CHƯƠNG 280: ĐỘT NHIÊN CẢM THẤY XA LẠ.
“Lúc Lương Hạnh đang ở Doanh Tín thì bị tung ra một loạt ảnh, để cô ấy bị gièm pha, vì vậy mới bị ép buộc phải từ chức ở Doanh Tín, thành quả làm việc mấy năm đều bị thay đổi trong chốc lát, như tôi đã điều tra, việc này có liên quan đến phu nhân đây.”
Anh vừa dứt lời thì Lương Hạnh sửng sốt ngẩng đầu lên, biểu cảm phức tạp, thì ra anh đã biết từ lâu.
Sắc mặt của Thượng Điền trầm xuống, anh ta liếc nhìn Tống Nhiễm bên cạnh mình, còn Tống Nhiễm thì không có vẻ như là chuyện đó có liên quan đến cô ta, cô ta vẫn rất lạnh lùng, thậm chí còn nở một nụ cười thờ ơ.
Thượng Điền trầm giọng hỏi: “Chứng cứ đâu?”
Triệu Mịch Thanh dù bận rộn nhưng vẫn ung dung, anh lạnh nhạt nói: “Nếu như bây giờ tổng giám đốc Thượng muốn xem thì tôi sẽ bảo người đưa đến ngay lập tức.” Anh ngừng một lát: “Chỉ là phải xử lý chuyện này như thế nào đây?”
Thượng Điền cười lạnh lùng: “Đem lên đây rồi nói, không lẽ tổng giám đốc Triệu chưa có ý định gì?”
Triệu Mịch Thanh không phủ nhận, anh gật đầu sau đó liếc mắt nhìn: “Em quyết định đi.”
Lương Hạnh sững sờ, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô, anh muốn cô quyết định…
Cô đặt đũa xuống rồi nhìn Tống Nhiễm, cô ta đang vắt tay trước ngực, không phủ nhận, không tức giận, bình tĩnh như một hồ nước.
Nhưng cô vẫn có thể nhìn ra từ sâu trong mắt cô ta có một tia hi vọng nhìn như thất vọng, những ngón tay cứ trượt trên chiếc áo sơ mi lụa, để lộ ra một sơ hở duy nhất chứng minh cô ta vẫn lo lắng, thứ cô ta thật sự quan tâm là thái độ của Thượng Điền.
Hàng lông mi dài của Lương Hạnh rũ xuống, cô suy nghĩ một lát rồi hỏi Thượng Điền: “Tôi muốn cô ta xin lỗi tôi trên truyền thông, tổng giám đốc Thượng có đồng ý không?”
Tống Nhiễm khẽ bật cười, cô ta ngước mắt lên, một ánh mắt không có tiêu cự.
Xin lỗi công khai là cách công bằng nhất, nhưng đối với Tống Nhiễm mà nói cũng là tàn nhẫn nhất, thể diện của nhà họ Tống mất đi thì không nói, e là cái vị trí Thượng phu nhân này cũng khó mà tiếp tục, những người con gái xinh đẹp trong giới thượng lưu tuy nói là không cần thiết phải trong sạch, nhưng mà đem ra nói trước mặt mọi người thì lại khác, nhất được sẽ không thiếu được những lời châm chọc khắp nơi.
Thượng Điền im lặng, anh ta lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh mình và suy nghĩ nguyên nhân vì sao cô ta làm vậy.
Nhưng mà theo anh ta hiểu về Lương Hạnh, chuyện xin lỗi công khai này cô sẽ không làm ra được, cô nói ra chỉ là để xem phản ứng của anh ta thôi.
Anh ta gật đầu, rất thông tình đạt lý nói: “Đây là cách công bằng nhất, nếu như cô Lương đã kiên quyết như vậy thì tôi cũng không nói được gì.”
Lương Hạnh thấy tia sáng trong đáy mắt Tống Nhiễm biến mất, sự mỉa mai ở khóe môi cũng không che đậy được nữa, cô nhìn Thượng Điền, thấy không đáng thay Tống Nhiễm.
Tay cô đột nhiên bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy, rất ấm áp, sự lạnh lẽo nơi đầu ngón tay phút chốc tan biến.
Lương Hạnh ngẩng đầu lên đối mặt với anh, trong phút chốc anh đã hiểu ý cô, anh âm thầm gật đầu.
“Cô Tống cũng từng giúp tôi, cho dù là vì lý do gì, thì tôi vẫn ghi nhớ trong lòng, chuyện lần này tôi sẽ không truy cứu nữa.”
Thượng Điền mỉm cười: “Cô Lương rộng lượng như vậy, tôi thay Tống Nhiễm cảm ơn cô.”
Ăn một bữa cơm như thế này rõ ràng là chẳng có ý nghĩa gì, Triệu Mịch Thanh thấy cô hơi uể oải liền đứng dậy nói lời tạm biệt.
Sắc mặt của Thượng Điền u ám, anh ta không có ý định đứng dậy tiễn, Tống Nhiễm đứng dậy từ bên cạnh anh ta rồi đi ra khỏi phòng.
