CHƯƠNG 431: TIẾT LỘ BÍ MẬT
Sau nhiều ngày lên men, tin tức về Tổng giám Lương thuộc bộ phận thị trường mang thai đã lan truyền tới tấp, mọi người đều đang phỏng đoán về động thái tiếp theo của công ty, nữ lãnh đạo cắp cao đang mang thai, vị trí Phó tổng giám bị bỏ trống, nếu Lương Hạnh phải dừng công việc để sanh con, thì ai sẽ thay thế vị trí lãnh đạo phòng thị trường đây.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, uy tín mà Lương Hạnh gây dựng từ trước từ dự án Chí Hằng lại ầm ầm sụp đổ. Máy nhân viên cũ của bộ phận thị trường lại như trước kia nhìn Lương Hạnh bằng ánh mắt kỳ quái, bởi vì đều biết được cô ở đây không được bao lâu nữa, đương nhiên cũng không còn chuyện phải đi nịnh bợ lấy lòng chi cho mắt công.
Trong công ty, ai cũng nhìn Lương Hạnh bằng ánh mắt mang theo chút dò xét, nhưng cô lại không hề hay biết, vẫn như cũ giữ vững tiết tấu công việc và thói quen thường ngày. Chỉ sau hai ba ngày, vẫn có những đồng nghiệp cẩn thận phát hiện ra vấn đề và thỉnh thoảng tụ tập thành nhóm để thảo luận.
Lúc trưa, trong nhà ăn công ty, ba người phụ nữ đang ngồi trong góc, ánh mắt đăm đăm đều nhìn về một hướng.
Các cô đều là ba nhân viên cũ khó quản lý nhất kể từ khi Lương Hạnh đảm nhận bộ phận thị trường, làm việc trong công ty hơn năm năm, do hạn chế về năng lực làm việc nên không được thăng chức. Trong đó có một người tên là Đường Yến, lúc trước được nâng lên giữ chức phó phòng, chưa kiên trì được hai tháng đã bị rớt xuống lại.
Ỷ vào thâm niên trong ngành của mình, trái ngược với máy cô thì Lương Hạnh tuổi còn trẻ lại có năng lực chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã ngồi lên vị trí Tổng giám nên trong lòng của bọn họ sinh ra bất mãn, nên trong công việc lúc nào cũng chống đối Lương Hạnh khắp mọi nơi.
Lần này mọi chuyện ầm ï như vậy, bọn họ là người có tâm thích đi xem mắy chuyện náo nhiệt nhất.
“Các cô nói thử xem, cô ta mang thai thật à?” Trong đó có một cô bĩu môi về phía Lương Hạnh, đáy mắt tràn đầy tò mò và mang theo vẻ mặt nhiều chuyện.
Người kia đưa cổ lại gần một xíu, nâng cằm tự tin: “Chiều hôm qua tôi đụng phải cô ta trong nhà vệ sinh, thấy cô ta còn đang nôn mửa nữa đó, có thể là giả được sao. Hơn nữa, mấy bức ảnh kia đều là thật hết đó, nếu không mang thai thì không có việc gì ai lại đi tới khoa sản chứ?”
Chỉ hai ba câu nói đã khiến cho ba người bên bàn đều hiểu ý nở nụ cười, nhưng vừa dứt tiếng cười, lại cau mày, trong miệng không khỏi “Tắm tắc” hai tiếng: “Cái con nhỏ họ Lương này cũng được coi như là người có năng lực, thật vất vả lắm mới bò lên được vị trí này, sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy à? Sao tôi lại cảm thấy rất có khả năng cô ta sẽ bỏ đi đứa nhỏ trong bụng mình, hơn nữa…”
Đường Yến tiếp tục nghe lại không cho ý kiến, nói đến đây, cô ta rốt cuộc không nhịn được nhếch môi liếc về phía Lương Hạnh: “Có thấy bữa cơm hai ngày qua của cô ta không, đã đổi hết qua mấy món bổ dưỡng, ngay cả thức ăn trong căn tin cũng không ăn, nếu không thật sự muốn giữ đứa bé thì sao phải hao tổn tâm trí làm gì chứ?”
Ngừng một chút, cô ta nhích đầu lại gần giữa bàn, dùng ngón tay ngoắc ngoắc hai người đối diện: “Còn nữa, các cô có biết con cô ta là của ai không?”
“Của ai?” Hai người cùng nhau mở to mắt, trong đáy mắt không khỏi lộ ra vẻ tò mò và hưng phấn khi sắp phải biết sự thật.
Trong mắt Đường Yến lóe lên một tia đắc thắng, một bàn tay giơ bên miệng, thần bí phun ra ba chữ: “Triệu Mịch Thanh.”
“Triệu Mịch Thanh nào?” Nghe xong, hai người nhìn nhau, đều chớp chớp mắt, trong đó có người đầu tiên phản ứng lại, ngón tay xoay mấy vòng trên không trung: “Lẽ nào là chồng trước của cô ta, tổng giám đốc tập đoàn Long Đằng?”
