Tuyết rơi cả buổi tối, buổi sáng An Ca ngồi ăn sáng cùng Cố Sâm và Đới Nhã, không cản được ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vẫn chưa có ai bước ra ngoài, tuyết phủ đầy cả sân, che phủ tất cả cây cối và hoa lá, bọc cả thế giới thành màu trắng, đại khái chính là một cảnh nghệ thuật.
An Ca ngày trước chỉ có đi trượt tuyết vào mùa đông mới thấy qua phong cảnh này, bây giờ nó xuất hiện trong cuộc sống của hắn, cảm giác không quen lắm.
Đới Nhã nhìn hắn cười, “Tiểu Ca đúng là rất thích tuyết, nhưng mà lát nữa lái xe đi làm, phải chạy cẩn thận, coi chừng đương trơn trượt.”
An Ca thu hồi tầm mắt, rất biết điều trả lời bà, “Dạ, dì Nhã cứ yên tâm.”
Rồi hỏi Cố Sâm, “Anh chở em đi làm thật hả? Không trễ giờ làm của anh chứ?”
Cố Sâm vẫn chưa trả lời, Đới Nhã liền vội vàng nhắc nhở, “Cũng tại mẹ hôm trước tự nhiên kêu hai đứa về nhà ở, nó đi làm, con đưa nó đi là phải rồi.”
Đới Nhã vốn có thể phái tài xế chở An Ca đi, nhưng bà càng hy vọng Cố Sâm tự mình đưa đi hơn.
Hai ngày tiếp xúc với An Ca khiến bà hiểu hơn về con người cậu. Trẻ ngoan lễ phép, tính cách hoạt bát vui vẻ, nhất là lúc cười đôi mắt sáng lên trông rất đẹp trai. Cũng khó trách Tề Tĩnh cưng đứa con này như thế, quả thật đáng yêu hơn Tiểu Sâm nhà bà nhiều.
Chẳng qua bà cũng nhìn được giữa Cố Sâm và An Ca luôn có thứ gì ngăn cách. Trông mối quan hệ thì rất tốt không có mâu thuẫn gì, nhưng nói chuyện với nhau thì khách sáo, không giống thái độ của người một nhà chút nào.
Bà suy đoán, nguyên nhân chắc hẳn đến từ Cố Sâm.
Cố Sâm từ nhỏ đã một lòng tập trung vào sự nghiệp, tính cách đạm bạm lạnh tanh, đến năm 27 tuổi vẫn chưa từng có một mảnh tình vắt vai. Hắn tình nguyện kết hôn với An Ca, cũng là vì sự nghiệp của mình và gia tộc.
Tới lúc này, Đới Nhã ngược lại cảm thấy uất ức cho An Ca.
“Con biết rồi.” Cố Sâm đang ăn cơm, nhàn nhạt trả lời, “Hôm nay vì thời tiết mà tình trạng giao thông sẽ kéo dài, con vừa mới nói với nhân viên sẽ đến trễ, có thể tới trưa mới đi làm.”
Ý chính là: Con có thể đưa An Ca đi làm, sẽ không làm trễ nãi công việc.
An Ca: “Vậy thì làm phiền Cố tổng.”
Đới Nhã cướp lời, “Không phiền, nó thuận đường mà con.”
Rồi lặng lẽ đạp Cố Sâm một cái, “Lâu lắm mới có một hôm tuyết rơi đầy, tối nay con đừng làm thêm giờ, tan việc sớm về chơi đắp người tuyết với Tiểu Ca.”
Đắp người tuyết? Ngây thơ.
Cố Sâm không đáp, cúi đầu ăn cơm.
An Ca tới An thị mới biết, trò chơi hắn chơi cùng Duẫn Đông Minh trong bữa tiệc hình như đã nổ tin tức, khắp thành phố S đều biết.
Nhân viên công ty thấy hắn, ánh mắt càng nóng rực hơn ngày đầu tiên gặp hắn. Chỉ là trong mắt không có nghi ngờ và nghiên cứu, mà là kinh ngạc và bội phục.
Nhất là khi đi ngang qua tầng AUM, mấy giám đốc quỹ vội vàng đi ra chào hỏi An Ca:
“Chào buổi sáng An thiếu gia.”
“Chào buổi sáng An thiếu gia.”
“Hôm nay có tới phòng chúng tôi xem một chút không nhỉ?”
