Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Đối với các gia tộc Khúc, Bách Lý và Đoan Mộc mà nói, dĩ nhiên tố chất là điều quan trọng tột bậc, mỗi tội giới hạn cao nhất của tố chất trời sinh lại không cách gì thay đổi trừ phi giữa chừng có chỗ nào biến dị. Chưa kể quá trình gột rửa sẽ cần sự nỗ lực. Kỳ thi của Viện Lộc Sơn tập trung vào những người từ 25 tuổi trở xuống vì tố chất của người trẻ sẽ được gột rửa tốt hơn, cũng chính là khai quật được thứ tốt hơn. Thật ra đám quyền quý, hoàng tộc dòng họ nhà vua, thậm chí là phe cánh Đạo gia ăn trên ngồi trốc thấy được ưu thế lớn nhất của bọn họ vẫn huyết thống.
Bởi vì huyết thống có nghĩa là truyền thừa của cường giả đời đầu tiên. Bạn xem thứ được gọi là tố chất đi, chỉ cần hàng tỷ hàng tỷ tổng năng lượng đã sinh ra biến đổi về chất, sàng lọc được thiên tài đứng đầu từ vô số châu tỉnh của nước Đường Tống. Thành ra cuối cùng bạn sẽ thấy được một ít thiên tài đỉnh cao đi ra từ nhóm nhà nghèo hoặc giai cấp tầm trung, thậm chí có người mang tố chất vượt qua đám con cháu của gia tộc bọn người kia, và đây cũng là chuyện thường tình.
Quan trọng nhất vẫn huyết thống, ưu thế của bọn họ cũng nằm ở huyết thống.
Nhưng... Họ không ngờ bảng xếp hạng tố chất A B C vừa mới được làm mới lại tạo ra sự thay đổi lớn nhường này, kha khá người nhìn thấy bảng xếp hạng rồi đều ngỡ ngàng, tiếp đó là cau mày.
Hạng nhất: Hùng Trữ Mặc, A B C - 666, 666, 666.
Hạng hai: Mặc Dư Ngã, A B C - 656, 600, 680.
Hạng ba: Sư Khuynh, A B C - 640, 620, 650.
Hạng bốn: Triệu Phật Thú, A B C - 600, 600, 600.
Phía sau từ vị trí thứ năm đến thứ bảy lần lượt là Đàm Đài Thịnh, Ôn Thược Dược và Mặc Kì Kiến Ai.
Không sai, Thất hoàng tử Đàm Đài Thịnh đã nộp lên, xếp hạng năm.
Chỉ xếp thứ năm.
Chính hắn được công nhận có thể thắng tợn từ đầu đến cuối đấy, để rồi giờ đây A B C thua thiệt rồi.
Vị trí thứ tám mới là Trần A Điêu, với 3 giá trị đồng đều ở 555.
Nhưng vị trí thứ chín và thứ mười lần lượt là Tào Quyện Chi và Hạ Tam Lộc, hai người này đúng là đặc biệt, nhất là Tào Quyện Chi.
Tào Quyện Chi: 520, 520, 520.
Hạ Tam Lộc: 500, 500, 500.
Tại thời điểm này, top 10 A B C tạm thời được cố định.
(P1)
Trong làn sóng này, sự thay đổi về lượng của cọng cỏ đã biến thành sự thay đổi về chất và giành chiến thắng. Ngay bước đầu hằng hà thiên tài giết ra từ hàng chục tỷ người khi trước đã bị từng Học phủ cao cấp che giấu và cho ngủ đông, tới giai đoạn sau, không còn ai ngoại trừ các hiệu trưởng biết tới tố chất chân chính của họ. Ấy nhưng hôm nay tại đợt thi vào Viện Lộc Sơn, cho dù nhóm quyền quý như mây có tổ tiên che phủ một vùng là thế.
Vậy mà nhân gian sinh ra kỳ tích.
Một gã phì mỡ chết bầm lười biếng chỉ leo mỗi cái cầu thang còn muốn từ bỏ, lại mạnh mẽ áp chế tất cả con cưng của trời, cậu ta là mưa gió sao?
Không, cậu ta nặng như Thái Sơn!
.....
