Edit + Beta: Basic Needs
………
Điều này cũng giống như trò đánh phó bản, chắc gì biết được đầu ra mạnh hay yếu, thế là đánh vào sai nơi gây ra thiệt hại không ổn định. Nhưng theo thời gian, dữ liệu nâng lên tới một mức độ nhất định, lợi thế kéo dài, thứ hạng sẽ cố định.
Thật ra 500 người chẳng ai hay mình đứng thứ mấy, toàn nhắm mắt cố gắng hấp thu linh khí. Mà đám người Chu Giang nhìn một hồi là thấy hoa mắt, bèn tự mình sang một bên chơi bài.
Dù sao không có gì xảy ra là tốt, cứ nhìn chăm chú trong 4 giờ sẽ mù thật.
Ở cổng trường, các tay săn ảnh yêu nghề hơn đám người Chu Giang nhiều, họ luôn nhìn lăm lăm vào bảng xếp hạng.
Trong đám người, người trong nhà tổ tại Kim Lăng nhà họ Trần cũng đang theo dõi, dù sao nói như thế nào nhà mình cũng có một Tam tiểu thư ở đây.
Tuy rằng họ vẫn chưa gặp Tam tiểu thư.
“Có có, ặc.” Người nhà họ Trần vốn rất hưng phấn, kết quả nhìn thấy tên Trần A Điêu nằm ngay phần đuôi trong năm trăm người.
À, mới 480 thôi.
Đó là phần đuôi rất dài, chắc chắn sẽ không được nhận vào Học phủ Kim Lăng.
Cũng đúng, kiểu gì từ nhỏ Tam tiểu thư đã yếu đuối, nghe nói còn có số chết yểu. Dẫu có sống sót, phúc khí của cô ấy gần như bị tổn hại sạch sẽ, làm sao còn có tố chất gì chứ.
Nhưng dù sao cũng là chủ nhân nhỏ, bọn họ nào tiện lộ ra điệu bộ khinh thường ở trước mặt nhiều người như vậy, trái lại thấy được một người quen mắt.
“Lão Vương? Anh cũng đến xem?”
Tài xế Vương đang gặm bánh mì ở bên ngoài chờ A Điêu kiểm tra xong, nhàn rỗi nhàm chán cũng xem màn hình. Chú ta thấy được thứ hạng của cô rồi vẫn không phán án tử hình cho cô như bên nhóm nhà tổ Kim Lăng mặc dù có chút tiếc nuối. Nghe thấy thế, chú ta bảo mình tới đưa đón.
“Có vẻ như đại nhân vẫn quan tâm Tam tiểu thư. Đáng tiếc nếu cô ấy không thi đậu chỉ e không có trường trung học. Không biết đại nhân sẽ sắp xếp cho cô ấy đi đâu, trở lại trường trung học Kỳ Sơn? Dù gì cũng là con thứ, chỉ có thể như vậy.”
Lão Vương lái xe nhìn ra mặt đối phương tỏ vẻ hả hê trên nỗi đau của người khác, chú ta biết con của người này học giỏi, bởi vì gia đình là người địa phương Kim Lăng nên được nhận vào một trường trung học Kim Lăng không tồi.
Nói cách khác con của gia chủ thậm chí chả vào được trường cấp 3 để học, nhưng con của thị lại… không thể không vênh vang sao?
Cái này cũng chẳng là gì, chứng tỏ con người ta có tương lai. Thế nhưng lão Vương không ưa khuôn mặt đê hèn của thị.
Ăn cơm nhà người ta, mặc kệ trong lòng nghĩ cái gì, đạo đức nghề nghiệp bên ngoài cần phải có.
Con thứ con ơ liên quan gì tới cô?
Nhưng kiểu gì người ta cũng là người bên nhà tổ Kim Lăng, có chút căn cơ và thể diện. Lão Vương đành cúi đầu, yên lặng mở điện thoại di động trong tay áo ra ghi âm.
(P1)
Người nọ vẫn còn thao thao bất tuyệt, bề ngoài thương tiếc A Điêu nhưng thật ra chửi bới coi rẻ.
Một lát sau, bỗng lão Vương phấn khích: “A, đi lên rồi!”
Tôi tớ bên nhà tổ Kim Lăng này giật mình, lo lắng nhìn sang, nhìn thấy rồi chợt thở phào nhẹ nhõm mà rằng: “Từ 480 đến 479, tốt, đúng là một tin làm người ta vui vẻ nhưng mãi vẫn không đậu rồi…”
Lão Vương: “...”
