CHƯƠNG 59: LẠC ĐƯỜNG
Triệu Mịch Thanh sắc mặt sầm sì nhìn cô chằm chằm, dường như khó mà đè xuống cơn giận trong lòng.
Thì ra chỉ có một mình anh quan tâm đến ly hôn, nhưng đối với cô lại chỉ là hai chữ đơn giản mà thôi.
Lương Hạnh cúi đầu thưởng thức trà, cô cụp mắt xuống để che giấu mọi cảm xúc.
Một lúc sau, cô đặt ly xuống rồi lễ phép cười: “Xin lỗi, tôi đi rửa tay một chút.”
Cô vội vàng đi đến nhà vệ sinh, không quan tâm lớp trang điểm trên mặt, cô cúi đầu vốc nước lạnh lên mặt, vừa vùi đầu vào nước vừa nhắm hai mắt lại để khiến bản thân tỉnh táo lại.
Cô nghe thấy có người đi vào thì mới ngẩng đầu lên, sắc mặt không thay đổi nhìn tấm gương lau nước trên mặt.
Sắc mặt tái nhợt phản chiếu qua gương, tuy rằng khuôn mặt vẫn xinh đẹp tinh tế nhưng lúc này Lương Hạnh thật sự không muốn chạm mặt ai chút nào.
Cô thấy rõ sự chật vật và khó chịu trong đáy mắt, vừa rồi có lẽ anh cũng đã nhìn thấy tất cả.
Cô lau mặt xong thì bỗng nhiên cong khóe môi nở nụ cười chế giễu.
Xong xuôi, cô cụp mắt xuống, vứt khăn giấy đã vo viên vào thùng rác, sau đó lấy hộp phấn từ trong túi ra dặm lại lớp trang điểm.
Lương Hạnh sửa sang xong, hoàn toàn nhìn không ra bất luận cảm xúc gì, nhưng… lúc nãy cô đi nhanh quá nên không tìm thấy đường về.
“Mẹ nó! Không phải chứ?”
Cô thấp giọng ôm trán chửi thề, cảm thấy đau đầu.
Nếu cô gọi điện thoại hỏi tổng giám đốc Quý thì cảm thấy rất mất mặt nên cô quyết định tự tìm.
Cô đi dọc hành lang, tìm kiếm dựa theo trí nhớ của mình thì nhìn thấy một căn phòng có cách trang trí giống như lúc nãy, cô do dự vài giây, khom lưng hé mở một khe nhỏ nhìn vào trong để xác nhận có đúng hay không, nhưng cô nhìn một lúc lâu vẫn không thấy người nên đành phải đóng cửa lại, cô vừa ngẩng đầu lên lại đụng phải gì đó đau đến mức bật kêu lên một tiếng, đồng thời cô cũng nghe thấy tiếng hít vào.
Cô giật mình nhìn thấy Triệu Mịch Thanh nhíu mày che cằm của mình.
Cô chột dạ ho một tiếng rồi lạnh nhạt hỏi: “Sao anh đột nhiên đứng sau lưng tôi?”
Triệu Mịch Thanh xoa cằm, anh buông tay ra nhàn nhạt nói: “Tôi muốn nhìn xem em đang nhìn trộm cái gì.”
Anh cũng đoán được cô sẽ lạc đường.
Lúc anh đi vào thì phát hiện phòng ở đây rất nhiều lại được thiết kế theo kiểu nước T, đối với cô mà nói thì chắc chắn giống như mê cung vậy.
“Anh mới là người nhìn trộm.” Lương Hạnh sầm mặt xuống, nói xong thì xoay người rời đi.
Triệu Mịch Thanh khẽ động trong lòng, anh bỗng nhiên đưa tay kéo cô lại.
Lương Hạnh sửng sốt, quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Anh còn muốn làm gì?”
“Em quen biết với Thượng Điền từ lúc nào?” Anh nghiêm túc hỏi.
Lương Hạnh không thể hiểu được: “Tôi và anh ta quen biết từ lúc nào thì liên quan gì đến anh chứ? Trước kia sao tôi không thấy anh quản người khác nhiều như vậy, hiện tại anh cũng muốn quản công việc của tôi sao? Tôi không đồng ý tái hôn nên anh lại muốn bao nuôi tôi giống như tình nhân à?”