Mặc dù An Ca kiêm nhiều chức trong An thị, nhưng phần lớn cũng rảnh rỗi, cũng là vì An Thừa Lâm muốn An Ca dễ dàng thích ứng với công việc.
Vì vậy, lần trước An Ca tới phòng AUM điều tra số liệu, mấy tên giám đốc còn tưởng tiểu thiếu gia tới cà cảm giác tồn tại. Ai cũng mặt mày vui vẻ nghênh đón, không nịnh bợ cũng không đắc tội, nhưng trong lòng không ai xem hắn ra gì.
Hôm nay thì khác, ai làm việc trong ngành AUM, đều biết danh tiếng và của Duẫn Đông Minh trong giới kinh doanh. Mà An Ca lại có thể khiến tiểu cổ thần Duẫn Đông Minh chính miệng nói ra: Cậu thắng, không bàn cãi.
Mấy vị giám đốc nghe được tin này liền bắt đầu chờ An Ca xuất hiện, muốn xem hắn rốt cuộc có bản lĩnh tới cỡ nào mà được tiểu cổ thần công nhận.
An Ca bước chân nhanh nhẹn, vừa đi vừa vẫy chào bọn họ, “Ba tôi thúc giục tôi tới phòng làm việc của ông ấy, xong việc tôi sẽ tới phòng của các anh.”
Dáng vẻ tùy tiện không chút kiêng dè, để mấy người họ cũng cười, “Được, chúng tôi chờ An thiếu gia tới.”
Tề Tĩnh cũng ngồi trong phòng làm việc của An Thừa Lâm chờ An Ca, thấy An Ca đẩy cửa vào, bà liền đứng dậy kích động nắm tay hắn, hỏi, “Con trai, con học chơi chứng khoán từ khi nào?!”
An Thừa Lâm: “Đã nói với bà mấy lần rồi, Tiểu Ca và Duẫn lão tiên sinh chơi không phải chứng khoán. Bà nghĩ giống như cổ phiếu bà chơi, mua vào xong bán đi đơn giản như vậy? Bên trong đó có rất nhiều thứ phải học lắm.”
Tề Tĩnh nghiêng đầu dỗi ông, “Rồi biết rồi, ông học vấn cao!”
“Tiểu Ca, mau nói với mẹ, con làm sao thắng được Duẫn Đông Minh?”
An Ca biết, mặt này của hắn sớm muộn gì cũng phải bước qua ải của hai ông bà. Biết con không bằng cha, An Ca cũng không dám nói qua loa lấy lệ. Hắn nghiêm túc trả lời, “Hồi con học đại học có một khoảng thời gian chơi đầu tư đó, lúc đó bị ba mắng. Sau đó mặc dù không chơi nữa, nhưng vẫn thường xem tin tức. Xem tới mấy năm cũng hiểu được quy luật và kiến thức chuyên nghiệp. Cho nên, Duẫn lão tiên sinh nói muốn chơi một trận, con liền đồng ý.”
Lúc An Ca nói, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói nhẹ nhàng, trong mắt mang ý cười.
An Thừa Lâm ngồi nghe, lập tức nhớ tới thời An Ca học đại học, quả thật đã từng đi học chứng khoán. Lúc đó, giáo sư của hắn vì muốn học sinh càng hiểu thị trường hơn mà khuyên bọn họ thử nghiệm đầu tư.
Mà An Ca thì chẳng hiểu gì, bỏ mấy trăm ngàn tới mấy triệu đập vào sàn chứng khoán. Cuối cùng gần như thua sạch.
Lúc đó khi ông biết đã mắng An Ca một trận, còn cấm không cho hắn đụng vào đầu tư nữa.
An Thừa Lâm vì chuyện Trình Quý Hạo mà vẫn cảm thấy án náy mình không đủ quan tâm con trai. Nghe thấy An Ca nói như vậy, ông càng áy náy hơn, thấp giọng nói, “Lúc đó ba tưởng con không biết chơi, sợ con mạo hiểm nên ngăn cản. Thì ra… trong mấy năm qua con vẫn luôn theo học mấy thứ này sao?”
An Ca gật đầu, “Dạ, chỉ là chơi ít, nên con không nói với ba. Lúc dọn qua nhà Cố Sâm, con còn mua rất nhiều sách, chuẩn bị học chuyên sâu có thêm kiến thức chuyên nghiệp.”
Tề Tĩnh căn bản không biết An Ca trước đây từng chơi thứ này, bừng tĩnh hiểu ra, “Thì ra Tiểu Ca đã sớm học qua, thảo nào.”