Tam tiểu thư ơi Tam tiểu thư, tôi sắp bị người này làm tức chết, cô có thể nỗ lực thêm tí không!
Thế rồi lão Vương nhìn thấy bà người hầu nóng lòng cầm điện thoại gọi điện thông báo cho quản gia ở Lăng Thành, quản gia thở dài, lại thông báo tin này cho Trần Nhiên.
Trần Nhiên giận tái mặt: “Kém như vậy? Cho nên nói dù nó học tập cũng được, thành tích khảo hạch phía trước cũng ổn, có tư cách lên Học phủ Kim Lăng, nhưng tố chất hấp thu linh khí quan trọng nhất thì không đạt tiêu chuẩn?”
Quản gia dè dặt: “Dựa theo sự hiểu biết của chúng ta về Học phủ Kim Lăng trước kia, ngày thứ hai sẽ đào thải ít nhất 200 người, cũng nói ít nhất phải xếp hạng trong top 300 mới xem như ổn định. Tuy nhiên tổng hợp thành tích trước đó, có thể lên được 400?”
Trần Nhiên lắc đầu, ông ta không lạc quan như vậy.
“Kết quả kiểm tra hôm nay mới chiếm phần lớn, hôm qua chỉ là món khai vị. Tố chất cửa này không đạt tiêu chuẩn chính xác thì lúc trước có thi tốt đến đâu, Học phủ Kim Lăng sẽ không cho trúng tuyển. Trường trung học phổ thông còn được, nhưng Học phủ hàng đầu ở các châu đã có quy định không thể xê dịch, triều đình từng ban hành lệnh.”
Tốt xấu gì ông ta cũng là Thứ sử, đương nhiên biết tình hình nội bộ.
Quản gia vừa nghe đã cảm thấy Tam tiểu thư nhà mình thật sự rơi vào tình cảnh đáng lo ngại.
Rõ ràng đi tới hạng 51, đúng là gieo neo biết bao, rất xuất sắc rồi.
Tuy nhiên tin tốt vẫn chưa truyền tới những người khác trong nhà, bằng không lúc đó chả có kết thúc tốt đẹp gì cho cam.
“Vậy...” Ông ta biết chuyện nhà họ Thôi liên hệ với đại nhân nhà mình. Nếu Tam tiểu thư thi không đậu vào Học phủ Kim Lăng, cô ấy chẳng còn giá trị khác, chỉ sợ sẽ bị… Mặc dù trong mắt rất nhiều người đây là một bước đổi đời, không chừng còn cảm thấy số cô ấy may quá; nhưng với tư cách là quản gia nhà họ Trần, ông ta biết bước này có bao nhiêu hung hiểm, tám chín phần là quân cờ hy sinh.
Chỉ chờ xem Trần Nhiên chọn như thế nào.
“Cứ nhìn tiếp, dù sao cũng phải bốn tiếng mới kết thúc. Hơn nữa nó ở bên ngoài ít nhiều gì cũng chịu thiệt, tố chất giai đoạn trước khó phát huy, không chừng về sau sẽ vượt tới vạch chuẩn.”
Trần Nhiên không phải là một người cha tốt, nhưng ông ta không ngu, thay vào đó lại có tầm nhìn và kiên nhẫn.
Chợt điện thoại đổ chuông, phản ứng đầu tiên của ông ta là nghĩ Thôi Dung lại gọi cho mình.
Kết quả... là Trần Tốn?
Trần Tốn mở miệng nói ngay một câu: “Cha, em gái đã trở về, phải không?”
Trần Nhiên: “...”
Ông ta còn chưa nói ra, làm sao thằng con trai cả lại biết? Chẳng lẽ là nhà họ Thôi bên kia tiết lộ?
(P2)
“Ừ quay về, thì ra không chết, cha cũng vừa mới biết. Sao con biết?”
Trần Tốn không nói mình có thân tín, chỉ cho hay: “Thôi Vân nói.”
Sắc mặt Trần Nhiên đột nhiên sa sầm, ba chữ ngắn ngủi lộ ra rất nhiều tin tức. Có lòng liên minh thật, miệng nhà họ Thôi sẽ không to như vậy, trừ phi cố ý nói ra để cho hai nhà Tống Vương hay.
