Thành phố S, nhà họ Bạc.
Giang Thời Hi quỳ một chân trên đất, cẩn thận lau nhà bằng một miếng giẻ, mái tóc đơn giản rủ xuống, che đi sắc mặt tái nhợt của cô.
Bởi vì mùa đông, chóp mũi của cô hơi ửng đỏ, trên ngón tay vốn trắng nõn cũng có mấy vết nứt lớn, thế nên động tác vô cùng chậm chạp.
Tống Chỉ Lam ngồi trên ghế sô pha lườm cô, trong mắt lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Bảo cô lau có mỗi cái sàn sao lại tốn sức thế chứ chứ?”
“Sao Cảnh Xuyên nhà chúng tôi lại cưới một đứa xúi quẩy như cô thế? Gả vào đã ba năm mà bụng chẳng có động tĩnh gì!”
Giang Thời Hi cúi đầu, lòng thầm nực cười. Số lần Bạc Cảnh Xuyên trở về có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí anh còn chẳng muốn chạm vào cô, sao cô có thể mang thai được?
Lúc này, một cô gái trẻ tuổi cầm máy tính bảng đi xuống lầu, cô ta nhìn chằm chằm vào máy tính bảng nên bất cẩn đụng phải Giang Thời Hi.
Giang Thời Hi vội đỡ lấy cô ta, nhưng lại bị đẩy một cái.
Cô vốn gầy yếu, bị đối phương đẩy mạnh như thế lập tức ngã xuống đất, khớp khuỷu tay của Giang Thời Hi chạm đất trước, cơn đau khiến cô khẽ cắn răng.
“Chị bị mù à? Một người sống sờ sờ như tôi mà cũng không thấy hả? Chị muốn tôi chết phải không?”
Cô gái ngang ngược này chính là em chồng Giang Thời Hi, Bạc Thi Đinh.
Thấy vậy, Tống Chỉ Lam sốt ruột đi tới: “Cục cưng, con ngã ở đâu?”
Bạc Thi Đinh hằn học trừng mắt với Giang Thời Hi: “Anh tôi cưới chị đúng là xui xẻo tám đời!”
Giang Thời Hi đứng dậy, cô vừa định giải thích: “Mẹ…”
Cô vừa há miệng, cái tát của Tống Chỉ Lam đã giáng xuống mặt cô, bà ta tức giận nhìn chòng chọc vào Giang Thời Hi: “Tôi cho cô biết, tháng này cô đừng mong lấy được một đồng xu cắc bạc nào từ nhà họ Bạc chúng tôi!”
Thấy cô bị trừng trị, Bạc Thi Đinh mới chịu bỏ qua, cô ta lạnh lùng mím môi: “Tốt hơn hết chị nên biết rõ vị trí của mình. Ở nhà họ Bạch, chị chỉ là một đứa giúp việc, đừng coi mình là con người.”
Nói xong, cô ta đi thẳng lên lầu.
Cảnh tượng này không phải mới xảy ra lần đầu, từ khi Giang Thời Hi gả vào nhà họ Bạc, cô phải chịu nhục nhã kiểu vậy như cơm bữa.
“Đúng là xúi quẩy!”
Tống Chỉ Lam tỏ vẻ đau đầu, liếc mắt nhìn ra bên ngoài: “Tối nay cô ngủ ở ngoài đi, không được phép vào nhà, tốt nhất là chết cóng bên ngoài cũng được.”
“Dì Trần, dì trông chừng cô ta, đến sáng mai mới cho vào cửa.”
Ngón tay Giang Thời Hi hơi khép lại, siết chặt giẻ lau, nhưng cô cũng không cãi lại, chỉ khẽ gật đầu.
Dì Trần theo cô đến ngoài sảnh, bà ta lạnh lùng liếc cô một cái rồi nhấn công tắc, cánh cửa tự động đóng lại.
Gió lạnh bên ngoài giống như dã thú gào thét, ùa vào từ cổ tới trong người cô. Cả người Giang Thời Hi đều cứng đờ, cô chỉ có thể cuộn mình ở cửa tìm chỗ tránh gió, sau đó xoa xoa tay để giữ ấm cho mình.
Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
Tay cô run rẩy, suýt nữa đã không cầm chắc làm điện thoại rơi xuống đất. Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia lập tức truyền đến giọng nói của mẹ cô.
“Tiểu Hi, tháng này ba mày lại thua sạch tiền ở bên ngoài rồi. Mấy ngày nay người ta cứ chặn trước cửa, nói là muốn cắt gân tay gân chân của ba mày. Ngày mai mày tranh thủ gửi cho mẹ năm trăm ngàn nhé, có nghe không?”
