Ở tầng một khách sạn có quán cà phê.
Trợ lý của An Ca và Lục Phong đứng canh trước cửa, nhân viên khách sạn cũng được phân phó không cần phục vụ, lẳng lặng đước ở quầy tiếp tân.
An Ca và Lục Phong ngồi trong góc của quán cà phê, bọn họ nói chuyện rất nhỏ, không nghe ai thấy.
Lục Phong lên tiếng, “Khoảng thời gian trước tôi nằm mơ một giấc mơ về cậu, mơ thấy cậu thời đại học. Thật ra thì cũng là chuyện vào năm năm trước, nhưng cậu trong trí nhớ của tôi, so với cậu bây giờ giống như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Tôi không phải nói hình dáng, mà là thần thái, động tác, tính cách, thói quen nói chuyện, kể cả cách đối nhân xử thế. Trước đây tôi chưa từng để ý tới những điều này, nhưng bây giờ nghĩ lại, một người cho dù thay đổi, cũng không thể nào thay đổi cả thói quen, giống như biến thành một người khác. Cho nên…”
Ánh mắt của Lục Phong sắc bén, nhìn chằm chằm An Ca ,nói, “Là cái gì có thể dùng năm năm mà thay đổi lớn đến thế, giống như đổi một linh hồn vậy.”
Tim An Ca đập bình bịch trong lòng.
Chuyện xuyên hồn hắn không dám nói với bất kì ai, nhưng hắn biết mình nhận cơ thể này thì phải chịu trách nhiệm với nó.
Khoảng thời gian qua hắn từng bước cởi bỏ mọi nguy cơ của An gia, thay đổi kết cục thê thảm của mọi người trong nhà, cũng cam kết với nguyên chủ trong giấc mơ đêm đó, hắn sẽ chăm sóc cho ba mẹ thật tốt.
Chuyện này hắn không nói với ba mẹ, nếu không sẽ chỉ càng làm hai vị trưởng bối càng thêm ưu sầu và bi thương.
Hắn cũng không nói với Cố Sâm, cho dù là nói, người đàn ông mang chủ nghĩa duy vật đó cũng nghĩ hắn ngốc, đang đùa giỡn với mình thôi.
Dĩ nhiên hắn càng không để lộ sơ hở trước mặt người ngoài như Lục Phong.
An Ca ổn định lại lòng hốt hoảng, bình tĩnh nói, “Bởi vì tôi phải thay đổi. Lục tổng, anh là người trong ngành, anh hiểu rất rõ công ty lớn sẽ đối mặt với những nguy hiểm gì, anh chắc chắn biết nửa năm trước An thị đối mặt với mối nguy gì. Nếu như tôi vẫn cứ như cũ, vậy An gia sẽ không có tương lai.”
An Ca cố ý đổi chủ đề, để Lục Phong đẩy nghi ngờ chuyện hắn thay đổi vì mâu thuẫn trong nội bộ An thị, “Nếu như tôi không dùng khả năng của mình để thuyết phục mọi người, tôi làm sao có thể tiến vào An thị, làm sao trấn áp những nhân vật đang nhìn chằm chằm vào An thị? Thật ra thì ngay cả tôi bây giờ cũng không bảo đảm tương lai của An thị yên ổn, bảo đảm gia đình tôi có thể sống bình an mỗi ngày.”
Dù sao vẫn còn Quách Thuần ở trong hội đồng quản trị.
“Cậu nói năng lực, là năng lực vận dụng tài sản?” Lục Phong giễu cợt, “An thiếu gia, mấy năm trước tuy tôi ở Mỹ nhưng tôi vẫn chú ý tới cậu. An thiếu gia, cậu không lấy đủ tín chỉ đúng không, cũng không thành công bảo vệ luận án để lấy bằng tốt nghiệp đại học đi. Một người đối đãi với thời đại học của mình như vậy, đột nhiên trong nửa năm trở thành thiên tài vận dụng tài sản?”