Trần Nhiên vốn có tâm tư sâu sắc, nghĩ tới được rất nhiều phương diện, lại nghe Trần Tốn sâu kín nói một câu: “Cha, bên này con đang trải qua một cuộc sát hạch rất quan trọng, trước nhất chỉ sợ không thể chấp nhận cha có mấy khuyết điểm đạo đức, ví dụ như về mặt lợi dụng con gái nhằm thông gia kết bè kết cánh. Nó sẽ ảnh hưởng đến kết quả. Nhưng nếu vượt qua khảo hạch này, chỗ tốt khó đo lường được.”
Trần Nhiên: “...”
.....
Một giờ trôi qua, thứ hạng bắt đầu ổn định đôi chút nhưng có mấy người cứ mãi bấp bênh.
Người tên A Điêu này kiên trì nhảy vọt giữa 470-480.
Một mạch nhảy vọt đã làm Chu Giang chú ý.
Chuyện gì đang xảy ra với người này, tần suất hấp thụ một hồi đi lên, một hồi đi xuống.
Thông thường sẽ có một đường cong cố định cho tố chất hấp thụ linh khí. Ngay từ đầu cơ thể không thích nghi rồi về sau thích ứng; khi đạt đến giá trị cao nhất, do năng lượng và thể chất giảm sút, hiệu quả của nó bắt đầu giảm, từ đó biến thành một quỹ đạo hình parabol.
Bây giờ chỉ mới trôi qua một giờ, đương nhiên là thời kỳ tăng mạnh. Con bé thì ngược lại, giống như một máy kéo cũ trên một con đường nhỏ bị hỏng trong một khe núi, lộc cà lộc cộc bập bỗng.
Có đôi khi có chuyện bất thường tất có quỷ, quá bất thường sẽ trái với quy luật bình thường được truyền đi từ đời đầu tiên, sự bất thường này chỉ trở thành dị giáo không đáng tin.
Lúc đầu trong hai mươi ba mươi hồ sơ nộp lên, dẫu cho Trần A Điêu không phải là người được đánh giá cao nhất nhưng cũng được xem là người có giá trị cao nhất. Bởi lẽ Chu Giang nhìn biểu hiện của A Điêu, cảm thấy rất có thể cô đến từ gia đình nghèo khó. Thiên tài có gia cảnh nghèo hèn sẽ có giá trị và giới hạn mài dũa tót vời.
Đáng tiếc thầy ấy thất vọng, thầy chẳng còn hứng thú đến A Điêu.
Thám tử nhà họ Thôi cũng ở trong đám người, truyền tin tức lại cho nhà họ Thôi. Thôi Dung vẫn ổn, luôn đa mưu túc trí, chẳng có phản ứng gì, ngược lại cha mẹ ruột của Thôi Vân lại phẫn nộ bất bình đối với chuyện này.
Mặc dù kỳ thi trước đó nó có hạng 51, ở Đam Châu được coi là quái vật tinh anh, nhưng xem ra chả tính là gì trong nhà họ Thôi.
Vì đại kế gia tộc, gắng gượng một chút vẫn chấp nhận được, dù sao sau này còn đổi được.
Nhưng bây giờ thành ra dạng này, làm sao xứng với con tôi!
(P3)
Mẹ Thôi Vân thật sự chịu không nổi, kéo chồng đi xin Thôi Dung. Người này lề mà lề mề đi xin mà Thôi Dung chỉ nhìn lướt qua hắn và nói thản nhiên: “Như vậy mới tốt, thật sự có tố chất ghê gớm, anh cho rằng Trần Nhiên sẽ mạo hiểm ném nó vào trong cửa nhà họ Thôi chúng ta?”
“Nhưng mà…”
“Lăn ra ngoài.”
