CHƯƠNG 402: KHÔNG BIẾT CÓ NÊN HỎI HAY KHÔNG
“Tuần tổng, chắc hẳn anh rất rõ, nếu đồng ý điều kiện phân chia lợi nhuận cổ phần của quý công ty, vậy vốn đầu tư của tôi sẽ chẳng còn ý nghĩa gì cả.” Triệu Mịch Thanh đứng trước cửa sổ sát đất của công ty, ánh mắt thâm trầm buông xuống, trong mắt che kín sự hung ác nham hiểm.
Bên phía đầu dây bên kia điện thoại Tuần Tráng trái ôm phải ấp, nghe xong lời này bất giác chau mày, nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ở sô pha bên cạnh: “Tôi biết, Triệu tổng nếu cảm thấy khó xử, có thể không ký hợp đồng này.”
Thượng Điền ngồi trên ghế sô pha đơn ở bên cạnh, hai chân bắt chéo, tay cầm một ly rượu vang, chất lỏng trong ly vô ý đảo nhẹ.
Ánh sáng trong mắt tụ lại, sắc mặt càng lúc càng âm trầm.
Triệu Mịch Thanh một tay chống cửa sổ thủy tinh, chợt hiểu rõ: “Tuần tổng sợ là đã lén bàn xong hợp đồng với Thượng tổng rồi nhỉ? Giả bộ hợp tác với tôi, đợi sau khi tôi gom đủ toàn bộ tài chính đúng thời hạn, lại dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi?”
“Triệu tổng lúc này mới hiểu ra, có phải đã hơi trễ rồi không?” Tuần Tráng ha hả cười rộ lên, dáng vẻ thích chí mà duỗi lưng, trong lời nói tràn ngập sự khinh thường.
Trong lúc tức giận, lại nghe thấy một âm thanh lười biếng từ bên kia truyền tới: “Triệu tổng vì gom góp khoản tài chính này, sợ là đã rất mạo hiểm nhỉ? Bây giờ hợp tác không thành, cũng là vì anh không có cách nào đạt được điều kiện hợp tác của chúng tôi, công ty sắp lên sàn, chúng tôi đợi không được, trù tính một đường ra khác cũng là lẽ thường của con người.”
Triệu Mịch Thanh không nói gì chỉ thở dài một hơi, dường như lại hiểu được một vài việc càng sâu: “Sợ là ngay từ đầu, mọi chuyện đã trong kế hoạch của các anh rồi nhỉ?”
Vừa nói ra suy đoán trong lòng, liền nghe thấy tiếng cười to đáp lại: “Nhờ phúc của anh, tiền vốn đầu tư của Thượng tổng cũng không ít hơn so với hứa hẹn của Triệu tổng.”
Tuần Tráng trong mắt đắc ý cực kì, nhìn thấy tay của Thượng Điền đưa tới, liền đưa điện thoại qua.
Triệu Mịch Thanh im lặng một hồi, sau đó nghe thấy giọng nói trầm trầm của Thượng Điền truyền đến: “Triệu Mịch Thanh, cách một năm, dường như tôi chẳng thấy được sự tiến bộ của anh, thật là đáng tiếc.”
Nói xong, anh ta uống một ngụm rượu, trong mắt bắt đầu pha lẫn ham muốn nóng bỏng.
Triệu Mịch Thanh cúp điện thoại, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, cơ thể lại đứng bên cửa sổ, thật lâu không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, khóe miệng mới chậm rãi cong lên, cười nhạt: “Thật sao?”
Ban đêm từ trên tầng cao nhất nhìn xuống toàn bộ Tấn Thành, cửa sổ thủy tinh khúc xạ ánh sáng đèn nê ông của thành phố, nửa khuôn mặt của anh ẩn vào trong quầng sáng chập chờn, ánh mắt dần trở nên thâm thúy trầm tĩnh.
Triệu Mịch Thanh than nhẹ một hơi, trong đầu theo thói quen lại nhớ tới ai đó.
Sau đó lại theo thói quen xoay người lại, đi tới trước ngăn kéo của bàn làm việc lấy ra hộp thuốc lá.
Trong không khí rất nhanh thấm đẫm mùi thuốc lá nồng đậm, anh dựa vào bên cửa sổ, im lặng nhìn dòng xe qua lại, lúc này điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở có tin nhắn, anh mở ra, sau khi nhìn thấy nội dung cụ thể, ánh mắt liền trầm xuống.
Sau một lúc do dự ngắn ngủi, anh vẫn là dập tắt điếu thuốc trong tay, sau đó lấy áo vest ở bên cạnh đi xuống lầu.
Gió thu nổi lên, gió đêm vào cuối mùa thu ở Tấn Thành đã mang theo độ lạnh rùng mình, Triệu Mịch Thanh từ tòa cao ốc Long Đằng đi ra, dừng chân lại ở giao lộ gần ngã tư đường.