An Ca cũng giễu cợt như vậy, hỏi lại, “Bộ tôi không thể dùng bốn năm đại học chỉ học về vận dụng tài sản, bỏ bê việc học chính à?”
Rõ ràng là muốn cãi vã.
Trong mắt Lục Phong hiện lên ý lạnh.
Trong khoảng thời gian buổi phỏng vấn kết thúc, Lục Phong đã tỉnh táo suy nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy rợn tóc gáy.
Hắn cảm thấy An Ca có lẽ không phải là người của năm năm trước.
Vậy bây giờ người này ở đây là ai?
Lục Phong nhìn thẳng vào An Ca, chậm rãi hỏi, “Nhưng mà lần trước cậu đã nhắc nhở tôi, cậu đã không phải cậu của ngày xưa nữa, thế bây giờ cậu là ai?”
“Tôi đương nhiên vẫn là tôi.” An Ca cố tỏ ra ung dung, nhún vai cười một tiếng, “Tôi mới vừa nói tôi thay đổi là vì gia đình, người anh thấy bây giờ vẫn là tôi. Cho nên Lục tổng, anh rốt cuộc là muốn tôi cho anh thông tin gì anh mới quên đi quá khứ ngày xưa?”
An Ca đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Năm năm trước anh đã bỏ lỡ thì đó là bỏ lỡ. Mà bây giờ, cho dù tôi không quen Cố Sâm, cũng sẽ không quay lại tìm học trưởng năm xưa.”
“Cậu!”
Trên gương mặt trầm tĩnh của Lục Phong xuất hiện vẻ bị chọc giận.
An Ca không sợ, hỏi ngược lại, “Lục tổng tôi hỏi anh, nếu như anh từ Mỹ trở về đây, thấy An Ca là một người mang tiếng sống bừa bãi, còn là người đã kết hôn với Cố Sâm nhưng lại đi ngủ với nhiều người đàn ông khác. Vậy hôm đó anh có còn mời tôi vào quán cà phê nói chuyện không? Còn ghi lại bằng chứng hợp đồng của chúng tôi không? Sẽ còn theo đuổi mãi không bỏ cuộc không? Anh rốt cuộc là thích em khóa dưới của mình, hay là thấy em khóa dưới ngày xưa dây dưa với mình, bây giờ trở nên ưu tú mới không thể quên được?”
Nguyên văn trong truyện, Lục Phong không hề xuất hiện.
Có lẽ Lục Phong thật sự có ý nhớ nhung với nguyên chủ, nhưng nếu không xuất hiện trong truyện, đã nói lên sau khi Lục Phong nghe về tin đồn của nguyên chủ thì một lần nữa lùi bước.
An Ca nghĩ, sự thay đổi của hắn đã làm thay đổi tình cảm của Lục Phong.
Một chuỗi câu hỏi ngược của An Ca làm Lục Phong giật mình.
Hắn hơi giận nói, “Cậu nói nhăng nói cuội gì vậy, cái gì mà ngủ với nhiều người đàn ông? Cái gì mà mang tiếng sống bừa bãi?”
An Ca cười thản nhiên, “Nếu như tôi không thay đổi, học trưởng Lục nhìn thấy An Ca lúc này chính là như vậy đó.”
“An Ca, em đang nói gì với hắn vậy?”
Giọng nói của Cố Sâm nghiêm nghị vang lên bên cạnh bọn họ.
An Ca lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Sâm.
Người đàn ông cao to mang khí chất lạnh lùng như muốn gϊếŧ người đi về phía bọn họ, ánh mắt u ám phòng bị nhìn Lục Phong.
Hai vị trợ lý của An Ca và Lục Phong cũng theo sau chạy vào xin lỗi ríu rít, “Xin lỗi, xin lỗi, Cố tổng muốn vào, chúng tôi…”
Bọn họ không ngăn được.
