CHƯƠNG 5: PHIÊN DỊCH TIẾNG PHÁP
Lương Hạnh cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi hơi tỉnh tỉnh thì bụng dưới đau quằn quại từng cơn.
Cô biết đây là dấu hiệu sắp đến kỳ kinh nguyệt của mình, vào những thời điểm này mấy lần trước, Triệu Mịch Thanh đều ở nhà nên lần này, theo bản năng, cô gọi anh: “Ông xã, bụng em đau quá…”
Cô vươn tay ra nhưng lại huơ phải khoảng không. Lương Hạnh mơ màng mở mắt ra, lúc này mới phát hiện bên cạnh trống không, lạnh lẽo, rõ ràng anh đã đi từ sớm rồi, tủ đầu giường lưu lại một tờ giấy.
Chữ của Triệu Mịch Thanh giống hệt con người anh, ngay ngắn chỉnh tề, khoảng cách giữa các chữ rất đều đặn. Lương Hạnh siết chặt tờ giấy vào trong ngực, sợi dây đè nén trong lòng cuối cùng đã đứt, cô vùi đầu khóc nức nở. Ba năm qua, khi anh không về, cô một mình trải qua vô số ngày đêm nhưng cô chưa từng cảm thấy khó chịu như bây giờ, đau đến rách tim gan.
Đau bụng do kinh nguyệt cộng thêm không cẩn thận bị cảm lạnh khiến cả người Lương Hạnh hết sức khó chịu, cô gọi điện đến công ty xin nghỉ, sau khi tắt điện thoại, cô trùm kín chăn ngủ thiếp đi, khi đói thì ra ngoài mua ít cháo.
Hai ngày sau, cô khỏi cảm, cuối cùng người cũng đã thoải mái hơn. Lương Hạnh đứng lên đi tắm một chút, thấy thoải mái hơn, bèn gọi điện cho Châu La La: “Lâm, tớ có chút việc muốn cậu giúp.”
Châu La La hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Cậu có tiền không, có thể cho tớ vay một ít hay không?” Lương Hạnh biết nhà Châu La La là gia đình trung lưu, ba mẹ đều làm thuê, lương tháng cũng không cao, nhưng cô thực không còn cách nào khác.
“Là vì chuyện ba cậu à?”
Lương Hạnh ừ một tiếng. Tin tức về thẩm phán số một ở Nam Thành gặp chuyện bị điều tra đã lan khắp nơi, e là đến cả tên ăn mày cũng biết rồi.
“Tớ phải trực ca đêm, không xin đi được.” Châu La La nói: “Tớ chuyển vào tài khoản cậu 240 triệu nhé, mặc dù hơi ít, nhưng trước mắt tớ chỉ có từng đó thôi, để tớ nghĩ xem có cách nào khác không.”
“Vậy là đủ rồi, còn lại để tớ nghĩ cách.” Lương Hạnh không biết nói gì cho phải, trong lòng như nghẹn lại: “Lâm, cảm ơn cậu nhiều lắm, cậu đã giúp tớ một việc lớn rồi.”
Châu La La giận dỗi: “Cũng đâu phải ngày đầu tiên quen nhau. À đúng rồi, cậu từng học tiếng Pháp phải không nhỉ, tớ có vị khách cần một phiên dịch tiếng Pháp, một tối 300 triệu, cậu có muốn thử hay không?”
“Ba trăm triệu?” Phiên dịch một buổi mà được tận ba trăm triệu? Đây đúng là cọng cỏ cứu mạng với Lương Hạnh lúc này, hiện giờ cô cần nhất chính là tiền: “Có! Cậu gửi phương thức liên lạc của bên đó cho tớ nhé.”
“Nhưng họ uống rượu kinh lắm, cậu có chịu được không?”
“Không sao, không sao, lúc trước đi học chúng ta cũng uống rất ác còn gì, cậu còn không biết tửu lượng của tớ sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!