ? Con chỉ muốn hỏi thăm sáng nay ba mẹ chơi có vui không thôi.”
Tề Tĩnh than phiền, “Haiz, ba con thì có thể chơi được gì. Ổng bận nói chuyện hợp tác không à, mẹ với mấy dì Đới Nhã đi dạo phố, làm spa. Con với Tiểu Sâm thì sao? Chơi có vui không?”
“Tụi con chơi cũng vui.” An Ca lại hỏi, “Ba cũng thiệt là, đi du lịch cũng không đi chơi cùng mẹ. Bây giờ ba đang ở đâu rồi mẹ?”
“Trên đảo, chắc là ở vài bữa làm cho xong rồi ngồi máy bay về thành phố S luôn.” Tề Tĩnh đáp.
Ba vẫn còn ở trên đảo!
Trong lòng An Ca trầm xuống lần nữa.
Hắn không biết kế hoạch cụ thể của Triệu Mặc là gì, nhưng khi giải quyết Từ Khải, An Thừa Lâm ở cùng Từ Khải cũng sẽ bị dính líu.
Cho dù như thế nào, bây giờ chỉ có chính mắt nhìn thấy ba mình an toàn thì An Ca mới yên tâm được.
Cố Sâm ở bên cạnh nghe rõ ràng, lập tức gọi điện cho nhân viên trên tàu, điều động trực thăng dự bị, chuẩn bị bay về đảo tìm An Thừa Lâm.
An Ca bình tĩnh hỏi mẹ mình tiếp, ông đang ở khách sạn nào, phòng số mấy.
Sau đó hắn gọi cho Triệu Mặc nhưng không ai bắt máy.
Triệu Mặc cũng đang bận.
Tim An Ca đập mạnh, hắn đột nhiên nghĩ tới lời Cố Sâm nói: Từ Khải dùng một trăm triệu uy hiếp Triệu Mặc ngủ với mình.
Trực giác của hắn mách bảo, cái này có liên quan đến hạng mục hợp tác giữa Từ Khải và An Thừa Lâm.
Từ Khải lên đảo trước, chắc chắn là thiết kế bẫy rập trong bóng tối. Chỉ có điều thân phận của Triệu Mặc nằm ngoài dự đoán của hắn, phá vỡ kết cục hắn mong muốn.
Nhưng bây giờ đã tiến hành tới bước nào? An Thừa Lâm có gặp nguy hiểm không? Không có ai biết được.
Cố Sâm phân phó người sắp xếp trực thăng xong xuôi, hắn nhẹ nhàng nắm tay An Ca nói, “Đừng vội, chúng ta bây giờ ngồi trực thăng bay tới đảo chỉ cần một tiếng, sau khi đến nơi thì tới khách sạn tìm ba, gặp ông ấy rồi em sẽ yên tâm thôi.”
An Ca gật đầu, “Thời gian này chúng ta bay về đảo, có ai nghi ngờ chúng ta không?”
Cố Sâm trấn an, “Không sao. Anh nói anh với em bỏ quên đồ trên đảo, cần về tìm.”
Đới Chí Hào ở bên cạnh biết là chuyện nguy cấp, liền hỏi, “Anh, vậy em… có thể giúp được gì không?”
Cố Sâm cảnh cáo, “Em ở trên thuyền giả đần biết điều một chút. Nhớ kỹ, có vài chuyện em phải làm như không biết gì cả, biết chưa?!”
Từ Khải xảy ra chuyện chỉ mới có mấy người bọn họ biết.
Xuất hiện một tin tức như vậy, tất cả mọi người đều sẽ cho rằng, Từ Khải và An Thừa Lâm ở lại đảo để bàn chuyện hợp tác. Chờ xảy ra chuyện rồi, bọn họ chính là người duy nhất biết sự thật, cũng là người tham gia phải giữ im lặng.
Bọn họ đang ngồi cùng thuyền với Triệu Mặc.
An Ca khẽ thở dài, “Chí Hào, em về phòng nghỉ ngơi đi, trước khi bọn anh về em đừng ra ngoài, có người tìm em cũng đừng mở cửa.”
Đới Chí Hào trắng bệch, gật đầu một cái.
