amtzpTrình Quýdqywe uysbvHạo lrfdpđi quazyrpg điymtnw qrmmflại trongyrlip phòng,zxrbf mộtjzkfm bqnipđêm khôngkiqog tjoeingủ, lofgnpl lắngqohom bamgrau pxxvtthiếu giaqkolt kiajlgxs bịnwqtc pbelttác dụngmndui củapxyox plhrkthuốc mttuvhành vzxdehạ, sẽmlgvx làmwhmtt erarvhắn lộdoqum tẩy!lxmuu Hắn nên làm gì, phải làm thế nào?!
Mười mấy năm chịu đựng ngụy trang, chẳng lẽ vì chuyện này mà hoàn toàn bị hủy diệt?
Tại sao An Ca không ở cùng người mẫu đó, tại sao lại dùng ánh mắt lạnh nhạt sáng trong đó nhìn mình?
Nó biết cái gì rồi sao?
Không, không thể nào!
Một người ngu xuẩn như An Ca làm sao có thể biết được kế hoạch của hắn. Một kẻ buông thả vô dụng như vậy, dựa vào cái gì vừa sinh ra đã làm thiếu gia con nhà giàu, hưởng thụ vinh hoa phú quý, ăn chơi vô độ, muốn cái gì được cái đó. Tại sao kẻ sinh ra trong ngôi nhà như vậy không phải là ,mình? Đương nhiên cũng có thể là mình.
Trình Quý Hạo nheo mắt lại, ẩn nấp đằng sau cặp kính là đôi mắt lạnh lẽo của rắn độc.
Hắn ở An gia 13(1) năm, thông minh ưu tú, giàu kinh nghiệm, năng lực vượt xa tên thiếu gia ngu xuẩn jjpktđó mấyqcnab trămpcxad ntqqelần, dưbspst sứcsmccf ezlhkthừa kếhljhx giarajla wszfpsản nhàeftan wculehọ An.
(1) Trongapwrc qdkksraw làgbnzd hkgcx18 năm,htxsy zzphqnhưng mình tính thấy không đúng. TQH 15 tuổi đc An gia nhận nuôi, mà TQH lớn hơn AC 5 tuổi, nghĩa là năm nay TQH 28 tuổi, 28 – 15 = 13. Nên mình sửa lại là 13 năm cho hợp lý.
Ngoài hành lang yên tĩnh đột nhiên có tiếng bước chân cùng tiếng người rủ rỉ. Trình Quý Hạo chợt run một cái, tim gần như muốn lọt ra khỏi lồng ngực. Hắn nín thở, tay che lại trái tim đang đập liên tục, lắng nghe tiếng vang bên ngoài. Cho đến khi âm thanh xa dần, mới thở dài một hơi, mà lúc này hắn đã đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Đồng hồ treo trên tường từng giây trôi qua, là từng giây đau khổ.
Cho đến khi trời sáng, các vị khách lục tục rời khỏi khách sạn, nỗi lo của hắn không hề xảy ra.
Trình Quý Hạo cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghĩ: Có lẽ ba vị thiếu gia kia không bị người ta phát hiện.
Hắn vui mừng vì trời cao còn rủ lòng thương xót hắn, chỉ là một đêm chờ đợi đau khổ khiến hắn trông già đi nhiều.
Trình Quý Hạo nhìn bản thân uể oải trong gương, vành mắt đen xì, trong lòng càng thêm căm hận: An Ca, lần tiếp theo! Tao nhất định phải làm mày thân bại danh liệt, khiến cho người nhà họ An hoàn toàn vứt bỏ mày!
…
Sau khi Trình Quý Hạo lên đại học, vốn là định rời khỏi nhà họ An. Nhưng trong lòng hắn có mưu đồ, sau khi tốt nghiệp tiến vào tập đoàn An thị.
Bởi vì lúc đi làm lẫn trong sinh hoạt twxrzbình roqiethường xkvnmthường xuyênqamao tiếpuhbfs xzwbtxúc gwxxxvới haiwdfil ôngtwqjr bà,bgnee lâuyneva hxkttngày liềnvkpdk wapfxdọn vàovtggu Anmoaso giahibnx onofmở, tptldtới giờ cũng đã mấy năm. Bởi vậy sau khi hôn lễ kết thúc, hắn cũng lái xe đi theo An Thừa Lâm trở về nhà.
Mấy người đậu xe vào bãi, xuống xe, bác Vương quản gia chạy ra đón, “Tiên sinh, phu nhân, thiếu gia cũng vừa mới về nhà, đang ở trên phòng nghỉ ngơi.”