Khi Cố Sâm thấy An Ca và Lục Phong ngồi với nhau, người đàn ông vốn đã toát ra vẻ lạnh lùng, giờ phút đó càng thêm khiếp sợ hơn.
Hai vị trợ lý làm sao mà cản được.
An Ca không biết làm sao, “Em nói chuyện một lúc với Lục tổng, anh mới tới hả?”
Cố Sâm nhìn Lục Phong, mắt lạnh nói, “Đúng là tới hơi trễ, khiến cho người nào đó tìm cơ hội để lợi dụng.”
Lục Phong xùy một tiếng, trầm mặc đứng dậy, “Vậy tôi không quấy rầy An thiếu gia và Cố tổng nữa. Thuận tiện chúc An thiếu gia sinh nhật vui vẻ.”
Vừa nói hắn vừa lấy một chiếc hộp tinh xảo để lên bàn, xoay người đi.
An Ca còn chưa kịp cầm lên đã bị Cố Sâm nhanh tay lấy trước, “Bé cưng, mình không nhận quà của hắn có được không?”
Lục Phong vẫn chưa đi xa: …
Hắn liếc mắt nhìn, châm chọc nói, “Đây là sự khoan dung của Cố đại tổng tài à? Thật làm cho người ta mở mang tầm mắt. Duẫn Nam nói đúng, chúng tôi thỉnh thoảng xuất hiện ở trước mặt An Ca, để Cố tổng thấy uất ức cũng không tệ.”
An Ca: …
Mấy anh đừng có hại tôi nữa có được không.
Người đi rồi, Cố Sâm liền ngồi xuống cạnh An Ca, trong nét mặt uất ức còn nồng lên mùi ghen tuông, “Lát nữa phải trông chừng em mới được, mấy người này có hở ra là đòi cướp em đi. Thật sự muốn giam em lại, nhốt ở chỗ chỉ anh nhìn thấy, chỉ anh mới chạm vào em được.”
An Ca né tránh bàn tay không đứng đắn của ai đó, “Đừng có nhích gần vậy, ở ngoài còn khách khứa. Anh đúng là giỏi, không có gì ngăn được anh. Sau này nếu em tới công ty anh trong lúc đang có cuộc họp bí mật, em cứ thế tự tiện xông vào có được không?”
Cố Sâm thẳng thắn gật đầu, “Được, ai dám cản em anh xào người đó luôn. Em có xách dao tới chém anh, vệ sĩ của anh cũng sẽ chỉ đứng nhìn em chém thôi.”
An Ca nhéo lên bàn tay hư hỏng của Cố Sâm, “Nói chuyện thì lo nói chuyện, không được lộn xộn!”
Cố Sâm hơi nhíu mày, trầm giọng chất vấn, “Em mới vừa rồi nói… em muốn ngủ với người đàn ông khác?”
An Ca chột dạ hỏi, “Câu này anh cũng nghe thấy?”
Ánh mắt Cố Sâm hiện sự lạnh lẽo, “Lời như vậy không được nói bậy bạ!”
An Ca nghiêm túc hỏi, “Vậy em cũng hỏi anh, nếu như trong thời hạn của hợp đồng, em thật sự làm gì đó với rất nhiều người đàn ông, anh sẽ… ưm!”
Cố Sâm vươn tay giữ gáy An Ca hôn lên miệng hắn, cắn chặt môi không cho nói nữa.
An Ca chỉ mới nói thôi hắn đã muốn cướp mạng, cơn ghen nổi lên ngùn ngụt, mất hết lý trí, đừng nói là làm được.
Quán cà phê trong khách sạn được ốp kính thủy tinh, có thể nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài cũng có thể nhìn thấy bên trong.
Mặc dù khách khứa vẫn còn chưa đến đông đủ, nhưng số khách lục tục tới vẫn có không ít, đang vừa đi vừa nói chuyện.