…
Trên tầng cuối của du thuyền, một chiếc trực thăng đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường.
Một phi công cùng phó lái ngồi trước mặt, An Ca và Cố Sâm ngồi phía sau đeo headphone, thắt dây an toàn.
Tối nay là một ngày trời không trăng, biển rộng bao la và bầu trời rộng lớn cùng chìm trong màn đêm tối.
Buồng trực thăng cũng không rộng, bay trên không cũng không vững vàng. Tiếng máy móc cùng tiếng cánh quạt quay tốc độ cao làm người ta đinh tai nhức óc.
Ngoại trừ ánh sáng từ màn hình chỉ phương hướng đường bay ra, xung quanh chẳng có một chút ánh sáng.
Ngoài kia giống như một vực sâu rộng lớn, mà bọn họ thì đang bị nó cắn nuốt.
Chỗ ngồi của An Ca và Cố Sâm cũng không phải song song, bọn họ ngồi đối diện cách nhau chừng 40cm, nắm chặt tay nhau.
Hình như là từ khi leo lên trực thăng, hai người đã nắm tay, An Ca theo bản năng nắm chặt không buông.
Cố Sâm vẫn luôn giữ liên lạc với người của sòng bạc trên đảo, hắn dùng một tay không ngừng gọi điện nhắn tin, liên lạc với tất cả những người hắn có thể chạm tới ở trên đảo.
Chẳng qua dùng một tay thì không tiện lắm, sau khi nhắn tin xong, hắn ngẩng đầu nhìn An Ca.
Tiểu thiếu gia gầy ốm ngồi thẳng nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt trông khá bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt ánh lên vẻ lo âu.
Một thiếu gia được bao bọc từ bé tới lớn, chỉ mới bước chân vào thương trường được vài tháng, còn chưa trải qua sự tàn khốc phân tranh của nơi này.
Tâm tư trong sáng, chỉ dùng kiến thức và năng lực của bản thân để kiếm tiền.
Không giống bọn họ vì lợi ích, có thể làm những thủ đoạn trong bóng tối không muốn để ai nhìn thấy.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đã vượt qua khả năng tiếp nhận của tiểu thiếu gia, hắn bất an nhưng vẫn giữ được tỉnh táo, không ồn ào không gây chuyện, chờ đợi sự việc được giải quyết.
Giống như một đứa trẻ con rất nghe lời.
Cố Sâm nhẹ nhàng quơ quơ tay trước mặt An Ca, đối phương nghiêng đầu nhìn hắn.
Trong buồng rất ồn, hai người đeo headphone để bảo vệ màng nhĩ, không tiện nói chuyện. Cố Sâm dùng một tay gõ chữ giơ lên cho An Ca đọc: Đã liên lạc được với chú An rồi, vẫn còn đang ở trong khách sạn. Triệu Mặc cũng ở đây, chuyện có chút phức tạp, nhưng chú An an toàn, em yên tâm đi.
Sau đó hắn lại thu điện thoại về, gõ thêm: Có anh ở đây, em đừng sợ.
Có Cố Sâm ở đây, không có gì phải sợ.
An Ca ngẩng mặt nhìn Cố Sâm, khẽ mỉm cười.
Tựa như khi vừa bắt đầu, trong lòng hắn đã luôn ỷ lại vào Cố Sâm, mơ hồ suy nghĩ, có Cố Sâm ở đây, nguy hiểm gì cũng có thể giải quyết. Cho dù họ bay vào vực sâu, rơi xuống biển khơi, chỉ cần có Cố Sâm bên cạnh, mình sẽ đến được nơi an toàn.
Bàn tay cả hai nắm lấy nhau, tay của Cố Sâm rất ấm, thả lỏng bao lấy tay hắn, mà hắn thì vô thức nắm chặt, giống như tìm nơi chống đỡ.
Khi ý thức được điều này, An Ca mới buông lỏng tay ra.
Chỉ là khi hắn định rút tay về thì bị Cố Sâm nắm lấy.
Lần này hắn bị Cố Sâm nắm chặt tay.
An Ca không né tránh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng nét lo âu trong ánh mắt đã dần dần biến mất.