hwonsCố Sâmykxrd eqruwvà Anxzvjj Canhmwp ởdyyue đạiriqjq bwhpgsảnh wrtvhchúc mọikbhbm gfsfongười ngủccfdv ngonlnrnt ctsxzrồi sóngsbmys vaiegjip đifuzem vềvvtgk radxephòng. Chẳnglkneu amjasqua qnxdukhi vừaabrpj đóngrrmyx cửaartqs hfwkjlại, Cốapxuq zixldSâm lạizjdpq aermitrở vuwycvề dáng vẻ lãnh đạm, “Có phải do Trình Quý Hạo làm không?”
An Ca lập tức biết nói hắn về chuyện gì.
Không hổ là nam chính của thế giới này, chỉ dựa vào mấy câu thoại ở đại sảnh đã đoán được đại khái chuyện gì.
Hắn gật đầu nói, “Đúng vậy.”
Cố Sâm hỏi, “Có chắc không?”
Chẳng hề có nghi ngờ hay kinh ngạc, cứ lạnh nhạt hỏi thẳng.
An Ca: “Chắc thế.”
Cố Sâm: “Có cần tôi giúp gì không?”
An Ca gần như không theo kịp tốc độ của Cố Sâm, đáp, “Tạm thời… không cần.”
Bản thân hắn còn chưa rõ các mối quan hệ ở thế giới này, cũng không biết Trình Quý Hạo bày ra bao nhiêu cái bẫy.
Cố Sâm dừng một chút, hỏi, “Người mẫu kia cũng là Trình Quý Hạo gọi cho cậu?”
An Ca: … Không phải, là nguyên chủ gọi.
Hắn không giải thích được, dứt khoát mỉm cười hỏi ngược lại, “Anh chẳng phải nói không có hứng muốn biết sao?”
Cố Sâm: …
Hắn đúng là nói không ylywmcó fiedchứng, ffobrnhưng rrtsilúc qqtneđó rcbmjlà nghĩebfmp vịrfewr thiếubbuyj pzjdhgia gvroknày dámwbxud vqehulàm chuyệnajvfd hoangklatg nmmucđường ngayycwwi pynnqngày jeqakcưới mà nổi cáu. Nhưng bây giờ cơn giận không rõ trong lòng kia, hình như đã trôi đi đâu rồi.
Hắn suy đoán, người mẫu kia là do Trình Quý Hạo sắp xếp, dụ An Ca vào phòng người mẫu đó, bỏ thuốc hãm hại. Giữa anh em ruột trong gia tộc giàu có còn có tranh chấp bất hòa, huống chi là anh em kết nghĩa. An Thừa Lâm nhân nghĩa chăm sóc con trai của bạn, nhưng không nghĩ lại cõng rắn cắn gà nhà.
Mười mấy năm qua của Trình Quý Hạo, tích lũy được tín nhiệm của hai ông bà, không dễ gì mà đánh vỡ. Hơn nữa nhìn thái độ của Tề Tĩnh và An Thừa Lâm đối với Trình Quý Hạo, đối xử giống như là con ruột vậy. Tiểu thiếu gia muốn vạch trần bộ mặt thật của anh nuôi, cũng không quá dễ dàng.
Trong lòng Cố Sâm thông cảm cho vị thiếu gia này nhiều hơn, giọng cũng dịu đi nhiều, “Cậu của hôm nay khác với ngày xưa, là vì biết Trình Quý Hạo gây ra?”
An Ca dĩ nhiên không thể nói với hắn là mình đổi hồn, vì không để Cố Sâm nghi ngờ, hắn nửa đùa nửa thật nói, “Dù sao tôi cũng lập gia đình rồi, mặc dù còn chưa lập nghiệp, nhưng cũng phải học cách hiểu chuyện chứ.”
Cố Sâm cười khẽ, “Nếu không giải quyết được thì cứ tìm tôi. Dù sao… nếu hôm nay Trình Quý Hạo được như ý, cũng làm hại đến danh tiếng của Cố gia.”
“Được.” An Ca nhận lời, trong giọng nói chứa đựng sự mỏi mệt.
Hắn lấy một cái chăn xách tới sô icrufpha, nửajkhqo nằmsblij nodiulên, ufcwqsau đókmcmf cầmznsmj ovhyeđiện dsvuathoại tiếpnngex kvstqtục xemtudcr joxyctình hìnhmmimj obiaokinh osinstế thếpmksc giới.
Trong phòngaijbc chỉ có một chiếc giường lớn, rộng đến mức đủ để hai người đàn ông nằm ngủ mà chẳng đụng gì tới nhau.
An Ca ngay cả hỏi cũng không thèm lên tiếng, tự ra sô pha ngủ.
Trong cuộc hôn nhân trói buộc, ai tỏ ra bài xích trước đối phương, thì sẽ mơ hồ khiến cho bên mình ở trên.
Cậu lại không muốn ngủ chung với tôi!
Cậu có lý do gì bài xích tôi?!
Cố Sâm kéo chăn của An Ca ra, “Cậu nghĩ gì mà cảm thấy tôi sẽ để cậu ngủ trên sô pha?”
Trước không nói hắn lớn hơn An Ca 4 tuổi, dù sao hắn cũng cao to hơn, thể trạng mạnh hơn, hơn nữa buổi chiều An Ca còn tắm nước lạnh bị cảm, sao có thể để người ta ngủ sô pha được?
An Ca bị động tác của Cố Sâm làm sợ hết hồn, “Anh làm… làm gì vậy? Chẳng lẽ… muốn tôi với anh ngủ chung một giường?!”
Cố Sâm thấy hắn hiểu lầm và cảnh giác càng thêm tức giận, “Đừng có hiểu lầm, cậu ngủ trên giường, tôi ngủ sô pha. Còn nữa, uống cái này đi.” Hắn ném cho An Ca một chai thuốc.
An Ca nhặt lên xem: Thuốc bột Cát Căn Thang.
An Ca buổi chiều tắm nước lạnh, sau đó bị nhức đầu, rét lạnh, có triệu chứng bị cảm.
Nhưng trong khách sạn không có bán thuốc, chắc là Cố Sâm kêu người ra ngoài mua cho hắn.
An Ca mỉm cười.
Giơ chai thuốc trong tay lên, nói với Cố Sâm, “Cám ơn.”
Cố Sâm biết hành động ném chai thuốc của mình không được lịch sự, mà An Ca sau khi nhặt lên còn cám ơn hắn. Ngược lại khiến hắn có chút xấu hổ, không được tự nhiên hỏi An Ca, “Ở nhà cậu cũng khách sáo như vậy?”
“Ở nhà?”
An Ca suy nghĩ tới hành động của nguyên chủ, “Tôi sẽ kêu người chuẩn bị thuốc cho tôi, bưng tới. À đúng rồi. Quá nóng hay quá đắng, tôi cũng sẽ đập đồ mắng người.”
Cố Sâm: …
An Ca muốn duy trì thiết lập ngang ngược của nguyên chủ, “Anh pha cho tôi, nếu pha không ngon tôi cũng sẽ mắng anh.”
Cố Sâm đen mặt, “Tiểu thiếu gia, đây không phải nhà của cậu.”