CHƯƠNG 387: MỤC ĐÍCH KHÁC
Nhà họ Thượng ở Kinh Đô.
Tống Nhiễm nghe thấy trong sân có tiếng động cơ thì vội vớ lấy áo khác đi ra khỏi phòng làm việc, vừa đi xuống cầu thang tầng hai đã thấy Thượng Điền đang đi vào, được người làm chào hỏi.
“Dạo này bà chủ thế nào?” Thượng Điền nới lỏng cà vạt.
Người làm vừa đóng cửa lại vừa nhỏ giọng đáp: “Mấy ngày nay bà chủ đều bận rộn làm việc, thời gian ở nhà rất ít, nhưng vẫn ăn cơm đúng giờ, không ném đồ.”
“Ừ.”
Thượng Điền thay giày ở ngoài phòng khách, khi anh ta nhấc chân đi vào không tránh khỏi chạm mặt người phụ nữ đang dựa nửa người vào tay vịn cầu thang.
Hai người đều im lặng, vì cả hai đều quá thông minh cơ trí, trong giao tiếp giữa họ gần như không bao giờ có sự ấm áp, cũng không nói những điều vô nghĩa bao giờ.
Ánh mắt Tống Nhiễm lạnh lẽo, cô ta thu hồi ánh mắt trên người Thượng Điền, sau đó bám vào tay vịn cầu thang đi xuống, cầm lấy áo khoác trên tay anh ta, treo lên móc bên cạnh.
“Đã mấy ngày rồi anh không về.” Cô ta treo quần áo xong thì đi vào phòng bếp, một lúc sau bưng ra nửa cốc nước ấm, dựa vào cửa phòng bếp mỉm cười nhìn Thượng Điền.
Thượng Điền lạnh nhạt “ừm” một tiếng, anh ta vốn không định nói gì, nhưng vừa nhấc chân lên lầu đột nhiên bị Tống Nhiễm chặn lại.
Cô ta đung đưa cốc nước trong tay, cụp mắt xuống: “Tôi cố ý về đây một chuyến, anh không có gì muốn nói với tôi sao?”
Cô ta không chút khách sáo vạch trần, cuộc hôn nhân kéo dài 5 năm giữa hai người không hề có tình nghĩa. Thượng Điền nghe thế, ánh mắt nhất thời trở nên u ám, một chân vừa đặt lên cầu thang, anh ta suy nghĩ một lát rồi hờ hững đáp lại hai chữ: “Không có.”
Sau khi tắm xong từ phòng tắm quay vào phòng làm việc, anh ta thấy Tống Nhiễm đang ngồi trên ghế văn phòng của mình, trong phòng làm việc chỉ bật một chiếc đèn bàn, còn cố ý chỉnh đèn ở mức thấp nhất, chiếu sáng khuôn mặt nhợt nhạt của người phụ nữ.
Lúc này, cảm xúc vẫn luôn ẩn nhẫn đã có phần không thể kìm chế, bóng dáng cao lớn của Thượng Điền chặn ở cửa, ánh sáng từ hành lang chiếu vào từ phía sau, kéo dài bóng anh ta xuống nền nhà.
“Cô không nên vào phòng làm việc của tôi, điều này tôi đã nhấn mạnh rất rõ ràng.” Vẻ mặt anh ta u ám, giọng điệu cũng rất lạnh lùng.
Tống Nhiễm cười tự giễu, gập xấp tài liệu đang trải ra trước mặt lại, đẩy sang một bên, sau đó ngước mắt lên, bắt gặp chính xác đôi mắt âm trầm cuả người đàn ông: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Nếu anh ta không muốn chủ động nhắc đến, vậy để cô ta xé nát lớp giấy mỏng manh ta này.
“Nơi tôi không vào được, cô ta có thể vào không?” Cô ta kéo dài giọng, từng chữ đều thể hiện sự lười biếng.
Thượng Điền trầm giọng, bước chân tiến lên hai bước, đóng cửa phía sau lại, bóng dáng anh ta ẩn hiện trong bóng tối, giọng nói lạnh lùng: “Cô nghĩ nhiều rồi, thời gian này có phải không uống thuốc đúng giờ không?”
“Tôi không bị bệnh.” Tống Nhiễm nghiêm giọng ngắt lời, trong lời nói phách lối ẩn nhẫn có chút tuyệt vọng, sau đó cô ta cười tự giễu: “Thượng Điền, trước giờ anh ta quan tâm một mình anh, người ích kỷ như anh mà còn biết quan tâm người khác, có thật lòng không?”
“Tống Nhiễm…” Thượng Điền nhíu chặt lông mày, cân nhắc trạng thái tinh thần hiện nay của Tống Nhiễm, anh ta vẫn nuốt xuống rất nhiều lời định nói.
Anh ta ích kỷ, lúc này né tránh tranh chấp với Tống Nhiễm cũng chỉ dựa trên góc độ cá nhân, anh ta không muốn xảy ra xích mích không đáng có với nhà họ Tống.