Lúc An Ca bị Cố Sâm hôn, mấy vị khách đi bên ngoài cũng nhìn thấy, đều che miệng cười, ngay cả Lục Phong chưa đi xa mấy cũng chú ý tới sự cường thế của Cố Sâm.
An Ca không chống lại sự mạnh mẽ của Cố Sâm, không tránh được còn bị hôn tới không thở nổi.
An Ca tức giận, nhiều hơn chính là vì ánh mắt của khách khứa bên ngoài.
Trong nụ hôn mạnh mẽ dây dưa, An Ca tìm được cơ hội cắn đầu lưỡi Cố Sâm, dùng sức một cái. Hắn muốn trút giận vào lưỡi của Cố Sâm, cho đến khi ngửi thấy mùi máu.
Cố Sâm bị đau kêu một tiếng, tay từ từ buông ra, nhưng trên người vẫn toát lên sự u ám, giống như con mãnh thú bực tức, “Em dám làm vậy, anh sẽ, sẽ… gϊếŧ chết em.”
Hắn cắn răng che vết thương, ánh mắt ghen tuông trùng trùng, “Anh sẽ trói em vào giường, làm em cho đến khi chết, xem em có còn dám cùng người đàn ông… Ui da!”
An Ca đưa tay bóp mạnh một cái vào đũng quần Cố Sâm, tức giận nói, “Đồ biếи ŧɦái!”
Sau đó đưa tay lau miệng, thở phì phò đi ra ngoài — Má, vẫn phải ly dị! Đàn ông biếи ŧɦái như vậy ai mà chịu nổi!
…
Bữa tiệc sinh nhật còn sôi nổi hơn cả trong tưởng tượng.
Những nhân vật trong giới thương trường, giới giải trí, các nhân vật nổi tiếng đều đến chúc mừng sinh nhật An Ca.
Trải qua một thời gian giao lưu, An Ca đã biết những người này.
Hắn thành thạo chào hỏi xã giao với các vị khách, cho dù là Quách Thuần một nhân vật có mối nguy ngầm với An thị, hắn vẫn giữ thái độ lễ phép hòa nhã.
Vóc dáng cao gầy của tiểu thiếu gia, trên mặt mang nụ cười ôn hòa đi lại chào hỏi trong bữa tiệc long trọng, trên người mặc bộ lễ phục được may rất đẹp, làm nổi bật lên khí chất thoát tục, gương mặt tuấn tú còn toát lên một chút cường thế. Được nhìn chăm chú càng khiến nhiều người muốn làm thân với hắn hơn.
Trong bữa tiệc có một không gian dùng để đặt những món quà mọi người tặng An Ca.
Quà chất cao như núi, mỗi một món đều được gói rất đẹp, chiếc nơ bằng ruy băng kim tuyến lấp lánh dưới ánh đèn, thể hiện chủ nhân món quà nhận được lời chúc phúc và mạng lưới quan hệ rộng rãi.
Lục Phong cũng ngồi trong góc gần đó, im lặng uống rượu.
Hắn chỉ có thể len lén nhìn An Ca, nhìn đối phương tỏa hào quang chói mắt. Tựa như An Ca năm xưa cậy mạnh theo đuổi hắn, khiến cho hắn nghĩ mình không trèo tới, chói mắt vô cùng.
Bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ.
Trong lòng chính là sự nuối tiếc và nhớ nhung, sợ rằng trên đời này sẽ không thể gặp một người nào khác nữa.
Lục Phong uống quá nhiều rượu, bữa tiệc ồn ào càng làm hắn choáng váng mệt mỏi. Hắn lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc, trở về phòng nghỉ trong khách sạn đã được chuẩn bị trước.
Trong thoáng chốc, hắn có một giấc mơ.
Trong mơ hắn nhìn thấy An Ca.
Chính là An thiếu gia năm năm trước, cậy mạnh kiêu căng, tự mình làm bậy.