** má, ** má, ** má!
“Người bình thường như chúng ta mới tài giỏi đấy!”
“Đỉnh!”
“Trong mười người có hơn phân nửa không phải người nhà quan, giới quyền quý, hoàng tộc dòng họ nhà vua cũng như các phe cánh, là chúng ta đó.”
“Đâu chỉ thế, top 3 toàn là người bình thường như chúng ta!”
“Cái, cái, cái người tên Trần A Điêu gì đó ấy, hoàn toàn không đánh lại chúng ta!”
Khán giả đều bị bảng xếp hạng này gõ cho bối rối, song rất nhanh họ đã hoan hô trên diện rộng, rất nhiều người dù già dù trẻ đều nhảy dựng lên huýt sáo.
Trong mắt bọn họ cho dù có là A Điêu vẫn bị bọn họ phân loại sang bên quan chức, người nhà quan, chả thấy thân thiết kiểu gì. Cuộc thi vào Viện Lộc Sơn này hệt như để mấy người bên quyền quý vương tộc tuyển chọn người nhà mình, trong lòng họ có chỗ khó chịu.
Nhưng dè đâu kỳ kiểm tra A B C đã cho họ niềm vui vượt bậc ngần này.
Cho nên, đó là vì nhiều người hay vì họ mạnh hơn đây?
Không biết bấy giờ này có bao nhiêu người nhận ra điều ấy khi đang xem trận đấu này.
Trên thực tế quốc gia có mạnh đến đâu đều do dân mạnh làm họ mạnh cả.
Là hàng chục tỷ người như bọn họ mạnh mẽ.
Tuy rằng không ngờ được bị vượt mặt tới cùng cực và đám quyền quý lại dậy sóng bởi chuyện này, ngặt nỗi dựa vào bầu không khí của khán giả cũng thấy được tạm thời chưa có ai để lộ gì cả.
Mâu thuẫn giai cấp là quả mìn không thể đụng vào trong sự biến đổi của xã hội hiện nay.
Ý thức tự giác của dân chúng thức tỉnh cũng là nhân tố quan trọng mà vương tộc e dè nhất mấy năm nay. Bạn xem xem Thất hoàng tử bị vượt qua mà đám cố vấn đâu dám lên tiếng.
Bên Liên minh Học phủ, một đám hiệu trưởng nhìn nhau không vừa mắt.
Giang Chu quái gở: “Còn châm chọc tôi à, ha ha ha, mấy anh tài phải biết!”
Ông ấy có làm gì đâu chứ, A Điêu tự mình phát triển theo hướng bỉ ổi, ông ấy gần như hoàn toàn không biết. Trái lại Giang Gia Nãi được ông ấy giấu đi nhưng đó lại là hành động bình thường thôi. Ai bảo tộc họ Gia Luật đã bị diệt cả dòng họ, tới lúc lộ ra ngoài còn không biết có bị ám sát hay chăng nữa.
So với đám hiệu trưởng Học phủ điều tra thiên tài cả nước vì muốn lũng loạn, Giang Chu ông chính nhân quân tử dữ lắm rồi đấy!
Đối mặt với sự trào phúng của ông ấy, nhóm hiệu trưởng Học phủ nghiêm trang, cứ thế không phát biểu.
Im lìm phát tài dữ nha.
Mấy người xem bây giờ đi, gió mây nằm hết trong tay Học phủ chúng tôi.
(P2)
Trần Dương bám vào ban công, con mắt tỏa sáng: “Đều mạnh ghê… Đáng sợ quá, nhưng mấy chị cũng giỏi dữ lắm.”
Tố chất giết ra từ chục tỷ người đó, trong hai người chị gái của nó, một người ở top 30, một người ở top 10.
Ghê!
Dù Tạ Ngọc Khanh cũng sướng rên nhưng không phải hoàn toàn mất não. Bà ta nói đầy sầu lo: “Chả là nếu muốn xem bảng tổng xếp hạng... Cửa huyết thống này tính làm sao đây?”
Người bà ta hỏi là Từ Chiêu Ẩn.