Cách bốn năm mét, người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, tóc dài xõa trên vai bị gió thổi bay phấp phới, đầu mũi lạnh đến đó ửng, trong gió lạnh không tự chủ được mà co rúm cơ thể.
Đào Mỹ Ân nhìn thấy Triệu Mịch Thanh, cơ thể hơi lay động dừng một chút, nhưng cổ vẫn rụt trong cổ áo khoác dựng đứng, lẳng lặng đối mặt với anh, thấy dáng vẻ của anh tuy rằng không vui nhưng vẫn không thể không đi tới bên mình, nháy mắt cúi đầu bật cười.
Đi đến gần rồi, cô ta vươn tay từ trong túi ra, đưa hộp giữ nhiệt treo trên cổ tay qua: “Nè, đồ ăn khuya bác gái kêu em đưa cho anh.”
Triệu Mịch Thanh rũ mắt nhìn thoáng qua, không có vươn tay nhận.
Đào Mỹ Ân bĩu môi, cơ thể càng co chặt, thấy tâm lý đề phòng của anh rõ ràng rõ ràng, cũng vô cùng tức tối: “Cũng không phải là em muốn tới, nhưng mà bác gái không khỏe, bác ở trong bệnh viện không ăn không uống, nói nếu em không đưa cho anh, ngày mai bác liền từ chối điều trị.”
Nói xong, cô ta hít hít cái mũi, rụt tay về, cất cái túi lại: “Anh không cần thì thôi, ngày mai nhớ tới đón bác gái xuất viện, em cũng lười đi theo các anh làm khổ mình.”
Sau đó làm bộ muốn đi, vừa mới đi hai bước, chợt nghe thấy giọng nói trầm tĩnh của người đàn “Đứng lại”.
Không ngoài dự đoán mà dừng lại, Đào Mỹ Ân nhướng lông mày, sau khi quay đầu lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nhìn anh: “Sao?”
Triệu Mịch Thanh đến gần hai bước, rũ mắt nhìn chằm chằm hộp giữ nhiệt trong tay cô ta, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Sự im lặng giữa hai người không duy trì quá lâu, liền nghe thấy anh nói một cách lạnh lùng: “Cô đem cái này về đi, đồng thời thay tôi chuyển lời, mạng là của bà ấy, bà ấy không biết quý trọng thì không có ai sẽ tiếc nuối thay cho bà ấy, dùng mạng sống của mình để uy hiếp người khác, sớm muộn gì cũng sẽ mất nhiều hơn được.”
Con ngươi của Đào Mỹ Ân run rẩy, không ngờ Triệu Mịch Thanh sẽ nói ra những lời bạc tình bạc nghĩa như vậy, môi khẽ nhếch, giọng nói cũng run rẩy: “Bác chính là mẹ của anh…”
Triệu Mịch Thanh thu mắt, bởi vì câu này mà chậm rãi xiết chặt nắm tay, từng câu từng chữ từ trong kẽ răng nói ra: “Tôi biết.”
Nếu không phải lúc nào cũng nhắc nhở mình chuyện này, có một số việc anh cũng sẽ không chu toàn chịu đựng tới bây giờ.
“Nói với bà ấy, Nếu muốn trơ mắt nhìn tôi cưới Lương Hạnh về nhà họ Triệu một lần nữa, bà ấy có thể từ chối điều trị.” Ánh mắt bức bách, vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ, không có ý nói giỡn chút nào.
Đào Mỹ Ân lùi về sau mấy bước, ôm hộp giữ nhiệt vào trong tay, khó có thể tin mà nhìn Triệu Mịch Thanh.
Triệu Mịch Thanh liếc mắt một cái đã xem thấu suy nghĩ của cô, ánh mắt lại trầm chút: “Có lẽ cô tôn trọng mẹ tôi là người lớn, có một vài lời cô không tiện từ chối, nhưng bà ấy đã từng dùng thủ đoạn như vậy để làm khó dễ người khác, cứ theo lời của tôi mà trả lời bà ấy, cô cũng có thể thoát khỏi chuyện này.”
“Em làm không được.” Đào Mỹ Ân khẽ lắc đầu: “Em cũng không ngờ rằng, anh có thể nói ra những lời như vậy với mẹ của mình.”
Đào Mỹ Ân không thể hiểu nổi mối quan hệ gia đình lạnh nhạt như vậy.
Triệu Mịch Thanh hiển nhiên cũng không có tâm trạng giải thích, biểu tình hờ hững nhìn cô ta một cái, liền nhấc bước muốn rời đi.
Tầm mắt thay đổi, mới chú ý tới một chiếc xe taxi vừa mới dừng ở ven đường, lúc này cửa xe đúng lúc mở ra, bên trong một người phụ nữ đã say lảo đảo bước xuống, bước chân run rẩy, đúng lúc đối diện với ánh mắt của anh.
Lương Hạnh hai má ửng đỏ, chỉ là hơi say, sau khi đứng vững thì khẽ cười, hô lên một câu: “Mịch Thanh…”