Bầu không khí từ nãy đến giờ vốn đã kì quái, bây giờ lại càng kì quái hơn, Lâm Ngọc Yên ngồi giữa mấy người đàn ông suốt ngày đấu võ mồm trên thương trường và chính trường cố gắng nghe hiểu ý của họ là gì, nhưng lực bất tòng tâm, cô hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, cái gì mà ong bướm với cây cỏ? Bây giờ đàn ông gặp nhau đều bàn luận mấy chuyện nhảm nhí này sao?
"Có những người tự cho mình là thánh nhân nhưng thật ra cũng không khác phàm phu là bao nhiêu. Hoa trong nhà kính không phải ai cũng tùy tiện hái, còn phải hỏi xem chủ nhà có đồng ý hay không?"
Lâm Khánh Xuyên cười nói.
"Chủ nhà chỉ là một phần, ý muốn của đóa hoa mới quan trọng." Phó Thần cười: "Yên Yên không cần suy nghĩ những gì tôi và mọi người ở đây nói, em chỉ cần ngồi nghe thôi."
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Lâm Ngọc Yên, Phó Thần vội nói, thật ra bọn hoi nói chuyện không hề khó hiểu nhưng đối với Lâm Ngọc Yên, mấy lời kia chắc đang làm cô đau đầu suy nghĩ ý nghĩa sâu xa của chúng.
"Vậy rốt cuộc mọi người đang nói gì vậy? Có thể nói trắng ra không?"
"Không thể." Lâm Đình Vũ xoa đầu: "Trẻ con không nên nghe hiểu."
"Em cũng đâu phải trẻ con, anh đừng có xem em như trẻ con vậy chứ!"
Lâm Ngọc Yên phản bác.
"Trong mắt anh trai, em mãi mãi là trẻ con!"
Lâm Khánh Xuyên gõ nhẹ vào trán.
Hành động thân mật của hai anh em Lâm Đình Vũ tất nhiên khiến Phó Thần và Lôi Kiêu không vừa mắt, dù là anh trai cũng không được phép thân mật với Lâm Ngọc Yên như vậy. Nhưng với địa vị và quan hệ hiện tại giữa họ và Lâm Ngọc Yên, họ không có quyền phản đối.
"Hai anh chỉ biết bắt nạt em, còn làm rối tóc của em nữa. Em vào nhà vệ sinh chỉnh lại một chút đây!"
Lâm Ngọc Yên giả bộ giận dỗi đứng lên, sau đó cô rời khỏi bàn đi về hướng nhà vệ sinh. Lúc này, tại bàn còn lại bốn người đàn ông vốn không ưa gì nhau bắt đầu cuộc khẩu chiến.
Lâm Ngọc Yên vào nhà vệ sinh soi gương chỉnh trang lại một chút, đầu tóc cô mặc dù vẫn tươm tất nhưng cũng cần chỉnh sửa lại, cô dặm lại lớp trang điểm của mình, soi bản thân thật kỹ trong gương sau đó dẹp đồ trang điểm, rửa tay và định đi ra ngoài, đột nhiên bên trong buồng vệ sinh mở cửa, một cô gái dáng vẻ hớt hải chạy ra đâm sầm vào Lâm Ngọc Yên khiến cô làm rơi túi xách.
"Xin lỗi!"
Cô gái kia vội vã cầm lấy cái túi, nói câu xin lỗi rồi chạy đi, Lâm Ngọc Yên cũng nhặt lại túi xách của mình, nhíu mày nhìn theo bóng dáng của cô gái đó. Vì cô gái kia để tóc mái che khuất mặt nên Lâm Ngọc Yên hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt của cô ta.
Lâm Ngọc Yên ra ngoài, vừa rẽ sang đường dẫn đến sảnh tiệc liền gặp Lôi Vân đang đi đến.
Oan gia gặp nhau nhưng không có đường để tránh, đúng là xui xẻo!
"Cô Lâm, lâu rồi không gặp."
Lôi Vân mở lời trước, cô ta tươi cười bắt chuyện khiến Lâm Ngọc Yên cảnh giác. Người này và Trương Thể Loan giống nhau, cách xa một chút mới đảm bảo được sự an toàn của bản thân.
"Cô Lôi đã lâu không gặp!"
Lâm Ngọc Yên lịch sự chào lại, ngay sau đó cô muốn lách người đi qua nhưng Lôi Vân đã chặn lại.
"Cô Lôi?"
Lâm Ngọc Yên khó chịu.
"Cô Lâm đừng vội, cô đang trở lại sảnh tiệc phải không? Vậy cùng đi đi!"
Lôi Vân cực kì thân thiện nói. Thái độ này của cô ta không khỏi làm Lâm Ngọc Yên nhớ tới cái hôm gặp nhau ở siêu thị, cô ta cũng dùng bộ dạng này nói chuyện sau đó là tiết lộ chuyện của Lâm Đình Vũ khiến cô và Phó Thần trở mặt với nhau.
"Hình như cô Lôi định đến nhà vệ sinh thì phải? Cô Lôi không đi đến đó nữa sao?"
Lâm Ngọc Yên khéo léo nói.
"Đột nhiên không muốn đi nữa. Đi thôi, tôi và cô vừa đi trò chuyện nhé!"
Lôi Vân không để Lâm Ngọc Yên có cơ hội từ chối liền khoát tay, kéo Lâm Ngọc Yên đi, mặc dù rất không tình nguyện nhưng Lâm Ngọc Yên không còn cách nào khác phải đi cùng Lôi Vân.
"Cô Lôi muốn nói gì với tôi? Tôi nghĩ chúng ta không thân đến độ sẽ cùng nhau nói chuyện phím."
Lâm Ngọc Yên tỏ rõ thái độ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!