Mắt Từ Chiêu Ẩn rời khỏi sách, nhìn thoáng qua: “Mạnh yếu tự có số mệnh, chuyện sức người không đảo nghịch được thì đoán thế nào. Chưa kể em chưa nghe thấy lời A Điêu nói sau đó à? Đã biết rõ có đường, giả thử phía trước có hố thì cứ đi vòng qua tránh một đoạn, cứ cất bước về trước là được.”
Tạ Ngọc Khanh không ưa nhất bộ dáng coi nhẹ thế đời này của bà ấy, thế là bất mãn: “Chị cũng mặc kệ luôn bé Diệu?”
Từ Chiêu Ẩn không nói gì, chỉ thuận tay khều cánh hoa đào rơi xuống vai Tạ Ngọc Khanh: “Mấy đứa nhỏ nhà chúng ta chưa bao giờ cần người lớn tính chuyện tương lai.”
Khựng một chốc, bà ấy thận trọng sờ lấy đầu Trần Dương, tỏ vẻ trìu mến và khoan dung.
“Ngoại trừ Dương Dương.”
Trần Dương: “?”
Tạ Ngọc Khanh: “...”
Tuy nhiên đúng lúc này, không gian huyết thống bên kia náo loạn.
Cứ xem như mỗi người đều ngâm trong ao một tiếng, thì người ngâm lâu nhất chính là Thất hoàng tử. Hắn vẫn không có dao động gì trong khi những người khác vừa ngâm đủ một tiếng đã lần lượt tung ra vật tổ huyết thống.
Sức mạnh huyết thống cuồn cuộn chạy, hình thành vật tổ lớn có nhỏ có rung đập trên đỉnh đầu, hoặc tinh xảo tao nhã, hoặc dữ dội hung ác. Có là gì cũng thấy được đủ dạng hổ báo chim muông; thấy được cả các loại đao kiếm; thậm chí còn có một số dụng cụ đặc biệt chẳng hạn la bàn sao, linh hồn ma mị.
Lúc này trong nhóm khán giả, cha mẹ anh em Điền Trung Hương cũng có mặt. Ông cha đang giải thích cho cậu con trai út những kiến thức mà ông thu thập được trên mạng trong sáu tháng qua.
“Huyết thống chia làm ba loại, theo thứ tự là thú, binh, linh, cái nào cũng có ưu thế, không thể dùng thuộc tính thể loại phân biệt mạnh yếu cao thấp. Tuy nhiên đã có kỳ thi huyết thống tất cũng có nơi căn cứ để chấm điểm. Huyết thống mạnh hay yếu dựa vào cách phân bổ độ tinh khiết và độ phù hợp. Độ tinh khiết cao tới 80% thì loại huyết thống có là chuột cũng mạnh hơn hổ dữ với 10% độ tinh khiết. Còn độ phù hợp chính là độ phù hợp của nó với các tố chất thiên phú. Chẳng hạn như một người theo hệ tâm linh, huyết thống thức tỉnh của cô ta khéo sao lại là hồ ly am hiểu mê hoặc, hoặc chuông mê hoặc lòng người, hoặc có thể là linh hồn ma mị đặc thù biết ngụy trang mê hoặc, đây chính là độ phù hợp làm cô phát ra thực lực siêu mạnh. Trái lại nếu người này theo hệ tâm linh mà lại thức thỉnh cây búa… Vậy thì…”
Em trai mới năm tuổi gật đầu, bi ba bi bô: “Thì die luôn.”
Cha Điền: “...”
Đúng vậy, là die luôn.
(P3)
.....
Còn một phần ba số người trong 13,000 người chưa đi lên trong khi số người tụ tập trong ao đã rất nhiều rất nhiều. Theo đà huyết thống vật tổ thức tỉnh rậm rạp chằng chịt, đừng nói khán giả gần như hoàn toàn không phân biệt được của ai với ai, mà chính các thí sinh ở trong ao cũng gần như không rõ huyết thống của nhau là gì. Bởi lẽ từ đầu họ đã quen với cảm nhận mông lung khi bị giam cầm lực lượng, đột nhiên có một sức mạnh siêu phàm đến từ rung đập huyết thống làm họ không cách gì thích ứng trong phút chốc. Song, họ chẳng mù, vẫn nhìn ra một ít vật tổ tương đối lớn mạnh.