“Mẹ, con, con không có nhiều tiền như vậy…”
Cô bị lạnh đến mức nói chuyện không trôi chảy.
“Hỏi mẹ chồng mày ấy! Mày bị đần à con, bây giờ mày là con dâu nhà họ Bạc, muốn mấy trăm ngàn thì sao chứ, chẳng lẽ mày muốn nhìn ba mẹ mày chết bờ chết bụi?”
Mẹ Giang ở đầu bên kia điện thoại mắng mấy câu rồi cúp máy, bà ta hoàn toàn không để ý đến tiếng gió lạnh rít gào qua điện thoại của Giang Thời Hi. Nói trắng ra là bà ta không hề quan tâm đến sống chết của cô, cuộc gọi này chẳng qua chỉ để giục cô gửi tiền mà thôi.
Điều nhà họ Giang quan tâm là mỗi tháng cô có gửi tiền đúng hạn hay không, còn lại thì chẳng ai quan tâm cả.
Giang Thời Hi cúp điện thoại, lạnh lùng nhìn về nơi xa, cô có thể chịu đựng nhiều tủi hờn như vậy, niệm tưởng duy nhất của cô… chính là người đàn ông kia, Bạc Cảnh Xuyên.
Chỉ cần có thể sống ở nhà họ Bạc với danh nghĩa vợ anh, cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
…
Sáng sớm, một chiếc ô tô màu đen chậm rãi đậu trước cửa nhà họ Bạc.
Tài xế cầm ô đi tới ghế sau mở cửa, người đàn ông trong xe thong thả bước xuống.
Bạc Cảnh Xuyên mặc một chiếc áo khoác màu đen hơi mở, để lộ áo len cổ lọ bên trong, khuôn mặt hoàn mỹ được phác họa bởi những đường nét nghiêm nghị khiến người ta không thể rời mắt.
Anh giơ tay ra hiệu, tài xế lập tức đưa ô tới.
Bạc Cảnh Xuyên che ô bước vào cổng, tay phải thuần thục cởi cúc áo khoác ra, như thể từ lúc sinh ra đã có khí chất cao quý bức người, khiến người ta không dám ngang nhiên nhìn thẳng vào anh.
Anh bước tới cổng, lập tức nhìn thấy cô gái mặc áo len mỏng đang nằm co ro bên cạnh cửa, cả người run lên cầm cập.
Bạc Cảnh Xuyên nhíu mày, rõ ràng là có chút không vui.
Giang Thời Hi nhắm chặt mắt, hai tay ôm chặt cơ thể mình, bờ môi còn đang khẽ run lên.
“Cậu, cậu chủ, sao đột nhiên cậu lại trở về?”
Dì Trần ra ngoài định gọi Giang Thời Hi nhưng không ngờ Bạc Cảnh Xuyên lại trở về, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, bà ta lập tức rùng mình, sau đó cúi đầu xuống.
“Có chuyện gì thế này?”
Giọng nói của anh trầm thấp, dì Trần đành phải thành thật trả lời: “Là, là ý của bà chủ.”
Giang Thời Hi bị tiếng nói chuyện đánh thức, cô mơ màng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một đôi tay thon dài duỗi tới, nhẹ nhàng dán lên trán cô.
Cô nhìn lại, đúng là người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong, Bạc Cảnh Xuyên.
Giang Thời Hi rùng mình một cái, cảm thấy không chân thực.
Cô nhìn anh nhưng lại không thốt ra được lời nào. Ngược lại anh khẽ nhíu mày, lên tiếng trước: “Trán nóng quá, đi mời bác sĩ đến xem thử.”
Câu nói này đương nhiên là nói với dì Trần, bà ta gật đầu, sau đó lập tức đi gọi điện thoại.
Cuối cùng Giang Thời Hi cũng nhận ra mình không phải đang nằm mơ, anh thật sự đã trở về, nhưng trong lòng cô lại tràn đầy nghi hoặc, Bạc Cảnh Xuyên đi chuyến này là vì chuyện gì?
Cô được đưa vào phòng, đầu óc vẫn còn lâng lâng, lòng dạ rối bời, trăm ngàn suy nghĩ ùa về trong tâm trí nhưng cô không thể thốt lên một lời nào.
Nghe nói con trai trở về, Tống Chỉ Lam vội vàng chạy tới, cười không khép được miệng: “Sao con trở về mà không nói trước một tiếng để dì Trần chuẩn bị trước mấy món con thích ăn?”
“Mẹ, con có chuyện muốn nói với Thời Hi, mọi người ra ngoài trước đi.”
Tống Chỉ Lam lạnh lùng nhìn Giang Thời Hi: “Cô đừng có bán thảm trước mặt con trai tôi.”
Bà ta vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!