Mẹ Thôi nhìn thấy chồng mình khúm núm đi ra đã biết ngay đã thất bại. Bà ta càng thêm nổi đóa: “Đừng tưởng rằng tôi không biết do Thôi Nhuận chết, hắn mới lấy thằng nhỏ Vân chúng ta mở đường cho Thôi Lương. Chỉ có đứa con trai trưởng của đại phòng nhà hắn tôn quý, tam phòng chúng ta giống như cỏ rác? Nếu thật sự muốn làm thông gia với nhà họ Trần, vì sao không đẩy Thôi Lương ra? Ngược lại để cho Thôi Lương tiếp cận mấy quý nữ thế gia ở kinh đô, rõ ràng Vân nhi nhà chúng ta cũng có thể đi con đường này! Hắn muốn vừa lợi dụng Vân nhi để hấp dẫn sự chú ý hai nhà Tống Vương và Trần Nhiên bên kia, vừa mượn tay bọn họ g iết chết Vân nhi. Hắn sợ Vân nhi có thể cưới một cô gái xuất thân cao quý làm gia tăng thế lực tam phòng chúng ta, dù sao giờ đây hắn không còn là Chỉ huy sứ. Nếu năm đó không phải Thôi Nhuận ghen tị khi tư chất lúc sinh ra của Vân nhi gần bằng nó, cứng rắn đẩy thằng bé ra ngoài, thằng bé không tới mức tới bên Thận Châu kia. Cái gì mở ra thế lực gia tộc, rõ ràng là…”
Miệng bà bị Thôi Tam gia che lại nhưng đôi mắt bà lại long sòng sộc.
Bà ta tuyện đối không để cho một con nhỏ gái quê đê hèn như vậy hủy diệt tương lai của con trai bà!
Mà Thôi Dung trong phòng lại nhíu mày, chuyện gì xảy ra vậy, đại khái Trần Nhiên giờ đây đã đọc được đứa con gái thứ ba của hắn không có không gian tiến bộ quá lớn, hẳn nên tối đa hóa lợi ích, sao còn không liên lạc với mình? Chẳng lẽ còn chờ mình đi tìm hắn?
Đúng là không biết xấu hổ.
....
A Điêu còn không biết ngoài tài xế lão Vương, cả thế giới đã bỏ cô, và còn có một quý phu nhân sợ cô dính vào nhà bọn họ.
Nào có ai hay sỡ dĩ A Điêu hấp thụ linh khí tạo ra dao động thường xuyên như vậy là vì cô đang mô phỏng hướng đi của linh khí.
Bởi vì sợ tẩu hỏa nhập ma, cô đành vừa hấp thu linh khí vừa thử.
Nhưng tại sao trước đây lúc cô hấp thu linh khí ở những nơi tư nhân như trong khách sạn lại không thử nghiệm?
Bởi vì cô không có đối tượng để copy.
Hiện tại thì có, chưa kể đối tượng còn ưu tú lắm. Tuy nhiên quá trình này rất nguy hiểm, cô đã mô phỏng cẩn thận từng li từng tí, nhưng cô mơ hồ cảm thấy nếu mô phỏng ra, nó sẽ tốt hơn nhiều so với phương pháp hít thở rác rưởi của cô là cái chắc.
Không nói hàng chục lần, nhưng chắc chắn có được mười lần.
Do cô cảm nhận được sự thay đổi của linh khí, nhanh chóng, cô cảm thấy mình sẽ chạm vào một số thủ thuật nhất định mau thôi. Tuy rằng không nhất thiết mô phỏng hoàn toàn, song, hẳn sẽ tìm ra một cách hô hấp linh khí tốt hơn đôi chút.
(P4)
.....
Khi giờ thứ hai bắt đầu, về cơ bản chỉ có từ 30 đến 40 người dao động cứ sau mười phút trong tổng số lượng 500 người kiểm tra. Ấy nhưng theo đà thời gian trôi, số lượng người có năng lực dao động nhỏ dần nhỏ dần. Cho đến khi giờ thứ hai gần kết thúc, các phương tiện truyền thông đột nhiên phấn khích.
Và bây giờ đám người Chu Giang ở rừng bạch quả trong trường cũng chăm chú hơn. Bỡi lẽ họ biết dựa trên kiến thức được truyền lại từ đời đầu tiên, một tiếng rưỡi là thời gian thích ứng bình thường, sau khi thích ứng, tố chất cao hay thấp sẽ được phát huy.
Vì vậy...
“Khoảng cách giữa Tống Linh và Thôi Vân đang thu hẹp lại.”
Chu Giang có cái nhìn sắc bén. Thầy ấy thấy sự thay đổi khoảng cách giữa hai người từ dữ liệu phức tạp phía sau bảng xếp hạng
Nhưng sự thay đổi này chẳng quan trọng, người bình thường không hay, trực quan nhất vẫn là xếp hạng... “đi lên và “đi xuống”.
Trong số ba mươi cái tên biến động lên xuống, chỉ những nhân tài đã và đang vươn lên là rõ ràng nhất, và đáng để người ta chú ý.