Bởi vì ngay lúc đầu các vật tổ được sinh ra nhất loạt, mỗi tội theo đà sức mạnh huyết thống càng ngày càng mạnh, vật tổ lớn mạnh rất nhanh chóng đè ép những vật tổ khác.
Dưới sự áp chế, chúng nó đã tỏa sáng.
Đương nhiên đám người họ Bách Lý và họ Khúc mạnh hơn những người khác tột cùng, tới cả Bách Lý Nhàn Quân còn đè ép người khác tới mức họ không thở nổi.
Họ Bách Lý là Sói Cô Độc Trên Trời, họ Khúc là Hồ Ly Ba Đuôi.
Hai nhà đều đi theo mạch thú. Tổ tiên cho miếng cơm ăn, bằng huyết thống lớn mạnh, tất nhiên bọn họ ưu việt hơn người khác.
Giờ phút này, phần lớn huyết thống vật tổ mạnh mẽ trong ao máu đều xuất phát từ giới quyền quý, dòng họ nhà vua và phe cánh Đạo gia.
Bạn nhìn bảng danh sách huyết thống đi, mấy ngàn thứ hạng được làm mới, xếp hạng top 30 trong đợt cố định đầu tiên... toàn là bọn họ cả.
Bảng tổng xếp hạng cũng theo đó cập nhật.
Hạng nhất thuộc về… Khúc Hãn Xuyên.
Thậm chí hắn áp chế cả Bách Lý Hóa Việt, Hồ Ly Ba Đuôi với độ tinh khiết 60%, độ phù hợp 66%.
Đừng thấy con số xoàng xĩnh, thi được ngưỡng điểm 60 mà đã đủ tiêu chuẩn á?
Thật ra không đúng. Bạn xem bảng xếp hạng những người cừ nhất, một đám con cháu quyền quý với độ tinh khiết áng chừng 10% có cả một đống.
Trong khi đó hiển nhiên huyết thống của các thí sinh xuất thân từ người bình thường cũng đến từ tổ tiên. Chẳng qua tổ tiên của bọn họ tầm thường hơn rất nhiều, còn lâu mới bì nổi nhóm công-hầu này. Bạn nghĩ thử này, tổ tiên người ta là Đại tông sư hoặc Linh Vương còn tổ tiên bạn chỉ có cấp Ly Trần, như vậy vẫn còn so sánh được à?
Có mà so được thì đúng là chuyện viển vông.
Đâm ra nếu như tổ tiên không phải là Thầy Cấm Kỵ, vậy phần lớn thí sinh bình thường sẽ không có huyết thống. Trừ phi có tình huống cực kỳ đặc thù, chẳng hạn lúc sinh sản có sự thay đổi hoặc bị ảnh hưởng từ trong bụng mẹ, dung hợp với một số bảo vật. Điều này cũng sẽ hình thành một dạng huyết thống.
Đương nhiên, loại huyết thống bị nguyền rủa dẫn đến đứt đoạn như nhà họ Trần chả khác gì phần mộ tổ tiên bị người ta đào, xui tận mạng.
Cho nên A Điêu đi rồi, những thí sinh khác ít nhiều gì đều có thể lấy được thành tích từ những huyết thống này.
Ngặt nỗi phần lớn huyết thống của mọi người sẽ không cách nào thay đổi, không lớn mạnh hơn huyết thống được tổ tiên giới quyền quý truyền lại, nên có thể dự đoán ra thành tích.
Khúc Hãn Xuyên lật kèo.
(P4)
“Nhà họ Khúc… nhà họ Khúc vẫn có người dùng được.” Hiển nhiên gia chủ nhà họ Bách Lý biết bàn về năng lực cá nhân và đầu óc, con trai mình hơn xa Khúc Hãn Xuyên, song tính tới huyết thống tổ tiên gia tộc thưởng xuống, nhà họ Khúc đứng ở vị trí cao hơn thật.
Đây cũng là chuyện đã rồi.
Nhưng, gia chủ nhà họ Bách Lý cũng tỏ tường bàn về huyết thống, không so với dòng họ nhà vua cũng như vương tộc, vẫn còn các bên không kém cạnh gì nhà họ Khúc trong nhóm quyền quý công-hầu.