Thấy cô ta đứng trước cửa nhà hàng, Lương Hạnh khẽ gật đầu, vốn dĩ muốn đi trong im lặng, nhưng nhìn thấy nụ cười vô hồn của cô ta, cô ta lơ đãng nói bên tai cô: “Bảo Triệu Mịch Thanh chuẩn bị kĩ càng, miếng đất đó là của anh ta rồi.”
Lương Hạnh dừng lại, lúc nghiêng đầu qua nhìn thì cô ta đã đi xa rồi.
Giọng nói rất nhỏ, cảm giác như không nghe rõ, trong lòng cô đang có chút xao động.
Lưu Nam chạy đến từ bên chỗ đậu xe rồi đứng đó.
Anh dặn dò: “Cục trưởng của cục quy hoạch thành phố là chú hai của Tống Nhiễm, ngày mai ông ta sẽ không để Thượng Điền có được mảnh đất đó đâu, giảm giá đấu thầu trong hợp đồng đấu giá xuống chút, hơi cao hơn Cố Thời một chút là được.”
Lưu Nam lập tức đáp lại rồi nhanh chóng mở cửa xe.
Tề Hàm nghe thấy vậy thì đứng yên tại chỗ, cô ta sững ra một lúc mới tỉnh táo lại, khuôn mặt luôn bình tĩnh đột nhiên không che giấu được sự kinh ngạc.
Từ kinh ngạc đến kinh diễn và tán thưởng, Lương Hạnh có thể nhìn ra đó là biểu cảm tôn sùng của một người phụ nữ dành cho một người đàn ông.
Ở trong xe, anh vẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt hững hờ, góc nghiêng hoàn hảo với những đường cong như sườn núi như ẩn hiện dưới ánh đèn, khóe môi khoác lên một nụ cười.
Nếu như đây là mục đích mà anh đến đây thì quả thật là làm cô bất ngờ, từ khi Thượng Điền mời bọn họ đến đây thì anh đã tính toán tất cả rồi.
Điều tra ra Tống Nhiễm làm chuyện đó nhưng chưa từng nói với cô, cho đến lúc nãy mới nói ra trước mặt nhiều người như vậy, lợi dụng tình cảm phức tạp mà Tống Nhiễm dành cho Thượng Điền…
Lúc này đây dường như cô chưa từng thật sự hiểu rõ người đàn ông này.
“Anh đã biết là Tống Nhiễm làm từ lâu rồi?” Lương Hạnh mặt không cảm xúc hỏi anh.
Anh quay đầu sang mỉm cười: “Cũng biết gần như là cùng lúc với em, nhưng mà sau đó em cũng không muốn làm gì Tống Nhiễm nên tôi không nhắc đến.”
Lương Hạnh nhếch môi, đúng là không có chuyện gì mà anh không biết, cho nên tối nay cô mới giả vờ trong tình thế không biết gì cùng diễn kịch với anh.
Cô không cam tâm hỏi: “Anh biết chắc hôm nay Tống Nhiễm sẽ đến sao?”
Anh nhướng mày: “Cô ta có đến hay không không quan trọng, chỉ cần Thượng Điền không bảo vệ cô ta thì cô ta nhất định sẽ biết.”
Đúng rồi, cho dù đến hay không, anh đều sẽ để Tống Nhiễm biết mọi hành động của Thượng Điền, miếng đất đó anh nhất định sẽ có được.
Cô nhắm mắt lại, cô cảm thấy hơi mệt.
Bàn tay to lớn của anh đặt lên trán cô, anh cau mày: “Vẫn còn khó chịu sao?”
Cô lắc đầu rồi né khỏi bàn tay anh, sau đó không nói lời nào.
Ánh mắt của anh trở nên u ám, anh thấy tinh thần của cô không tốt lắm nên không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống rồi lấy một tấm thảm đắp lên.
…
Sáng hôm sau cô cảm thấy môi mình rất ẩm ướt, vừa mở mắt ta thì khuôn mặt tuấn tú của anh được phóng to ngay bên cạnh, đôi môi đang bao phủ lấy môi cô, thỉnh thoảng lại trêu đùa.
Cô mơ hồ một lát mới phản ứng, theo bản năng đẩy anh ra thì bị anh túm lấy hai tay không thể động đậy.
“Ưm…”
Anh hôn cô say đắm, khi cô cảm thấy não mình đang thiếu không khí thì anh mới buông ra, anh nheo mắt, một ánh mắt mơ màng, giọng nói khàn khàn như đang nhẫn nhịn điều gì đó thì thầm bên tai cô: “Hay là lát nữa rồi dậy nhé?”
Lương Hạnh cảm hấy cả người nóng ran, cô cắn răng đẩy mạnh anh ra.
Cái người này chỉ cần hứng lên là không quan tâm đến chuyện gì nữa.
Cô oán giận nói: “Chắc là bọn họ đã ở dưới lầu đợi rồi, tôi không có mặt dày như vậy ở đây mè nheo với anh đâu, anh muốn ngủ thì ngủ một mình đi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!