Phòng nghỉ yên ắng, tấm rèm cửa sổ khẽ lay động trong gió, ánh nắng xế chiều chiếu vào một góc của căn phòng. Trên chiếc giường êm ái, Lâm Ngọc Yên và Phó Thần bất động, thời gian giống như bị đóng băng, chỉ một khoảnh khắc, mọi thứ đã không còn diễn biến theo những gì Lâm Ngọc Yên tưởng tượng.
"Xin lỗi!"
Lâm Ngọc Yên và Phó Thần cùng mở miệng xin lỗi đối phương.
"Anh không có lỗi, là tóc tôi vướn vào cúc áo của anh... anh có thể ngồi dậy để tôi gỡ tóc của mình ra được không?"
Lâm Ngọc Yên cố gắng bình tĩnh nói.
Không giống như lần ở biệt thự, lần này, khi vô tình chạm môi với Phó Thân, trong lòng Lâm Ngọc Yên nảy sinh cảm giác kỳ lạ, cô không rõ đó là gì, chỉ biết cô đã không còn bày xích Phó Thần như trước kia.
"Được, vừa rồi tôi cũng không ngờ sẽ như vậy..."
Phó Thần đỡ Lâm Ngọc Yên ngồi dậy, mặc dù đã cố gắng che đậy sự xấu hổ nhưng nếu nhìn kỹ vẫn thấy hai bên má của hắn hơi ửng đỏ. Đây không phải lần đầu hôn Lâm Ngọc Yên, nhưng cảm giác hôn người mình thích và lần ăn canh gà kia khác biệt rất rõ ràng.
Trong phòng lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng thêm một lần nữa, Lâm Ngọc Yên cố gắng gỡ tóc của mình ra khỏi cúc áo của Phó Thần, bình thường cô gỡ rất nhanh vì cũng hay để tóc vướn vào cúc áo, nhưng hôm nay không hiểu sao càng gỡ lại càng rối.
Phó Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn k dám nhìn thẳng Lâm Ngọc Yên, nếu như là mọi khi, hắn sẽ ngắm cô thật kỹ, còn bây giờ, tim hắn đang đập nhanh và cơ thể đang không được thoải mái lắm.
Lọn tóc nhỏ mắc vào cúc áo mấy vòng, Lâm Ngọc Yên lúng túng gỡ được một vòng thì lại vướn thêm vòng nữa, thật tình lúc này chỉ có dùng kéo để giải quyết, nhưng cô lại để kéo trong ngăn bàn, muốn đứng lên phải đi cùng Phó Thần, chưa nói đến trên người chỉ quấn một cái khăn, lỡ như cử động nhiều khăn tắm lại rơi xuống... Lâm Ngọc Yên không dám tưởng tượng nữa...
"Xong rồi!"
Cuối cùng, Lâm Ngọc Yên chọn cách bứt mấy sợi tóc kia ra khỏi cúc áo, làm vậy có hơi đau một chút nhưng sẽ nhanh hơn.
"Xong rồi thì tôi ra ngoài đợi em, em mau thay đồ đi!"
Phó Thần lúng túng đứng lên, giọng hắn gấp gáp rồi đi thật nhanh giống như bị ma đuổi, Lâm Ngọc Yên cũng không muốn thắc mắc, khi Phó Thần rời khỏi, cô mở tủ quần áo chọn đại một bộ đồ rồi nhanh chóng mặc vào, từ nãy đến giờ do xấu hổ vì chuyện nụ hôn tai nạn nên Lâm Ngọc Yên không cảm thấy lanhh lẽo, hiện tại, toàn thân cô hơi run lên vì không khí đang dần hạ nhiệt.
Lâm Ngọc Yên ngồi vào bàn trang điểm, cô lấy kéo chỉnh lại lọn tóc nhỏ mới bị giựt đứt, những sợi tóc mảnh mai xiêu vẹo, Lâm Ngọc Yên vuốt thẳng lại bằng tay rồi bắt đầu chỉnh sửa.