Một papara𝚣𝚣i kỳ cựu nào đó gặm bánh mì, trong lúc lái máy quay bay chim ruồi nhỏ ù ù chụp ảnh dữ liệu thay đổi trong lúc suy nghĩ về việc viết quảng cáo và gửi nó lên ωeb để thu hút sự chú ý, xung quanh người này còn có tên vo ve vo ve đáng ghét hơn cả con ruồi.
“Các anh em, nhóm chiến hữu, đoàn 500 chiến thần học giỏi ở Đam Châu của chúng ta đã ở hết đây, thấy không. Đây chính là cách họ thay đổi bài kiểm tra trình độ ngày hôm nay. Với thời gian thích ứng tôi nghe nói là một tiếng rưỡi đã trôi qua, long hổ tranh bá đến rồi. Ai mạnh hơn, xem ai cho lỗ đít ai nổ, xem ai bị nổ lỗ sau là biết ngay!”
“Các anh em xem kìa, Thôi Vân và Tống Linh, hai người cứ ổn định hạng nhất và hạng nhì. Nhưng theo sự quan sát của tôi, Tống Linh đang phát lực! Đúng, cô ấy đang tung ra lực, khoảng cách đang thu hẹp lại. Các anh em, tôi có linh cảm cô ấy sẽ vượt qua Thôi Vân! Thật đấy! Miệng của tôi như chiếc xe đầy dưa chuột vậy, tôi sẽ cá với mấy bạn!”
“Nếu như không nhìn hai vị kia tranh vị trí đầu rồng, bên này Hứa Lạc cũng đang tung sức. Cậu ta đang đuổi theo hai vị trí đầu tiên, nhưng trước mắt nhìn khoảng cách càng lúc càng lớn. Lại nói tiếp, Hứa Lạc hình như là đại biểu cho nhóm nhà nghèo, các anh em, cổ vũ cho đại biểu nhóm nhà nghèo chúng ta!”
Lúc đầu nhắc tới Hứa Lạc, người nhà Hứa Lạc không vui cho lắm. Đến khi nghe thấy người này vừa livestream gào thét vừa cổ vũ cho con mình, sắc mặt họ cũng ấm lên rất nhiều. Thế mà cái người có sức ảnh hưởng xấu xí này chợt la lên: “Nhưng tôi phát hiện khoảng cách giữa Trình Chương và Hứa Lạc đang nhỏ dần. Đúng vậy đang nhỏ đi thật mà tốc độ này rất nhanh! Nhìn kìa, Hứa Lạc sắp bị cho nổ đít, nổ tung nổ tung, cậu ta thật sự sắp bị nổ rồi!”
Cha Hứa Lạc nổi điên, ước gì cho thằng này một gậy!
(P5)
“Tuy nhiên Lận Vân Mặc bị người ta vượt qua, là ai? Nhiêu Tuyết Nhã...”
“Mấy anh em, xem ra kết quả sát hạch trước đó có lý. Mấy bạn có nhận ra một số thí sinh dẫn trước tổng điểm thi ngày hôm qua thì hôm nay họ vẫn có vị trí hàng đầu trong cuộc kiểm tra trình độ không? Tóm lại giữa hai cái này có mối liên kết.”
Câu nói này khiến không ít người ngạc nhiên.
Papara𝚣𝚣i kỳ cựu quan sát người sáng tạo nội dung này, thấy tầm nhìn của người ta đáng gờm thật, bởi vì hắn cũng biết bí mật trong đó.
“Tôi đã nghe mấy cụ già lớn tuổi kể đời đầu tiên có những người nghiên cứu một học thuyết, nói rằng những người có tố chất tu luyện tốt, não bộ hoàn toàn phát triển hơn người bình thường. Cho nên họ giỏi + sức khỏe tốt, cũng có nghĩa là tất cả các khía cạnh mạnh mẽ. Tất nhiên tôi đang nói về chuyện thường thấy, còn trường hợp cá biệt…”
Hắn vừa nói về các trường hợp cá biệt thì nghe thấy nhóm các tay săn ảnh la lên.
“Anh em Điền Trung Dã bùng nổ rồi.”