“Ông cũng vậy, ban đầu mắng con trai làm gì, lúc đó nó mới học còn chưa hiểu biết.”
“Là tôi làm cha còn sơ sót quá nhiều.” An Thừa Lâm thở dài, “Con muốn vào phòng AUM cũng vì nguyên nhân này?”
“Dạ.” An Ca không dám để lộ quá nhiều, cười nhẹ nói, “Thực lực của con giờ cũng không quá giỏi, hôm đó thắng được thư ký của Duẫn lão tiên sinh cũng do may mắn thôi. Vào phòng AUM cũng là muốn thông qua lý thuyết để thực hành nhiều hơn.”
Còn cười híp mắt bảo, “Ba yên tâm, con sẽ không làm ba mất tiền đâu.”
Tề Tĩnh vui đến muốn khóc, bà không nhịn được ôm An Ca, vui vẻ vô cùng, “Con trai mẹ bây giờ lớn rồi, không những thế còn có lòng cầu tiến. Mẹ cũng không cần lo sau này con sẽ sống như thế nào khi không còn ba mẹ bên cạnh nữa.”
An Thừa Lâm cười haha nói, “Duẫn Đông Minh gọi cho ba khen con không ngớt, nói con mắt của con rất chính xác, chọn hàng hóa đều rất có tình thế, chọn thời điểm thao túng vô cùng chuẩn xác. Con có thể được ông ta thưởng thức, đúng là làm cho ba vô cùng vẻ vang. Đúng rồi, ông ta còn mời gia đình chúng ta hôm nay tới Duẫn gia ăn cơm, lát nữa tan việc chúng ta cùng đi.”
An Ca không nghĩ vượt qua được chủ đề này nhanh như vậy, thở phào nhẹ nhõm, “Dạ được.”
Tề Tĩnh kéo hắn qua một bên, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Ca, cuối tuần ở nhà họ Cố thế nào? Có hợp với dì Nhã không?”
An Ca nói, “Dì Nhã rất tốt với con, chuẩn bị đồ ăn rất phong phú, con ăn muốn mập luôn.”
Tề Tĩnh: “Thấy quan hệ của con với Tiểu Sâm tốt như vậy, mẹ với dì Nhã của con cũng vui. Con cũng qua nhà nó rồi, theo lý thì cũng phải dẫn Tiểu Sâm về nhà. Cuối tuần này đi, để nhà chúng ta chiêu đãi Tiểu Sâm.”
An Ca: …
Ngày trước sau khi hết giờ làm việc, Cố Sâm sẽ ở lại công ty làm tới khuya mới về.
Hôm nay hắn ngó ra ngoài, trời tuyết còn rơi lất phất, khung cảnh trắng xóa, tắt máy vi tính, lái xe về nhà.
Trong sân, trừ đường đi từ cửa vào nhà được dì Vương quét tạo lối đi ra, trên cỏ tuyết đọng thành một lớp dày.
Rất thích hợp để đắp người tuyết, hoặc có thể chơi trò ném tuyết vào nhau.
An Ca còn chưa về nhà, Cố Sâm ngồi trong phòng khách xem tài liệu, thỉnh thoảng nhìn ra cửa một cái.
Trời sắp tối rồi, sao tiểu thiếu gia thích chơi đắp người tuyết còn chưa về nữa?
Nghĩ cái gì là gặp cái đó. Điện thoại để trên bàn nhận được tin nhắn của An Ca.
An Ca: Tối nay Duẫn Đông Minh mời nhà tôi ăn cơm, bây giờ đang trên đường đi, chắc hơn mười giờ mới về. Tôi nhắn anh xin phép.
Cố Sâm ngơ một hồi, hơi mất mát nhìn ra cửa sổ, trả lời: Sao lại phải xin phép tôi?
An Ca: Lần trước chẳng phải anh quy định, muốn tôi về nhà trước mười giờ sao?
Cố Sâm: …
Hắn đã từng vì chuyện An Ca bị chụp hình ngồi uống cà phê với Lục Phong mà đề ra quy định phải về nhà sớm. Bây giờ nghĩ lại, thấy mình đúng là vô lý.
Nhưng mà An Ca lại cứ tuân theo.
Cố Sâm vểnh môi, gõ từng chữ: Quy định giữa chúng ta, nếu cậu không hài lòng thì có thể nêu ý kiến.
Gửi xong, Cố Sâm hơi khựng lại, rồi gõ tiếp: Chúng ta cũng có thể…
Sửa lại hợp đồng.