Tề Tĩnh thấy lạ, “Sao Tiểu Ca lại về nhà? Chẳng phải sau khi kết hôn nó phải qua nhà Cố Sâm ở sao?”
Đám cưới giữa hai tập đoàn lớn kéo rất nhiều sự chú ý.Hai phu phu mới cưới lại không ở với nhau, càng khiến đông đảo dân chúng suy đoán.
Cho dù là nguyên nhân gì, An Ca sau khi kết hôn cũng phải ở nhà Cố Sâm một khoảng thời gian, che giấu tai mắt của đám người ngoài kia.
An Thừa Lâm nhíu mày, “Sao mà lại về nhà! Mau kêu nó đi đi. Thằng nhỏ này sao chẳng hiểu lý lẽ gì hết vậy?!”
Tề Tĩnh than thở, “Thôi, con trai cũng về rồi, cho nó ở một ngày đi.”
“Không được!”
An Thừa Lâm nói, “Toàn do bà chiều nó, khiến cho thằng này ngày càng làm càn. Cũng 23 rồi, bên nào nặng bên nào nhẹ cũng phải biết chứ!”
Trình Quý Hạo lạnh lùng nhìn, biết hai vợ chồng sắp cãi vã, vội vàng khuyên can, “Dì Tĩnh, dì đừng nóng, chú An cũng vì đại cuộc thôi.”
Rồi mỉm cười khuyên An Thừa Lâm, “Chú An cũng đừng giận, Tiểu Ca dù sao cũng còn nhỏ, nó có thể không quen sống xa nhà thôi. Với lại Tiểu Ca cũng là con của hai người mà, muốn ở chung với người nhà cũng phải.”
Một hai câu an ủi như gió xuân, khiến lòng người cũng dịu lại. Nhưng đối với An Thừa Lâm rất hiểu con trai mình mà nói, mấy câu này có thể dẫn tới những vết nhơ của nguyên chủ.
Muốn ở chung với người nhà?
Dẹp! Không gây với ông mỗi ngày là tốt lắm rồi!
Vẫn là con nít?
23 tuổi mà còn không chịu rời xa ba mẹ, chính là một kẻ vô dụng!
An Thừa Lâm càng giận trong lòng, càng cảm thấy đứa nhỏ An Ca này không hiểu chuyện, phản bác Trình Quý Hạo, “Nó từ lúc nào không thể xa rời chúng ta! Nó chính là không hiểu chuyện. Cũng không nhìn xem có ai mới kết hôn ngày đầu tiên đã về nhà ở không?!”
Tề Tĩnh cũng phiền, “Được rồi, được rồi. Có chút chuyện thôi, ông cũng đâu cần ầm ĩ như vậy.”
An Thừa Lâm: “Gì mà có chút chuyện? Nó gây không ít chuyện rồi! Nếu nó hiểu chuyện như Quý Hạo, tôi có cần giận tới vậy không!”
Ông nhìn Trình Quý Hạo, “Thật may là còn Quý Hạo ở bên cạnh chúng ta, nếu không thằng nhỏ này sau này còn biết dựa vào ai.”
Trình Quýytnpf Hạobqamb etpamđi ddiqiphía ybdhtsau kkfonbọn họ,plgtv pflehkhóe miệngdfvau hsvufhơi conghbirf lênyffiw hiệngupqy prfokra inqffnụ cườiyxhke nhạtaltwo khóopuql nhận ra.
An Thừa Lâm toát ra lửa giận, vừa vào nhà đã gọi lớn lên lầu, “Tiểu Ca, Tiểu Ca! Con xuống đây! Mới kết hôn con chạy về nhà làm gì? Mau về bên chỗ Cố Sâm đi!”
Tâm trạng của Tề Tĩnh hỏng bét.
Không muốn quản lý con trai cũng không muốn An Thừa Lâm ồn ào. Bà bước vào cửa liền cởi giày, vứt túi xách, chạy vào nhà kính trồng hoa.
Quản gia nhìn thế trận này, cũng biết không tránh được một màn cha con đại chiến. Vì đề phòng bị ảnh hưởng nên ông lặng lẽ lui ra, có thể trốn bao xa thì hay bấy nhiêu.
Chỉ có Trình Quý Hạo là đi bên cạnh An Thừa Lâm đang lo lắng, vội vàng khuyên nhủ, “Chú An, đừng nóng, không tốt cho sức khỏe, Tiểu Ca còn nhỏ mà, có lời chú nhẹ nhàng nói với nó, nó nhất định sẽ nghe chú.”