Chính xác mà nói, Điền Trung Hương bùng nổ nằm trong dự đoán. Cô ấy vốn là người xếp thứ 10 ngày hôm qua, mọi mặt đều có chất lượng tốt. Thế nhưng vì có gia cảnh nghèo khó, cô ấy và Điền Trung Dã chỉ dùng phương pháp hít thở bình thường, cho nên lúc đầu xếp ở hạng đâu đó 200. Song, so với A Điêu, người bị người hầu nhà họ Trần nói mé khi xếp hạng dưới cùng ở mức 480, Điền Trung Dã còn thảm hơn cô, cậu ta lao thẳng xuống 499. Ấy vậy mà cậu ta cứ mở máy kéo, tên ngốc to xác này bay lên như trốn tên lửa, đột nhiên nổ tung một mạch vọt lên.
Tốc độ bùng nổ còn mạnh hơn Điền Trung Hương.
Rõ ràng, tố chất của Điền Trung Dã tốt hơn hẳn Điền Trung Hương, cậu ta chính là trường hợp đặc biệt thực sự.
Mà lúc này, Chu Giang đưa mắt lơ đãng liếc qua, vừa lúc nhìn thấy hai tay A Điêu giần giật, cô bóp một cái thủ thế.
Đơn giản là thế nhưng trong đám mây linh khí dồi dào tụ tập bên cạnh Thôi Vân và Tống Linh… có mấy sợi linh khí như bị quyến rũ mà bay về phía cô.
.....
Giờ thứ ba bắt đầu, anh em Điền Trung Hương giết vào top 100, tốc độ đánh sâu vào bắt đầu chậm lại. Do trong top 100 toàn là dân là tinh anh, bọn họ cùng tăng tốc độ hấp thụ linh khí, tốc độ hấp thu nhanh hơn người phía sau rất nhiều.
Nhưng nổi bật nhất vẫn là anh em nhà họ Điền.
Anh em nhà họ Điền giết ra vòng vây, song song tiến vào top 100, điều này làm cho cổng trường nổi lên sóng gió không nhỏ, họ nhao nhao hỏi là con cái nhà ai. Khi biết đó là một hộ nghèo mở một phòng tập võ bình thường, ai nấy không dằn lòng được mà thổn thức.
Và mặc cho bạn bè thân thích đi ứng phó những bậc cha mẹ líu ríu kia, cha của hai anh em giờ đây đang ngồi xổm trong góc hút thuốc, có một chút hoang mang trên khuôn mặt thô kệch và hùng dũng.
(P6)
Ôi, thằng nhóc chết bầm nhà ông có tố chất tốt như vậy?
Từ đầu ông chỉ nghĩ rằng hai đứa trẻ có thể nắm lấy cơ hội để đi học tại một trường trung học và một trường đại học tốt mà thôi.
Nhưng tụi nó đang vượt xa những đứa trẻ đến từ gia đình giàu có với tài sản hơn chục tỷ, thậm chí có nhiều đứa mang xuất thân từ gia đình quan chức.
“Cho nên quyền quý cũng chưa chắc gì hoàn toàn áp chế được giới nhà nghèo. Tố chất mới quyết định hết thảy, do trời sinh.”
Không ít phụ huynh cảm thấy áp lực sâu sắc đến từ tầng lớp xã hội vì xuất thân bình thường, chỉ biết hy vọng lần này linh khí hồi phục sẽ làm con cháu vẫy vùng, đang ưu tư trong lòng. Họ sinh ra không ít hy vọng, đồng loạt nhìn về tên con mình.
Nhưng rất nhanh... tâm trạng của họ thay đổi.
Bởi vì Trình Chương xử lý được Hứa Lạc!
Khi Hứa Lạc rơi xuống vị trí thứ tư, người nhà họ Hứa thất vọng khó chịu, những người khác cũng cảm thấy không ổn.
Quả nhiên đó là một dấu hiệu.
Chỉ vài phút sau, Lận Vân Mặc, Vương Thân, Đường Trung Tiêu và Nhiêu Cầm Nhã, toàn bộ đều lọt vào top 10, hơn nữa số liệu linh khí của bọn họ không ngừng kéo dài khoảng cách với người phía sau. Gần như cũng trong khoảng thời gian này, mấy thí sinh lệ thuộc vào giới quyền quý và hào môn cũng như mấy người từ đầu đã là học sinh của Học phủ Kim Lăng cứ hệt như một đoàn thể, kéo dài khoảng cách với 300 thí sinh phía sau, ổn định xưng bá top 200.
Nước rút trở nên khó nhằn.
Nó như một giai cấp cố định, như một vách ngăn không thể phá vỡ.