Sau khi gửi đi, Cố Sâm để điện thoại lên bàn, ánh mắt thì vẫn cứ nhìn chằm chằm màn hình không rời.
Khoảng chừng một phút sau, An Ca trả lời: Được á! Vậy đợi tôi về xem lại nội dung hợp đồng.
“Nội dung hợp đồng.”
Cố Sâm mặc niệm, hơn một tháng trôi qua. Chính hắn cũng sắp quên trong hợp đồng có những điều khoản gì ràng buộc An Ca.
Hắn lên thư phòng lục lại hợp đồng, cầm xuống phòng khách, ngồi trên sô pha xem kỹ từng mục một.
Điện thoại di động lại vang lên.
An Ca: Mẹ tôi vừa mới nói, muốn cuối tuần này chúng ta về nhà ở.
Tôi sợ gây phiền phức cho anh, nên nói cuối tuần anh bận, không qua được.
Bà nói muốn tự hỏi anh, anh đừng quên từ chối nha.
Cố Sâm úp hợp đồng lên bàn trà, cầm điện thoại đọc tin nhắn của An Ca, môi hơi hạ xuống. Lát sau liền nhận được tin nhắn của Tề Tĩnh:
Tiểu Sâm, cuối tuần này con có bận không? Có muốn cùng Tiểu Ca qua nhà dì ở hai ngày không?
Cố Sâm trả lời: Dạ được, con không bận. Tối thứ sáu có thể qua rồi.
Hắn để điện thoại xuống, dựa vào ghế sô pha chờ đợi.
Sau mấy giây.
An Ca: Anh hại tôi bị mẹ la nè!
Môi mím chặt của Cố Sâm bất giác cong lên.
Trong đầu hắn xuất hiện một hình ảnh, An Ca ngồi chung xe với ba mẹ, bị Tề Tĩnh dạy dỗ, “Tiểu Sâm rõ ràng nói không bận, mà con nói nó bận, đúng là!”
Tiểu thiếu gia vô tội dựa lưng vào ghế, mặt than phiền nhắn cho mình cái tin này.
Chuông cửa đột nhiên reo lên.
Cố Sâm thu đi nụ cười, đi ra cửa.
Là người bạn cũ, Vi Gia Văn.
Cố Sâm mở cửa cho Vi Gia Văn, để hắn vào nhà, nói, “Em tới sao không báo một tiếng? Lỡ như anh không có ở nhà thì sao?”
Vi Gia Văn cầm chai rượu vang trong tay, sắc mặt trông có chút cô đơn, quơ quơ chai rượu, “Bạn em cho một chai rượu ngon, muốn tìm người uống cùng nên tới tìm anh thôi. Xem ra em cũng may mắn, anh có ở nhà.”
“Uống rượu?” Cố Sâm suy nghĩ một chút, “Anh còn một tiệc tối phải lái xe đi, em uống đi, anh uống trà.”
Vi Gia Văn đứng trong phòng khách nhìn xung quanh, nghi vấn, “An tiểu thiếu gia không có ở nhà?”
“Không có.” Cố Sâm mời hắn ngồi, “Nhưng mà nhà anh không có đồ nhắm, chỉ có đồ ăn mỗi tối đưa tới, chắc cũng nguội ngắt rồi.”
Vi Gia Văn đột nhiên vui vẻ, “Nếu không thì em vào bếp làm chút đồ ăn cho anh?”
“Không cần, em ngồi đợi một chút, anh hâm vài món rồi đem ra.” Cố Sâm vừa nói vừa đi vào bếp.
Vi Gia Văn mở chai rượu vang để lên bàn trà, liếc mắt thấy văn kiện úp trên bàn.
Xuyên qua bìa trong có thể thấy hai chữ ký, nhưng không nhìn thấy nội dung.
Đại khái là trực giác khiến cho Vi Gia Văn cảm thấy đây là một văn kiện rất quan trọng, thậm chí còn là văn kiện ảnh hưởng rất lớn tới hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phòng bếp, Cố Sâm đang lấy đồ ăn bỏ vào lò vi sóng.
Vi Gia Văn sau một chút do dự thì cầm văn kiện lên, lật lại xem nội dung.
Mấy giây sau, Vi Gia Văn hơi run run úp văn kiện trở về.
Hắn lại nhìn vào phòng bếp, trong mắt lóe lên sự vui thích suиɠ sướиɠ.