Bàn trang điểm được Phó Thần tỉ mỉ chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cần thiết, Lâm Ngọc Yên trang điểm nhẹ, tô son và búi tóc cao lên để tránh xảy ra sự cố như ban nãy, mấy sợi tóc mai rũ nhẹ xuống, quan sát bản thân trong gương đã ổn, Lâm Ngọc Yên cầm túi xách ra khỏi phòng, Phó Thần đứng ở ban công vừa hút thuốc vừa đợi cô, không biết hắn đã hút bao nhiêu điếu nhưng không khí lúc này lại vươn lại rất nhiều mùi khói thuốc khó chịu.
Thật ra khi vừa mới rời khỏi phòng của Lâm Ngọc Yên, Phó Thần đã về phòng tắm nước lạnh để bản thân bình tĩnh lại, sau đó ra ngoài hút thêm mấy điếu thuốc nữa, bằng không, hắn sẽ không có cách nào trấn tĩnh được. Hắn cũng là đàn ông bình thường, tâm sinh lý ổn định, vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn với người hắn yêu, nếu không có thay đổi gì thì hắn đã thành một kẻ hoạn quan rồi.
"Đi thôi, nhà hàng đã chuẩn bị đồ ăn cho chúng ta xong rồi."
Phó Thần cố gắng xua đi mùi thuốc lá, hắn biết Lâm Ngọc Yên không thích mùi thuốc nên mỗi khi ở gần cô, hắn luôn hạn chế hút thuốc.
"Anh đã hút bao nhiêu điếu thuốc vậy? Hút thuốc nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe của anh đâu."
"Chỉ lần này thôi, sau này khi ở cạnh em, tôi sẽ không hút thuốc!"
"Tôi... cũng không có quyền gì cấm cản anh... tôi... chỉ nhắc nhở anh một chút..."
"Sao em lại không có quyền cấm cản tôi chứ? Đối với tôi, em có mọi quyền hạn, chỉ cần là thứ em không thích thì tôi sẽ không làm, Phó Thần này nói được làm được."
Phó Thần nghiêm túc nói.
Lời hứa này của hắn cũng là đang khẳng định vị thế của Lâm Ngọc Yên trong lòng của hắn, Lâm Ngọc Yên không phải người ngốc nên hiểu rõ điều này, tâm trạng của cô có chút gì đó khó tả.
"Vậy... còn Đường Liên Hoa... nếu cô ta cũng nói anh không nên hút thuốc thì anh có nói mấy lời vừa rồi với cô ấy không?"
Lâm Ngọc Yên không nhịn được vội hỏi.
Khúc mắc cô là thế thân của ta nếu không nhân cơ hội này giải quyết thì cô sẽ không thể nào yên tâm.
"Liên quan gì đến cô ta? Cô ta là gì mà tôi phải quan tâm cô ta có thích tôi hút thuốc hay không?"
Phó Thần nhíu mày hỏi.
"Ừm... cô ấy là bạn học cũ của anh... mấy người bạn của cô ta đều nói hai người từng thân thiết... còn có... tôi được anh đối xử tốt vì giống cô ta, anh... đang xem tôi là thế thân của..."
"Mấy lời nhảm nhí này mà em cũng tin à?" Phó Thần ngắt lời của Lâm Ngọc Yên: "Tôi đã nói rồi, tôi không xem em là thế thân của ai hết, lúc trước tôi chưa từng yêu ai thì làm sao có chuyện tôi và cô ta tình cảm tốt được? Ngay cả Lôi Vân tôi còn không thèm nhìn đến, cô ta chỉ là bạn cùng nhóm, tôi yêu cô ta thế nào được?"
Không chờ Lâm Ngọc Yên có cơ hội phản ứng, Phó Thần lại nói tiếp: "Từ trước đến nay, người làm tôi động lòng, người khiến tôi nảy sinh tình cảm nam nữ chỉ có em thôi, cho nên đừng nghe mấy lời nhảm nhí kia rồi để trong lòng, không đáng!"
"Tôi... tôi chỉ cần biết tôi không phải thế thân của cô ta là được rồi, anh... không cần giải thích nhiều vậy."
Lâm Ngọc Yên lùng túng.