“Theo phép tính này... Có khi ngoài anh em nhà họ Điền giết vào top 100 cũng như Hứa Lạc rơi xuống vị trí thứ tư, hai trăm người đầu chẳng có ai xuất thân thì gia cảnh nghèo khó?”
Con số này làm người ta ghẹt thở.
Tại sao lại như vậy cứ? Trời sinh tố chất mà, chẳng lẽ ông trời lại thiên vị cho đám con trời như vậy sao?
.....
“Bởi vì tẩy tủy, linh khí tẩy tủy cộng thêm phương pháp đặc thù tẩy tạp chất, hai thủ đoạn này làm cho khoảng cách giữa bọn họ cứ mãi tồn tại. Giai đoạn trước bọn họ chiếm được ưu thế, duy nhất có khả năng lội ngược dòng chỉ có những người có tố chất chân chính vượt ngưỡng tiêu chuẩn, là những thiên tài trải qua thời gian thích ứng lâu hơn mới bắt đầu bùng nổ nổi ở giờ cuối cùng và đi lên những vị trí trên. Song, lúc này chênh lệch đã hình thành, và con cháu nhà nghèo có trình độ trung cấp kỳ thực rất nguy hiểm. Đương nhiên, tố chất không được thì càng không cần đề cập tới.”
Người làm nội dung nghiêm túc nói những lời này, không mang theo bất kỳ hiệu ứng la hét nào, tỉnh táo nói đúng trọng tâm.
Thực tế mỏng manh là thế vì nó chính là sự thật, và không chỉ Học phủ Kim Lăng, sợ rằng tất cả các trường trung học tốt khác gần như sẽ có kết quả này.
Khán giả trong đợt phát sóng trực tiếp sôi nổi đã lặng thinh một chặp.
Cho đến khi một khán giả lén cục cựa, không dằn lòng được đã thông báo: “Cái gì kia, có người đang nổ đít.”
“?”
Người làm nội dung ngỡ ngàng, quay đầu nhìn về phía màn hình, không có mà, bây giờ bảng xếp hạng đã bắt đầu ổn định, dù sao cũng đã ba giờ rồi.
(P7)
“Tôi đang nói ở phía sau... Phía cuối cùng hơn 400, có người đi đốt đít.”
“Đúng rồi, XXX bị nổ.”
Người làm nội dung nghiêm túc nhìn, tình cờ trông thấy XXX bị nổ xong, một cái tên nào đó ở lại trên đầu người khác trong hai giây rồi lại bùm, cho XX trước mặt cũng nổ tung!
.....
Người tinh mắt không chỉ có mỗi khán giả trong livestream mà còn có mấy papara𝚣𝚣i. Suy cho cùng lúc này trạng thái trên bảng xếp hạng đã ổn định, và từ đầu bọn họ chỉ chú ý mấy người nổi lên từ trận hôm qua.
Cái tên Trần A Điêu vừa nhìn đã rất quê mùa hiếm thấy, hôm qua chỉ đứng hạng 51, không phải top nên chẳng có mấy ai màng tới, huống chi hôm nay cô ấy ở tuốt tận đuôi.
Cũng chỉ có nhà họ Thôi, nhà họ Trần và Chu Giang âm thầm chú ý, những người còn lại thật lòng không biết người này là ai.
Cho đến bây giờ, cô đã phát nổ, giết lên 460 từ hạng 470.
Phải, không lâu sau, cô lại vượt qua vài người.
Người ta bảo liều một phen, xe đạp sẽ biến thành xe máy.
Nhưng trong thời đại giữa các vì sao, đó lại thành máy kéo biến thẳng thành tên lửa.
Papara𝚣𝚣i kỳ cựu biết được biến cố từ cấp dưới của mình, nhìn kỹ bảng xếp hạng mà rằng: “Có lẽ thời gian thích nghi của cô ấy vừa đến. Dù sao cô ấy đã ở hạng 51, hẳn vẫn có tố chất, chẳng qua thời gian thích ứng lâu hơn người khác. Người mà cô ấy vượt qua vốn đã là người nằm áp chóp, sau một hồi tốc độ xông lên nhanh của cô ấy sẽ chậm lại.”
“Thầy, vậy thầy thấy cô ấy sẽ vọt tới được thứ hạng nào?”
“Khó mà nói, rất có thể là giữa 350-400.”