Sắc mặt người đàn ông dần dần trở nên lạnh lẽo, ánh mắt cũng lạnh theo: “Anh ta không phải là người đơn giản, càng không phải thân thiện như em thấy đâu, sau này em cách xa anh ta một chút.”
Hơn nửa ngày, anh phát hiện hình như Thượng Điền cực kỳ hứng thú với cô.
Mặc dù anh đã quen biết anh ta đã lâu nhưng cũng chỉ hợp tác một lần, cũng không phải bạn bè thân thiết gì, bây giờ thương trường chỉ toàn gió tanh mưa máu, huống chi anh ta còn trẻ mà đã đạt được thành tựu như thế rồi.
Thậm chí anh không thể không nghi ngờ hôm nay mình được mời đến đây cũng là một kế hoạch tỉ mỉ.
Lương Hạnh sửng sốt một chút, sau đó cô hơi buồn cười cong khóe môi, ánh mắt lóe lên sự trào phúng: “Có phải tôi giống như đồ ngốc ở trong mắt anh đúng không? Những nhân vật như vậy có mấy người đơn giản chứ? Nhưng nếu anh ta cố tình che giấu thì chả lẽ tôi không phát hiện được? Dù sao tôi còn hoàn toàn không biết gì về người cùng chung chăn gối với mình trong ba năm mà? Tôi biết cư xử thế nào, không cần tổng giám đốc Triệu lo lắng.”
“Hạnh…” Người đàn ông giống như bị bóp chặt cổ họng, không phát ra được âm thanh nào, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
“Tôi không… muốn giấu giếm em.”
Bởi vì hai người vốn là hợp đồng hôn nhân, mỗi tuần cũng chỉ gặp một lần, anh chưa hề nói chuyện công việc ở trước mặt cô, hoặc là nói hai người cũng không hề ngồi xuống bình tĩnh trò chuyện.
Lương Hạnh khẽ cười: “Bởi vì tôi chưa bao giờ ở trong cuộc sống hằng ngày của anh.”
Triệu Mịch Thanh bỗng trầm mặc.
Đáy mắt Lương Hạnh càng tỏ rõ vẻ trào phúng, cô nhẹ nhàng rút tay lại rồi nói: “Bây giờ quá khứ đã không còn ý nghĩa gì, anh đừng làm ra vẻ như tôi đã đá người thâm tình quyến luyến là anh vậy, nếu không thì sau này chồng tôi chắc chắn sẽ hiểu lầm.”
Cô nói xong thì phóng khoáng cất bước rời đi.
Nhưng sau khi quẹo qua một khúc cua thì khí thế bỗng biến mất, cả người cô như mất hết sức lực, rầu rĩ vỗ trán.
Cô vẫn chưa biết đường về…
Xem ra cô phải gọi điện thoại cho tổng giám đốc Quý rồi.
Cô đang định lấy điện thoại ra thì một giọng nói bỗng truyền đến từ sau lưng: “Rẽ trái rồi rẽ phải, căn phòng thứ hai.”
“…”
Lương Hạnh sợ tới mức run tay nhưng vẫn nhịn không quay đầu lại, nếu không thì khí thế vừa rồi sẽ biến thành khó xử.
Cô ổn định lại tinh thần rồi giả vờ như không nghe thấy, cô ưỡn thẳng lưng, cầm điện thoại trong tay, sau đó bước đi không quay đầu lại.
“Rẽ trái… Rẽ phải… Một, hai…”
Cô nhẩm thầm trong lòng, từ từ dừng lại trước cửa sau đó đẩy cửa ra.
Cô vẫn chưa nhìn thấy rõ thì trước mắt lóe lên, một lực kéo cô vào đó, một giây sau lưng cô đụng vào tường, có người lấp kín môi cô.
Toàn bộ quá trình chỉ mất mất giây, Lương Hạnh vốn không phản ứng kịp, người đàn ông hành động lưu loát khiến đầu óc của cô trống rỗng.
Con ngươi giãn ra rồi từ từ co lại, Lương Hạnh thấy rõ khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt thì lập tức giật mình.
Triệu… Triệu Mịch Thanh sao lại hôn cô?
Lúc đầu anh chỉ muốn trêu chọc cô, trước kia anh chưa từng có suy nghĩ trẻ con như vậy, càng không có sự kích động như vừa rồi, anh muốn đến gần cô, lúc anh hôn cô thì thậm chí đáy lòng lập tức sinh ra nỗi nhớ nhung.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!