Cùng là hình dáng đó, nhưng Lục Phong nhìn thấy An Ca trong hôn lễ với Cố Sâm, đã ngủ với một người đàn ông khác. Khi có người xông vào bắt gian tại chỗ, An Ca còn đang dây dưa với người kia trên giường, vẻ mặt hiện rõ du͙ƈ vọиɠ.
Lục Phong trợn to mắt: An Ca?!
Làm sao có thể?! Tại sao?!
Hình ảnh giống như đèn kéo quân lướt qua, chiếu lại cuộc đời của tiểu thiếu gia.
Lục Phong thấy An Ca uống rượu say như chết ở khách sạn, ngồi trong lòng đàn ông lạ mặt hôn điên cuồng, nhìn thấy hắn ném tiền trong hộp đêm mua đàn ông, nhìn hắn theo đuổi những nhân vật nổi tiếng, tỏ tình phục vụ…
An Ca trong mơ giống như lời An Ca đã nói trong quán cà phê, mê mệt tình sắc, mang tiếng sống bừa bãi. Những tấm ảnh hắn ở cùng với những người đàn ông khác bị lộ ra, tràn lan trên mạng, cả thế giới đều biết về tai tiếng hình kɦıêυ ɖâʍ của vị thiếu gia này.
Cố Sâm nói ly dị với An Ca, tiểu thiếu gia một mình rời khỏi Cố gia.
Danh dự của An thị bị ảnh hưởng cực lớn, làm cổ phiếu sụt giảm, các nhà đầu tư rối rít rút vốn.
Hai ông bà càng vì thanh danh của con trai mà phát cáu bị bệnh không dậy nổi, quyền kinh doanh của An thị mau chóng thuộc vào tay người khác, sau đó trên lưng An Thừa Lâm mang món nợ kếch xù, không thể nào trả nổi, An thị mang lịch sử trăm năm hoàn toàn suy vị.
Mà tiểu thiếu gia ngày xưa tung hoành ngang dọc tiêu tiền vô bổ, không có thế lực của gia tộc, trong nháy mắt mất đi hào quang của mình.
Lục Phong không tin nổi những cảnh mình nhìn thấy, gần như quên cả hô hấp.
Đây chính là lời An Ca nói, nếu như hắn không thay đổi, An thị sẽ có kết quả như vậy sao?
Cảnh tượng cuối cùng xuất hiện thì bắt đầu chạy chậm lại.
Lục Phong thấy đó là một ngày trời đông giá rét, dưới cây cầu có một người đàn ông gầy yếu đang nằm, người ngợm bẩn thỉu, mặt màu đất, da chuyển xanh.
Là An Ca, đã chết.
Đã từng là An thiếu gia hào quang chói sáng, lúc này chết dưới một cây cầu không ai thăm hỏi.
Mà trong tay An Ca đang nắm chặt một thứ.
Là một chiếc cúc áo màu đen.
Đôi mắt của Lục Phong mở to.
Hai tay hắn che ngực đau đớn, thở từng ngụm hổn hển.
Cúc áo đó, là năm xưa khi tiểu thiếu gia đến ký túc xá của hắn đã bứt từ trên áo của hắn xuống.
Sau đó, hắn rời khỏi thành phố này.
Cuộc đời của tiểu thiếu gia diễn lại theo đèn kéo quân, hắn cho dù ở cùng ai cũng không có tình cảm. Giống như là đang xả ra hết, điền vào những chỗ trống rỗng bằng cách phóng đãng cuộc đời mình.
Nhưng mà sau lưng có người muốn hãm hại An thị.
Tất cả là lợi dụng sự ngây thơ của tiểu thiếu gia này, có người dẫn dụ hắn, khiến hắn làm những chuyện mang tiếng xấu về cho mình.
Mục đích là để An thị suy vị.
An Ca?
Nếu như đây là cuộc đời của An Ca, vậy mình ở đâu?