“Nghỉ ngơi sớm đi.” Anh ta nương theo ánh đèn bàn, bước tới bàn làm việc, đưa tay nắm lấy cánh tay cô ta.
Tống Nhiễm hất ra: “Thượng Điền, chúng ta ly hôn đi.”
Khi nói đến ly hôn, đương nhiên cô ta sẽ không mang theo chút cảm xúc nào, lạnh lùng và dứt khoát, như thể cô ta đã có sự chuẩn bị. Nói xong, không đợi Thượng Điền đồng ý, cô ta đã rút tờ đơn ly hôn trong ngăn kéo ra, đẩy đến trước mặt anh ta: “Tôi đã ký tên rồi.”
“Đừng đùa nghịch nữa.” Anh ta lạnh lùng từ chối, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào mấy chữ “Đơn ly hôn” rất lớn kia: “Tôi sẽ không ký.”
Anh ta không ly hôn, lý do không liên quan đến tình yêu.
Theo dự đoán của anh ta, phải mất ít nhất ba năm nữa anh ta mới có thể hoàn toàn thoát khỏi Tống Nhiễm và nhà họ Tống.
“Thượng Điền!” Tống Nhiễm lạnh lùng nghiến răng, cô ta đứng lên, giọng nói trở nên sắc bén, gắt gao: “Nếu anh là đàn ông thì làm việc phải có trách nhiệm, đừng đánh giá cao khả năng nhẫn nại của tôi!”
Sau đó cô ta còn nói rất nhiều lời nói tuyệt tình khác, đột nhiên người đàn ông cúi người xuống hôn cô ta, chặn những lời đó lại.
Đôi môi anh ta mỏng mà hơi lạnh, áp lên môi cô ta mang theo tình cảm lạnh lùng, dù đã cố hùa theo nhưng vẫn mang vẻ xa cách và thiếu tự nhiên.
Nước mắt cô ta trào ra, cô ta giả vờ như không biết, cố ý trầm mê trong sự dịu dàng giả vờ của anh ta, tự mình đắm say và hài lòng, không kìm được hôn sâu thêm.
Hai người đi tới phòng ngủ, trong tầm mắt mờ mịt, người đàn ông bế cô ta lên giường, cơ thể áp sát vào nhau…
Trong lúc thần chí mê ly, Thượng Điền đưa tay mở ngăn kéo đầu giường, nhưng không ngờ lại bị đôi tay ngọc ngà của người phụ nữ kéo lại, trong lúc chống lại người đàn ông tỉnh táo hơn một chút, anh ta nhẹ nhàng gọi tên cô ta mang theo chút giận hờn.
“Tống Nhiễm.”
Người phụ nữ mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng trong bóng tối, ngây người nhìn người đàn ông trước mặt, lòng cô ta lúc này hoàn toàn trống rỗng, không biết mình trở nên thế này từ bao giờ.
“Thời kỳ an toàn, không cần đeo đâu.” Cô ta nhẹ nhàng nói rồi lại tiếp tục hôn.
Vẻ mặt Thượng Điền cứng đờ, anh ta đẩy tay cô ta ra, đứng dậy sửa soạn lại quần áo xộc xệch của mình: “Cơ thể cô vẫn chưa hồi phục, nghỉ ngơi sớm đi.”
Bàn tay đang ôm người đàn ông của Tống Nhiễm vẫn cứng đờ giữa không trung, cuối cùng yếu ớt thả xuống giường mềm mại, ánh mắt trống rỗng: “Thượng Điền, có phải anh đang đồng cảm với tôi, cho rằng mình đang bố thí không?”
Thượng Điền đứng bên giường, ánh trăng lạnh lẽo ghé vào qua cửa sổ, chiếu vào tấm rèm trắng trơn, tạo ra một tia sáng yếu ớt.
Anh ta không nói gì.
Người phụ nữ cong môi tự giễu: “Thượng Điền, cô ta bị người theo dõi, chắc anh cũng đã biết chuyện này, vậy nên hôm nay anh về là để đối chất với tôi đúng không?”
Tống Nhiễm kéo dây quai váy ngủ đã bị xé rách lên, hai tay chống xuống để ngồi dậy, nửa dựa vào thành giường, mò mẫm tìm bao thuốc từ ngăn kéo trong bóng tối.
Những đốt ngón tay trắng trơn đầy khói, ngọn lửa sáng lên, mùi khóc thoang thoảng bay khắp phòng.
Ánh sáng đỏ rực lập loè giữa các ngón tay, bởi vì quá mức lãnh đạm, toàn thân cô ta bị hai luồng khí tức trái ngược nhau vây quanh ta, nổi bật lên vẻ đẹp vô tình nhưng lại khiến người khác mê đắm.
“Tôi đã phái người tới, coi như cô ta mạng lớn, có người cứu.” Cô ta nhả ra một ngụm khói, cười hững hờ: “Nhưng không phải lần nào cũng may mắn như thế đâu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!