“Con như vậy, Tiểu Ca thấy sẽ còn quậy ầm ĩ lên.” An Thừa Lâm tức giận, vén tay áo trông như sắp đi đánh người, “Hôm nay nó còn dám cãi chú, từ nay về sau nó đừng hòng về nhà này nữa!”
“Ba.”
Giọng của An Ca vang lên từ lầu hai, âm lượng rất trầm ổn.
Giúp việc trong nhà trốn trong các ngóc ngách lén theo dõi tình hình trên lầu hai, căng thẳng rỉ tai nhau, “Sắp bắt đầu rồi! Sắp bắt đầu rồi!”
“Lần trước thiếu gia gây với ông chủ, đèn lưu ly cao 2m ở phòng khách cũng bị đập vỡ, lần này không biết có đốt luôn cái nhà này không.”
“Lần trước ông chủ giận tới tăng huyết áp, phải nhập viện ngay nửa đêm, thiếu gia nhà chúng ta sao cứ chọc giận ông ấy mãi.”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, thiếu gia xuống!”
“… Nghe nói cái đèn đó hơn cả triệu lận.”
“Xuỵt, nói nhỏ thôi!”
Bọn họ xuyên qua khe cửa xem chừng, còn tưởng thiếu gia sẽ giống Natra chân đạp phong hỏa luân, tay huơ lang nha bổng lao xuống đánh.
Kết quả, bọn họ thấy thiếu gia ôn hòa nhã nhặn đi xuống cầu thang.
Thiếu gia vịn lên thành cầu thang, từng bước đi xuống, vóc người cao gầy, mặc áo len màu trắng rộng thùng thình, quần dài màu xám tro, trông nhẹ nhàng khoan khoái.
Đây là… thiếu gia ư?!
An Ca đi tới trước mặt An Thừa Lâm, liếc nhìn Trình Quý Hạo ở bên cạnh, hỏi, “Ba về rồi ạ, mẹ đâu?”
An Thừa Lâm vẫn còn bừng bừng lửa giận, cúi đầu trách cứ, “Ai cho con về nhà! Đã nói với con bao nhiêu lần là kết hôn xong phải ở chung với Cố Sâm. Không chịu nói lý đúng không! Đã lớn tới từng này rồi còn để ba mẹ lo cho!”
“Ba đừng nóng.” An Ca không gấp không nóng, giải thích, “Con chỉ về dọn hành lý thôi, lát nữa là đi rồi.”
Rồi nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ba yên tâm, con biết nặng nhẹ. Con cũng kết hôn rồi, sau này sẽ không để ba mẹ lo lắng nữa.”
Vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói thư thả, đôi mắt cười trong veo.
Lửa giận của An Thừa Lâm lập tức bị dập một nửa. Ông kinh ngạc nhìn con mình, trong lúc nhất thời không tin vào tai và mắt mình nữa.
Tối hôm qua Tề Tĩnh nói với ông, “Con trai mình kết hôn rồi, hình như đã hiểu chuyện hơn.”
Ông còn chưa tin, bây giờ được nhìn…
Ông chần chờ hỏi, “Con, thật sự chỉ về lấy đồ?”
Hỏi xong lại có chút hổ thẹn: Sao nghe như mình muốn đuổi nó đi vậy?
An Ca không để ý, vẫn cười gật đầu, “Bên nhà Cố Sâm chuẩn bị cũng đầy đủ, nhưng con vẫn phải về lấy mấy bộ quần áo với đồ đạc con thích theo.”
Giọng nói nhẹ nhàng, môi cười mỉm, không hề mang một chút lệ khí của ngày trước.
Lửa giận của An Thừa Lâm hoàn toàn bị dập tắt.
Những năm gần đây ông đã quen với chuyện suốt ngày cãi vã với An Ca, đột nhiên như thế này làm cho lòng ông dâng trào. Kích động tới muốn khóc.
Người ta nói chớp mắt một cái thì con đã lớn, bây giờ Tiểu Ca đã hiểu chuyện rồi!
Mà ông vừa mới về không thèm nghe một câu giải thích, liền phủ đầu mắng Tiểu Ca, thái độ cũng quả thật quá xúc động. An Thừa Lâm xấu hổ trong lòng: Nó chỉ về nhà một chuyến thôi mà? Kết hôn rồi sao không thể về nhà chứ?
Ông vừa rồi mắc gì phải giận như vậy, giống y như trúng tà.