Hắngljnz nocyelàm nhưphhyp hoktskhông selmecó ftghagì đặtzvdnf chénsbtiq canhgukmf xuống,pekso lơzuizo fpvvcđãng rútnumaq dpkbikhăn giấyxgrvc launcers adkmhmiệng, hỏi,fiigr “Ba,fhefq thếxbtyv cghqjnào? Côngeobyj tydkhui xảyeseod rzibgra chuyện?”
An hkmirThừa Lâmdjcpw “Ừ”ithjj xdghgmột bcejztiếng, cố ý hỏi hắn, “Quý Hạo uống rượu, là con cho nó?”
“Không phải.” An Ca lắc đầu, “Là anh Quý Hạo nhờ anh họ tối hôm qua đưa cho con. Mà bận quá nên không kịp uống, hồi nãy mới nhớ ra.”
An Thừa Lâm hỏi lại, “Vừa rồi không phải con uống với nó sao?”
Bởi vì suy đoán trong lòng làm ông khiếp sợ, giọng của An Thừa Lâm cũng có vẻ chất vấn.
An Ca đàng hoàng giơ tay lên, “Ba, con không có uống. Con vốn là… muốn mời ảnh một ly. Nhưng ảnh lại không cho con uống, cuối cùng còn lấy chai rượu đi luôn.”
Mắt mở to, trong sáng vô tội.
An Thừa Lâm nhìn An Ca, không tìm thấy dấu vết nói dối nào.
“Ba biết rồi.”
An Thừa Lâm như có điều suy nghĩ.
Tề Tĩnh vỗ lên cánh tay An Ca, trách móc, “Con cũng vậy, ban ngày kính Quý Hạo uống rượu làm gì. Sau này cũng uống ít thôi.”
Lại quay đầu hỏi An Thừa Lâm, “Quý sougrHạo piwlxthế cfgkrnào? uwenkCó phảiatvzm xảytiqob rapzmyg chuyệnrgczb wizoxgì rồicrijn không?”
“… lkgfsKhông córihmk gì.”
An ojepxThừa zyqptLâm nhíujkjhy mày,nvxzo đểtcogz đũa xuống, nói, “Hai mẹ con ăn cơm đi, tôi phải tới công ty một chuyến.”
An Ca lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn biết mình chỉ cần gieo một hạt giống nghi kỵ, An Thừa Lâm cũng sẽ không còn giống như trước, hoàn toàn tín nhiệm Trình Quý Hạo. Một khi có lòng đề phòng, người như Trình Quý Hạo, làm sao có thể là đối thủ với ông chủ một tập đoàn, trải qua sóng gió biết bao nhiêu năm qua như An Thừa Lâm được.
Tề Tĩnh còn chưa biết xảy ra chuyện gì, thấy An Thừa Lâm đi rồi mới lặng lẽ hỏi An Ca, “Tiểu Ca, con với đứa bé nhà họ Cố… ở chung thế nào? Mặc dù hôn sự này… quả thật liên quan tới lợi ích của hai gia đình. Mẹ với ba con thấy Tiểu Sâm là một thằng bé không tệ mới đồng ý. Hai đứa nếu có có thể sống tốt với nhau thì ba mẹ rất yên tâm.”
An Ca cười cười, “Dạ cũng… được.”
Dù sao hai bên đạt được mục đích xong thì cũng ly dị.
Tề Tĩnh kéo cánh tay An Ca, dặn dò, “Nếu như nó đối xử không tốt với con, con cũng đừng chịu đựng một mình, cứ nói với mẹ. Đừng để cho…”
Bà dừng một chút, “… Đừng để nó ăn hiếp con, cũng đừng bao giờ để bản thân thua thiệt.”
An Ca an ủi bà, “Mẹ yên tâm đi, không có ai ăn hiếp được con hết.”
Trong tiểu thuyết, giới thiệu về nhân vật chốt thí “An Ca” này cũng không nhiều, mà nguyên chủ cũng chỉ lo ăn chơi, không quan tâm tới cuộcqqtiz hônlmlgc fwneenhân hhghvđôi bênsimkh cùnguxvko sarkgcó lợihwndl này.
Cho nênyaxfc aelbhhắn gxoeqhoàn lchektoàn hqbrmkhông biếtiaubg jgtruđiều kiệnsbnkp kýcsdyf dicvjkết của cuộc hôn nhân này là gì. Hắn hỏi ngược lại Tề Tĩnh, “Mẹ, chúng ta ký cái gì với Cố gia vậy? Người họ Cố tinh ranh như vậy, hai người đừng để thua thiệt nha.”
