Chương 451
Cung Kì nhíu mày, vung tay lên, “Đừng gọi tôi là sếp, anh ta đâu?”
Cô gái chép miệng về phía quầy bar nơi nào đó, “Ở đó, đang cá ngựa với bạn của anh ta.”
Nhìn theo hướng nhân viên phục vụ ra hiệu thì thấy anh trai mình và Trương Quyền đang đầu sát bên đầu, không biết đang thì thầm nói chuyện gì. Cô ta hừ lạnh một tiếng, bước hai ba bước qua, đập tay vào mặt thủy tinh ở quầy bar, làm hai người kia kinh ngạc rụt cổ lại.
Cô nhìn quanh, rồi ngoắc tay với hai người đàn ông, “Đang làm gì đó?”
Cung Viễn giấu tay ra sau lưng, cười làm lành: “Không có gì, không có gì.”
Mắt thấy sắc mặt em gái nhà mình đang trở nên lạnh lẽo, khí chất đó gần như muốn đóng băng người ta tại chỗ, Cung Viễn yên lặng nhét điện thoại vào tay Trương Quyền ở sau lưng.
Người phụ nữ rất tinh mắt, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu những trò hề này, tay cô ta lại chuyển hướng về phía một người đàn ông khác, “Anh Quyền…”
Cô ta cất cao âm cuối, chỉ khẽ hừ một tiếng, Trương Quyền ngượng ngùng cười một tiếng, vô cùng nghe lời nộp điện thoại, “Được rồi, cậu đấu không lại cô ấy đâu.”
Bán đứng anh em xong, anh ta còn có chút đồng tình vỗ bả vai của người anh em, “Có một người em gái như vậy thì cậu nên cam chịu số phận đi.”
Cung Kì nhướng mày, xoay điện thoại trong lòng bàn tay lại, sau khi mở màn hình thấy thông tin cá cược thì lập tức nỗi trận lôi đình, một tay đập lên mặt bàn, mái tóc dài gợn sóng sau lưng cũng rung lên theo.
“Cung Viễn, anh còn chơi những thứ này à, anh sợ mình chưa thua đủ sao, muốn đem cược cả cửa tiệm này đúng không?” Cung Kì tức giận trợn mắt, cất cao giọng nói, cho dù đang ở khu cách âm, giọng nói cũng vang đến khu dùng cơm.
Cung Viễn vội dỗ dành, đặt ngón tay bên môi ra hiệu cô ta nhỏ giọng, “Bà cô, không phải anh đây muốn trả tiền cho em sớm hơn à.”
Cung Kì không nghe anh ta nói nhảm nhiều như vậy, không nói hai lời xóa sạch các phần mềm linh tinh trong điện thoại của anh ta, rồi cảnh cáo tiếp: “Gần đây em rất thiếu tiền, đừng mong em sẽ đầu tư một đồng cho cái cửa tiệm rách nát này, anh tự giải quyết cho tốt đi.”
Dứt lời cô ta nắm tay thành nắm đắm hung tợn khuyên bảo Trương Quyền: “Anh cũng không được phép giúp anh ấy.”
Trương Quyền giơ hai tay lên, vô cùng nghe lời gật đầu.
Cung Ki thấy thế thì bình tĩnh lại, đặt hai tay ra sau cổ hắt mái tóc lượn sóng ra, mới hỏi: “Dạo này không thấy chị Hạnh tới làm, ba chị ấy sao rồi?”
Đột nhiên đổi chủ đề, Trương Quyền hơi ngắn người một lúc, rũ mắt xuống, “Không quá khả quan.”
Anh ta hững hờ nghịch một chiếc bật lửa trong tay, trông có vẻ nặng nè.
Cung Kì mắp máy môi, dời ánh mắt đi, trước khi quay người rời đi thì vỗ lên bờ vai của anh ta, “Lúc nào đến bệnh viện thì nói với tôi một tiếng, tôi đi thăm với anh.”