Ví dụ như...
Oanh!! Biến cố bỗng không phát sinh!
Ở góc trên bên trái của ao máu tròn khổng lồ là một cái cây bằng ngọc bích mọc lên đầy đột ngột từ mặt đất. Một cái cây sinh ra đủ cảnh sắc, trong cảnh tượng sinh sôi ấy có hoa nở dây leo, chói lọi tỏ tường.
Cây ngọc bích xanh biếc quấn quanh người Đoan Mộc Thanh Ương đang đứng trong nước, cũng có thể thấy hai con ngươi cô ta dần dà nhuộm sắc xanh bích, trong suốt đầy huyền bí.
Góc trên bên phải, một chiếc rìu khổng lồ dài năm mét đẫm máu treo lơ lửng, phun ra nuốt vào khói đen cuồn cuộn, lửa bao bọc, phát ra tiếng đốt cháy.
Ở phía dưới nó, thân hình Mặc Kì Kiến Ai gầy nhom, sắc mặt tái nhợt, xem chừng đôi bên không hợp. Hiển nhiên, hắn không có sức đón nhận truyền thừa Rìu Máu hung hãn của gia tộc. Song, đây thật sự là huyết thống của hắn, lớn mạnh mà đẫm máu.
Góc dưới bên trái, một tấm Kính Thiên Luân lơ lửng một phương, phóng ra ánh kính bí ẩn. Tạ Tam nhìn gương, khẽ thở dài, kính chiếu yêu sao, chả là anh ta thích đánh nhau trực tiếp hơn.
Ở góc dưới bên phải, Hồ Giá Cô tĩnh lặng nhìn một con chim chá cô* trên đầu mình.
*Chim chá cô: tên tiếng anh là Partridge, gần giống gà gô ở Việt Nam.
Nó rất xấu, xấu đau xấu đớn, xấu hơn cả con gà rụng lông làm món gà luộc.
Nhưng...
Nó là hệ tâm linh, có thể dễ dàng phụ trợ anh ta dùng phần tinh thần công kích người cùng cấp.
Bốn vật tổ mạnh mẽ hiện ra, đáng sợ chưa?
Thành tích của Bách Lý Hóa Việt và Khúc Hãn Xuyên lập tức bị đ è xuống, nhưng bảng xếp hạng còn chưa cố định thì có một cây hoa đào đột ngột mọc lên.
Tào Quyện Chi phong độ ngời ngời thở dài với đám Đoan Mộc Thanh Ương, cũng là nhóm người cùng quen trong giới phủ công-hầu: “Có phần hâm mộ thiên phú của mấy người thật, cái nào cái nấy đều tương đối hữu dụng. Còn thiên phú Đào Hoa này… cứ làm tôi thấy ngoài làm ba cái trò d3 xồm thì vô dụng ngay. Quá khổ sở.”
(P5)
Với ngôn ngữ thảo mai lời nói thảo mai như vầy, giả thử có Trần A Điêu ở đây, tất nhiên cô sẽ tới đại chiến ba trăm hiệp.
Ngoài miệng nói như vậy thôi nhưng ai nấy đều thấy huyết thống thiên phú của y bò lên hạng nhất.
Đúng, vượt lên luôn cả Hồ Giá Cô đệ nhất.
Nhưng đồng bộ, có ba người dựa vào huyết thống giết đến top 30 không một tiếng động.
Tuy rằng phần lớn lực chú ý của các thí sinh đều ở trên huyết thống đào hoa thiếu đứng đắn của Tào Quyện Chi, nhưng ánh nhìn của họ về Phủ Quốc công phủ nơi xa vẫn sai sai.
Tổ tiên là tên d3 xồm?
Song vẫn có rất nhiều người để ý đến hoa đào của Tào Quyện Chi đang bay múa, không hiểu sao chúng đều bay về một chỗ.
Bên Hàn Trạc, thiên phú Đôi Cá đang dây dưa Lửa Máu đầy khí lạnh.
Hai con cá này nhảy lên, linh động tột bậc, không khí như thể biến thành cái ao, tạo ra cảm giác dao động trong thể lỏng. Nó ổn định phải biết.