Tề Tĩnh than thở, không biết giải thích làm sao, “Mấy năm nay tiền đồ phát triển của công ty không tốt, liên tục bị mấy công ty mới trên thị trường vượt mặt. Chúng ta phải tìm tài nguyên để phát triển, ổn định An thị. Nhưng trên thị trường làm gì có nhiều đất đai tài nguyên như vậy.
Người của Cố gia mấy năm nay đã sớm đi mua đất, tới bây giờ nắm trong tay tài nguyên phong phú. Thông qua cuộc hôn nhân lần này, ba con mua lại một miếng đất trên vùng núi từ Cố gia, chuẩn bị phát triển hạng mục xây dựng khách sạn nghỉ dưỡng có thể chứa tới mười ngàn người. Ông ấy dùng danh nghĩa cá nhân ký hợp đồng cùng phát triển với Cố gia, tiền mua đất cũng vay dưới danh nghĩa cá nhân.”
An Ca nghe đến chỗ này, kinh ngạc hỏi, “Ba vay tiền dưới danh nghĩa cá nhân? Tại sao?”
Tề Tĩnh thở dài, “Thông qua công ty thì thủ tục rườm rà, ghi khoản tiền thì rắc rối, chưa kể mấy ông già trong hội đồng quản trị còn dài dòng. Chờ thủ tục xong hết thì cũng phải cả năm. Bây giờ đất đai đâu có nhiều, đã sớm bị Cố gia nhanh chân giành trước rồi…”
An Ca biết, An Thừa Lâm và Cố gia cùng ký kết hạng mục đầu tư, nếu Cố gia rút vốn, An Thừa Lâm phải gánh một khoản nợ kếch xù trên lưng dưới danh nghĩa cá nhân. Mà trong tiểu thuyết, nguyên nhân để Cố gia rút vốn chỉ có một.
Chính là nguyên chủ liên tiếp ngoại tình, tai tiếng triền miên, Cố Sâm ly dị, phá hủy điều kiện hôn nhân. Khó trách cuối cùng An thị lại bị Trình Quý Hạo nắm trong tay, An Thừa Lâm bệnh nặng, nợ nần chồng chất không thể trả nổi.
An Ca: Hừ, phải tìm cách ôm bắp đùi Cố Sâm lâu dài mới được.
…
Ăn cơm trưa xong, An Ca lái xe về nhà Cố Sâm — Nói chính xác là căn nhà cả hai sẽ dùng trong một năm kết hôn này.
Hắn theo GPS chạy tới một khu biệt thự nằm giữa thành phố. Khu này trị an nghiêm ngặt, ước chừng Cố Sâm đã ghi danh cho An Ca.
An Ca nói số biệt thự và tên ở cổng vào, nhân viên an ninh liền lễ phép mở cổng cho hắn.
Rõ ràng bên ngoài đường phố sầm uất náo nhiệt, thế mà chạy vào trong đã yên tĩnh vô cùng. Hai bên đường trồng cây cối xanh tươi, mấy căn biệt thư dvagucao haifnchz kaxdaba tầngexnme sfcednằm rảihkxzs rácdwsju giữaxhvoj upjkomấy ypnbhbãi cỏxdvrp đượcdugxp fceuxcắt tỉajuzti gọnqyqxj gàng.lponq Càngwmbhg lcrdkđi vàocscrg trong, phong cảnh càng yên ả và xinh đẹp.
GPS không dẫn chính xác tới địa chỉ nhà, An Ca đành phải ló đầu tìm căn A khu số 8.
“Khu số 8, khu số 8… Đây!”
An Ca thấy bảng chỉ đường vào khu số 8, liền quay bánh lái rẽ vào, rất nhanh nhìn thấy chữ A màu đỏ khắc trên tường.
Có điều cửa sắt đóng kín, trên tường có gắn mấy cái camera, đèn đỏ nhấp nhánh, lens chỉa xuống, trông chẳng khác gì mấy con mắt nhìn chằm chằm.
Chung quy có cảm giác hơi thở nguội lạnh tỏa ra không muốn ai tới gần.
An Ca dừng xe trước cửa, lấy điện thoại gọi cho Cố Sâm.
… Không bắt máy.
An Ca: Hừ.
Hắn dựa vào lưng ghế, nhắn cho Cố Sâm một tin: Tôi đến trước cửa nhà rồi, anh xuống mở cửa được không?
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
…
Mười phút trôi qua, không thấy Cố Sâm trả lời, cửa sắt vẫn không nhúc nhích.
Khi sự kiên nhẫn của An Ca sắp bị bào hết, chuông có tin nhắn vang lên.
Cố Sâm: Tôi không có ở nhà. Cậu nhấn chuông sẽ có người ra mở cửa.
“Biết thế tự gõ cửa cho rồi.” An Ca làu bàu.
