"Chuyện lần này có liên quan đến chị không?"
Lôi Kiêu vừa về đến nhà liền chất vấn Lôi Vân đang ngồi ăn sáng cùng Lôi lão gia và Lôi phu nhân. Dáng vẻ của hắn vô cùng mệt mỏi, cả đêm dài ở sở cảnh sát khiến hắn tiều tụy đi không ít mặc dù bản thân không phải là kẻ tình nghi.
Không chỉ có hắn, Lâm Đình Vũ và Phó Thần cũng nghi ngờ mọi chuyện là Lôi Vân sắp xếp, mượn mọi cơ hội để trừ khử đối phương là tác phong thường thấy của cô ta, bất kỳ ai quen biết cô ta đều biết chuyện này rất rõ.
Huống hồ sau sự việc ở tiệc hòa giải, lòng căm hận của Lôi Vân đối với Lâm Ngọc Yên càng sâu đậm hơn.
Nghe câu hỏi của Lôi Kiêu, Lôi Vân dừng lại bữa sáng đang ăn, cô ta ngẩng đầu cười quỷ dị với em trai đang đứng trước mặt.
"Kiêu, cảnh sát không tìm ra chứng minh cô ta vô tội nên bây giờ em quay về chất vấn chị sao? Suốt buổi tiệc chị luôn bị em giám sát thì làm sao có cơ hội làm chuyện đó?"
"Ai biết là chị có đồng bọn gì hay không? Loại người như chị có chuyện nào mà không dám làm."
"Kiêu, chị là chị ruột của em, em không tin chị đến vậy à?"
"Đúng vậy, tôi chưa bao giờ tin tưởng chị bất kỳ điều gì. Con người chị thế nào, tôi còn lạ lẫm chắc? Lôi Vân, tôi nói cho chị biết, nếu để tôi điều tra ra chuyện này có dính dáng đến chị thì chị đừng trách tôi không nể tình chị em giữa chúng ta!"
Lôi Kiêu nhấn mạnh.
Nụ cười trên mặt Lôi Vân chẳng những không mất đi còn sâu đậm hơn, thái độ của cô ta cực kỳ bình thản, giống như là chuyện lần này không hề liên can gì đến cô ta thật. Nhưng chính vì vậy càng làm tăng sự nghi ngờ của Lôi Kiêu nhiều hơn.
"Kiêu, đây là thái độ của em trai đối với chị gái đấy à? Đừng có chuyện gì cũng đổ hết lên đầu chị của con. Chuyện tối qua ở nhà họ Phó bố đã nghe rồi, mâu thuẫn giữa chị con và cô Lâm kia không đáng để chị con có ý đồ mưu sát. Kiêu, con cũng sắp kết hôn rồi, đừng xen vào chuyện của người ngoài quá nhiều, tập trung lo cho hôn lễ và quan tâm Hoắc Viên nhiều hơn đi."
Lôi lão gia nghiêm nghị lên tiếng.
Tâm tình của Lôi Kiêu thế nào, người làm cha như ông sao có thể không biết, từ đầu ông đã biết Lôi Kiêu có người trong lòng, nếu như không xảy ra ra chuyện chính - thứ phân tranh thì ông cũng sẽ thử chấp nhận người từng có một đời chồng, nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi, không ngăn cản Lôi Kiêu, cứ để con trai ông tiếp tục với mối tình không có kết quả đến cuối cùng người khổ cũng là con trai ông thôi.
"Bố, chuyện này con chắc chắn sẽ ra mặt, Ngọc Yên là bạn của con, con sẽ không để bạn mình chịu oan ức vì người khác. Bố, hôn sự con đã chấp nhận thì xin bố cũng tôn trọng chuyện riêng của con, con biết phân nặng nhẹ." Lôi Kiêu lại nhìn sang Lôi Vân cảnh cáo: "Chị nên cầu nguyện với Đức Mẹ rằng tôi sẽ không điều tra ra chị, bằng không như tôi đã nói, tôi không để yên cho chị đâu."
Nói xong, Lôi Kiêu đi thẳng về phòng tắm rửa thay quần áo rồi đến Tòa thị chính làm việc, cả đêm không ngủ, về nhà lại căng thẳng, hắn cần tìm một chỗ thật yên tĩnh để suy nghĩ.
(....................)
"A Thần, tình hình của Ngọc Yên thế nào rồi?"
Phó phu nhân lo lắng hỏi khi thấy Phó Thần quay về nhà cũ, vì chuyện hôm qua nên sau khi rời khỏi sở cảnh sát, Phó Thần liền quay về đây, có một số chuyện hắn cần điều tra cho rõ.
Tối qua xảy ra chuyện lớn như vậy, lại làm náo động suốt mấy tiếng đồng hồ nên Phó phu nhân không tài nào ngủ được, một phần cũng vì bà lo lắng cho Lâm Ngọc Yên, có đánh chết bà cũng không tin Lâm Ngọc Yên có ý đồ mưu sát Trương Thể Loan.
Đêm qua bà không thể cùng đến sở cảnh sát nêb chỉ có thể ở nhà chờ đợi.
"Yên Yên đã bị tạm giam để phối hợp điều tra, phía cảnh sát chưa có chứng cứ xác thực để định tội cô ấy. Nếu như phải ra tòa thì anh họ sẽ giúp cô ấy bào chữa."
Phó Thần nới lỏng cà vạt và ngồi xuống ghế sofa, hắn tự rót cho mình một ly nước ấm sau đó uống cạn đồng thời cũng giải thích sơ qua tình hình của Lâm Ngọc Yên với mẹ của mình.
"Có anh họ con giúp đỡ là tốt rồi, mẹ không tin Ngọc Yên làm chuyện đó."