Papara𝚣𝚣i kỳ cựu chỉ ngạc nhiên lúc đầu mà thôi chứ nào bận tâm nhiều. Đối với bọn họ mà nói, vẫn là anh em Điền Trung Dã lội ngược dòng, hai người Thôi Tống tranh giành đầu rồng, thậm chí Hứa Lạc giằng co cạnh tranh với Trình Chương, mới có mánh mung hơn hẳn.
Tuy nhiên bọn họ cần tin cho trang bìa, hiển nhiên chọn chủ đề có lượng truy cập cao. Họ chẳng cần phát sóng trực tiếp trận này vì từ đầu họ đã có lượng truy cập theo sát theo thời gian thực. Mặc dù chắc chắn nhóm đầu sẽ làm người ta chú ý hơn nhưng chợt thấy có người bắn nổ đít phần đuôi vẫn làm họ ngạc nhiên, bắt đầu nghiên cứu thảo luận danh tính của A Điêu. Song, suy đoán của họ không khác gì papara𝚣𝚣i kỳ cựu.
Hóa ra là thí sinh xếp hạng 51 ngày hôm qua, không có gì ngạc nhiên, cũng không tính là cú lội ngược dòng.
(P8)
“Nếu như hôm qua cô ấy có hạng 51, hôm nay thi tố chất cần vượt qua bao nhiêu người mới được Học phủ Kim Lăng chọn?”
“Trời mới biết, buổi chiều còn có một môn thi.”
Trong khi họ đang thảo luận, người làm nội dung đột nhiên nói: “Tôi có tin tức chính xác, nói rằng vì cạnh tranh với những Học phủ ở các châu khác, Học phủ Kim Lăng sẽ giảm bớt số lượng thí sinh được nhận, cung cấp tài nguyên cho ít người hơn, đào tạo ra tinh anh mạnh mẽ chân chính. Cho nên… tố chất phải vào top 300 mới đủ tiêu chuẩn.”
Cao như vậy!
“Không biết cô ấy có bắn vọt nổi… Mẹ kiếp, cô ấy đến 400 rồi!”
Trong thời gian nói mấy câu, có người xem đã thấy tên của A Điêu bật lên vị trí thứ 400.
Mấy phút mà thôi mà cô ấy đã từ 470 giết lên hạng 400!
Mọi người chấn động, tay săn ảnh kỳ cựu vừa lẩm bẩm hầm hè đã bặt thinh, mình lật xe?
Lúc này đám đông khác cũng nhận ra điều gì đó không ổn, bởi lẽ chưa để người khác nhìn rõ tên cô, cô đã di chuyển vị trí, vút vút vút đi lên cho đít người ta bắn pháo bông.
Có một loại “bắn pháo bông” chỉ bắn lẻ tẻ mấy lần, nhưng nếu như nó một mực bắn… Vậy toàn thành phố phải mang theo giáp vàng mất.
“Tôi biết ngay, tôi biết ngay! Tam tiểu thư không phải là đèn cạn dầu, tôi không nhìn lầm cô ấy!”
Lão Vương lái xe là người kích động nhất, còn nháy mắt với người hầu ở nhà tổ. Bà ta bày ra khuôn mặt cứng đơ nhưng lại trí trá cho hay: “Tốt quá, thành tích Tam tiểu thư đi lên không biết sẽ xếp ở hạng bao nhiêu. Tôi cảm thấy nếu chỉ là 400 thì vẫn vô cùng bất ổn, ít nhất là top 300.”
Là một người hầu cũ của gia đình quan chức, đương nhiên thị có một ít tầm nhìn, vì vậy thị dùng cái này cứu vãn chủ đề.
Lão Vương: “Với đà này, cô ấy chắc cú vọt tới 300.”
Người hầu già còn muốn nói chưa chắc, nhưng nhìn tốc độ nổ lỗ đít khủng khiếp của A Điêu trên màn hình thì trong phút chốc cổ họng thị khô khốc ắng lại. Xuất phát từ chức trách, thị cần phải báo cáo với quản gia bên Lăng Thành, nhưng suy nghĩ một hồi, thị lại thôi.
Nhìn thêm một tí, không chừng về sau Tam tiểu thư này lại đứt?
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
A Điêu: Bà nói ai không làm được? Ông đây chắc chắn làm được!
Hai ngày liên tục 3 chương liên tiếp, mấy bạn không cảm động sao? Mặc dù cốt truyện cao trào vẫn chưa đến, vâng... Cảm ơn bạn đã ở đây.