Đường Yến nghe vậy thì nhướng mày, tuy rằng không nói, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của cô ta cũng có thể đoán được câu trả lời.
Bưng một bát canh nhỏ còn non nửa bát lên, đưa tới bên môi, cười khẽ: “Chồng là ông tổng tập đoàn, của cải giàu sang, cả đời cô ta không cần làm việc cũng có thể không cần lo thiếu cái ăn cái mặc, nếu là các cô, cô sẽ chọn giữ công việc hay giữ lại đứa nhỏ đây?”
Bởi vì đắc ý, giọng điệu của cô ta cũng hơi cao lên một chút, không ngờ có một giọng nói lạnh lùng cắt ngang sau lưng, đáy mắt của người đàn ông hiện lên bầu không khí u ám, có chút khinh thường: “Mấy cô ở đây nói xấu sau lưng cấp trên của mình, còn bịa đặt linh tinh, nói chuyện không căn cứ, không cảm thấy quá đáng sao?”
Tiểu Trương đang bưng đĩa cơm lên, vừa dứt lời liền thầy ánh mắt ba người bắn thẳng vào mình, cổ họng chuyển động lên xuống, lạnh lùng nhìn mấy người họ.
Đường Yến quay đầu lại thì thấy người đang nói chính là người mới tới của bộ phận dữ liệu, cô biết trước đây anh ta đã từng làm việc dưới tay Lương Hạnh, vì vậy cô ta cong môi khinh thường: “Nói ra thì giám đốc Lương của chúng ta thật là có mị lực nha, đồng nghiệp nam nào trong công ty không có ngời nào là không hướng về cô ta, ngay cả…”
Cô ta muốn nói tiếp, ánh mắt không khỏi nhắm vào người phụ nữ nãy giờ im lặng đang ở bên cạnh Tiểu Trương, cuối cùng cô ta vẫn đè câu nói kia xuống.
Liêu Thu nheo mắt lại, ánh mắt ra hiệu, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại mang theo ý giảng hòa nói: “Dù thế nào đi nữa, đó đều là chuyện riêng của Tổng giám Lương. Chúng ta không có quyền xen vào, cũng không thích hợp lấy đề tài này để mang ra bàn luận.”
Đường Yến hung hăng vỗ bàn, tỏ vẻ rất bắt mãn: “Cậu vừa mới tới chỗ này làm không được bao lâu mà cũng dám lên mặt dạy đời tôi à?”
Động tác này của cô ta không tránh khỏi làm kinh động ánh mắt của những người xung quanh, người bên cạnh vội vàng kéo tay áo cô ta, hiển nhiên là không muốn làm lớn chuyện nên kéo người rời đi.
Nhìn thấy người ra khỏi căn tin, vẻ mặt của Tiểu Trương không hề dịu đi, anh ta theo sau Liêu Thu ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, đương nhiên bây giờ anh ta đã không còn tâm trạng ăn uống gì nữa.
Một lúc lâu sau, dù do dự nhưng Tiểu Trương vẫn mở miệng nói: “Chuyện kết hôn của Tổng giám Lương và Sếp Triệu, chỉ có hai người chúng ta biết thôi, Tổng giám đặc biệt dặn chúng ta không được nói chuyện đó ra ngoài. Làm sao những người đó lại biết được chứ?”
Liêu Thu vừa mới gắp đũa cơm định đưa lên môi, nghe vậy động tác hơi ngừng một chút, nhưng vẫn tiếp tục chậm rãi nhai rồi nuốt xuống: “Tôi không biết.”
“Lẽ nào anh cho rằng chính tôi là người nói sao?” Cô ta tiếp tục ăn đồ ăn, trong khi ánh mắt rơi vào chiếc đĩa trước mặt: “Tổng giám chỉ nói chúng ta nên giữ bí mật, không nói vấn đề này chỉ có hai người chúng ta biết. Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, nếu hai người họ là vợ chồng thì nhất định sẽ có người nhìn ra được thôi.”
Cô nói xong dường như không có hứng thú ăn nữa, ăn vài miếng liền đứng dậy bưng đĩa cơm lên, nói: “Tôi no rồi, về tiếp tục công việc trước đây.”
Tiểu Trương chẳng nói nên lời, trong lòng có hơi phiền muộn, đứng dậy rời bàn ăn lại bị bóng người đột ngột xuất hiện chặn mắt đường đi.
Liêu Thu đang cầm đĩa ăn, cũng sững sờ một lúc mới hét lên: “Tổng giám.”
Lương Hạnh nở nụ cười nhạt với Liêu Thu, nhìn chằm chằm thức ăn trên đĩa cơm của cô: “Hôm nay ăn không ngon sao? Sao chỉ có ăn mấy miếng đã no rồi?”
Liêu Thu mím môi, sau đó gật đầu hai cái.
“Nếu cô bận thì cứ đi trước đi, tôi tìm Tiểu Trương có chút việc.” Lương Hạnh tháy thế thì cũng không nhìn cô ta nữa, dời ánh mắt lên người Tiểu Trương: “Bảo cậu chuẩn bị tư liệu lý lịch cá nhân, sao còn chưa gửi cho tôi nữa?”