Tại sao khi thấy cậu ấy làm chuyện ngu xuẩn, mình không kịp thời ngăn cản lại?
Tại sao khi thấy có người muốn hãm hại cậu ấy, mình không xuất hiện bảo vệ, dạy dỗ cậu ấy?
Tại sao khi mình tới thành phố này, không lập tức đi tìm cậu ấy, theo đuổi cậu ấy?
Tại sao không phát hiện An Ca cũng không thể quên đi tình cảm vào năm năm trước giống như mình?
Lời nói của An Ca đột nhiên vang lên bên tai, “Nếu như anh từ Mỹ trở về đây, thấy An Ca là một người mang tiếng sống bừa bãi, sẽ còn theo đuổi mãi không bỏ cuộc không? Anh rốt cuộc là thích em khóa dưới của mình, hay là thấy em khóa dưới ngày xưa dây dưa với mình, bây giờ trở nên ưu tú mới không thể quên được?”
Lục Phong đột nhiên thức tỉnh, hắn ngồi bật dậy gọi một tiếng, “An Ca!”
Hắn kinh ngạc nhìn xung quanh, phát hiện đó chỉ là một giấc mơ.
Trong mơ hắn nhìn thấy một cuộc đời khác của An Ca.
“Lục tổng, tối hôm qua sếp uống nhiều rượu quá bị trúng độc, thiếu chút nữa không cứu được, sếp đừng hoạt động mạnh.”
Một giọng nói trách móc bất đắc dĩ vang lên bên cạnh.
Lục Phong kinh ngạc nhìn sang, là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest.
Trợ lý.
Trong đầu hắn vang lên một câu nhắc nhở.
Nhưng trợ lý của mình không giống người này, hắn bắt đầu làm trợ lý cho mình từ khi nào?
Lục Phong tỉnh táo nhìn xung quanh, hình như là phòng bệnh tư nhân, trên tường dán các chữ tiếng Anh nhắc nhở hắn đang ở nước ngoài.
Hắn nhìn tập văn kiện trong tay trợ lý — B&F.co.
Không sai, chính là công ty hắn đang nhậm chức, nhưng cảm giác nơi này không giống.
Trợ lý rót cho hắn một ly nước, hồi báo công việc, “Lục tổng, sếp hôn mê hai ngày, công ty của chúng ta xảy ra một chuyện lớn. Giám đốc phòng vận dụng tài sản ở thành phố A, An tổng, đột nhiên muốn từ chức. Chuyện này đã kinh động tới trụ sở chính, còn bị người ta truyền ra ngoài. Bây giờ cấp trên đang nghĩ cách giữ An tổng lại, sếp xem có cách nào không?”
“An tổng?” Lục Phong mang đầy nghi vấn, “An tổng nào?”
Trợ lý cho là Lục Phong bị trúng độc cồn nên đầu óc còn chưa tỉnh táo, kiên nhẫn giải thích, “Chính là giám đốc phòng vận dụng tài sản, An Ca. Trụ sở chính vốn có ý muốn đưa người lên làm nhân viên cấp cao trong công ty chính, chẳng qua thấy còn trẻ nên mới để lại ở chi nhánh rèn luyện kinh nghiệm. Kết quả bây giờ An tổng muốn từ chức, sếp cũng biết một nhân tài như An tổng mà từ chức, đó là sẽ tổn thất lớn đến mức nào với công ty chúng ta. Với lại bây giờ rất nhiều người nghe tin anh ta muốn từ chức, đều chờ cướp người về.”
Lục Phong sợ run lên mấy giây, đột nhiên hiểu rõ cái gì.
Hắn vội vàng nhảy xuống giường, nói, “Cậu ấy đang ở đâu? Tôi muốn đi gặp ngay.”
Trợ lý kinh ngạc, “An tổng chắc hẳn đang ở nước Z.”
Lục Phong gấp gáp phân phó, “Mau đặt vé máy bay cho tôi, nhanh lên!”