Hắn xuống xe đi tới trước cửa, phát hiện tường rào và cửa sắt còn cao hơn lúc ngồi trong xe nhìn ra. Cánh cửa vừa đen vừa dày, dưới ánh mặt trời mùa đông cảm giác thật lạnh lẽo, làm người ta thấy áp bức. Đây chính là nhà cao cửa rộng trong truyền thuyết?
An Ca không mấy thích cảm giác này.
Nhất là mấy cái máy camera ở trên đỉnh, cứ làm hắn có cảm giác có người theo dõi từng cử chỉ hành động của hắn.
An Ca tìm một hồi, mới thấy trên cột nhà kế cửa có gắn chuông điện tử.
Hắn vươn ngón trỏ, ấn một cái.
Bên trong cánh cửa là sân khá rộng, phải đi một quãng mới tới cửa chính. Cho nên An Ca đợi một hồi, kết quả không có ai nghe, cũng không có ai ra đón.
An Ca chau mày.
Lại ấn.
Không có phản hồi.
Ấn tiếp.
Không có đáp trả.
An Ca hít sâu một hơi, nhìn tường rào cao vút lạnh như băng, bình sinh lần đầu tiên có cảm giác thê lương bị người ta nhốt ở ngoài đường thế này.
Đây không phải nhà của hắn, hắn còn không có chìa khóa, muốn vào trong phải được sự đồng ý của Cố Sâm.
Hắn nhắm mắt lại, chặn đi tâm trạng ưu phiền, chuẩn bị gọi cho Cố Sâm.
“Rẹt” một tiếng điện tử vang lên, bên dưới chiếc chuông là loa có phản ứng, một giọng nói đàn ông vang lên, “Ai vậy?”
Ngắn ngủi dứt khoát, lạnh lùng y như cánh cửa này vậy.
An Ca hơi sửng sốt một chút.
Dựa theo hợp đồng, nơi này là “nhà cưới” của hắn và Cố Sâm, nhưng giọng của người đàn ông này không thấy giống giọng quản gia hay người hầu gì cả. Hắn vốn vì chờ quá lâu mà bực bội, không nhịn được trả lời, “Tôi. Mở cửa!”
“Cậu là ai?”
Bên trong lại vang lên giọng nói chất vấn. Ảm đạm mà áp bức.
Đèn trên chuông điện tử sáng, có nghĩa là người bên trong có thể nhìn thấy hắn rất rõ ràng.
Hắn hơi ổn định lại, ngẩng đầu nhìn vào camera, giọng nói hơi giễu cợt, “Cố Sâm không nói à, tôi là chủ nhân mới của căn nhà này.”
Bên trong trầm mặc.
“Cạch” một tiếng ngắt kết nối.
Cơn tức giận trào dâng trong lòng An Ca.
Hắn biết Cố Sâm căn bản không xem cuộc hôn nhân này ra gì. Có thể mấy người ở trong nhà Cố Sâm, cũng biết hợp đồng giữa hai người.
Nhưng mấy người này, cả lễ phép và tôn trọng cơ bản cũng không cho hắn…
Đang suy nghĩ, bên trong cửa sắt vang lên tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, tiếng chìa khóa đút vào mở cửa mau chóng vang lên.
An Ca lập tức chỉnh sửa lại tâm trạng, đang suy nghĩ dùng thái độ gì đối mặt với người trong nhà Cố Sâm, cửa sắt mở ra, một người đàn ông mặc áo ngủ màu tối đứng đó.
Người này cao và gầy, hắn khoanh tay đứng đó nhìn An Ca, “Cậu là tiểu thiếu gia nhà họ An?”
Trông như cười nhưng giọng nói thì lạnh lùng.
Người này rất trắng, da mặt và bàn tay bị lộ ra trông rất xanh xao, đứng cạnh cửa sắt màu đen nhìn thấy rất khác biệt. Cũng rất đẹp, tóc xoăn và mũi cao khiến hắn trông qua có vẻ là con lai gốc Á.
An Ca nhất thời giật mình, trực giác cho hắn biết là hắn đã hiểu lầm cái gì rồi.
Bởi vì người đàn ông này trông rất giống chủ nhà.
“Muốn trở thành chủ nhà này? Câu này…” Hắn cười khẽ, “Nếu để Cố Sâm nghe thấy thì sẽ thế nào.”
An Ca: ???
Lúc này, phía sau vang lên tiếng xe chạy qua, lại đột nhiên thắng gấp một cái.
An Ca vội vàng xoay đầu nhìn.
Chiếc xe màu đen hạ kính xuống, hắn nhìn thấy người ngồi bên trong là Cố Sâm. Đối phương đang nghi ngờ nhìn hắn, “An Ca, cậu ở đây làm gì?”
An Ca: ???