Thành tích của Hàn Trạc cũng lọt vào top 20.
Tổ tiên của Tiểu Hầu gia vị thành niên góp sức rồi.
Ghê thật!
Người tộc họ Hàn đang sướng rên, bỗng nhiên nhìn thấy hoa đào của Thế tử chơi bời trăng hoa xếp hạng nhất tại Kinh Đô bay hết về phía Tiểu Hầu gia 15 tuổi nhà mình.
Đôi cá đùa nghịch hoa đào.
Khung cảnh rất lãng mạn nên thơ.
Chẳng qua…
** má!!
Lão Hàn thất thần, không hiểu sao truyền âm hỏi gia chủ: “Đại nhân, tổ tiên nhà chúng ta có thêm truyền thừa thể chất bị động này nọ lôi kéo người cặn bã gì không?”
Ngày trước có Triệu Nhật Thiên, ngày sau có Tào Quyện Chi.
Sao số của cậu nh ỏ Hầu gia lại khổ như vậy, cậu ấy nắm trong tay kịch bản nam chính hẳn hoi, kết quả bây giờ lại diễn vở làm nữ phụ đẹp tuyệt trần cải trang thành nam giới.
Khó khăn quá.
Gia chủ tộc họ Hàn: “...”
.....
Tất cả mọi người trong khán phòng im bặt.
Huyết thống đấy, là cái thứ có làm gì cũng đuổi theo không kịp, hơn nữa bạn có muốn gội rửa cỡ nào cũng vô ích, người ta được tổ tiên thưởng cho miếng cơm.
“Trừ phi chính mình sáng tạo ra song nào có cách gì được chứ. Nhóm con cưng khí phách của trời đời đầu tung hoành mấy ngàn năm mang theo ưu thế huyết thống do mấy tổ tiên tự mình sáng tạo, kế đó lưu truyền qua bao thế hệ. Nếu chuyện này dễ đến thế, nước Đường Tống sẽ không chỉ có năm bên công-hầu lớn, phe cánh Đạo gia cũng sẽ không bị bốn phe cánh lớn đè ép…”
(P6)
Khán giả bình thường từ đầu đang phấn khởi đã lập tức yên tĩnh, áp lực vô hình quanh quẩn ở khu vực khán phòng khổng lồ, mấy người như cha mẹ nhà họ Điền cũng lặng thinh.
Trước kia con cái của mình coi như là thiên tài ở Đam Châu, có bao nhiêu phụ huynh ở Đam Châu hâm mộ ghen tị, nhưng đến đấu trường thiên tài cấp quốc gia, họ chỉ có thể quan sát thời khắc vinh quang của người khác.
Mỗi tội như thế mới chính là xã hội. Chẳng hạn bậc cha chú như bọn họ, tổ tiên bình thường, chính mình cũng tầm thường, mấy đứa con có giỏi hơn một tí cũng không cách gì lội ngược dòng tức thì.
Trong thế giới quyền lực của trăm tỷ người, cuối cùng người lên ngôi... hãy còn phải xem thời gian sàng lọc.
Lúc này, cục diện cơ bản của đám người đã cố định, trừ phi vương tộc hiện ra, tuy nhiên nào ngờ được...
Từng đóa hồng tươi đẹp nở rộ vượt trội đang lặng lẽ phóng ra từng đợt khí lạnh như băng sương. Vì quá đẹp nên đâu có ai bỏ qua, đồng loạt ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy Từ Duệ đang đứng im lìm tại một góc xa trong ao, gần chỗ bọn Tiêu Ải. Bên hông cô ấy dựa vào thành ao, hai tay khoanh trước ngực. Không biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì tới nỗi thất thần, huyết thống được kích hoạt ngay lúc thất thần.
Ban đầu trong ao máu đã có hơi nước bốc lên, ai nấy đều mông lung trong vùng hơi nước. Nhưng bởi không khí lạnh bên cô ấy quá nồng đậm lại làm cô ấy nom thêm phần lạnh lẽo. Ngó bộ cảm nhận được ánh nhìn trắng trợn của mọi người, cô ấy nhìn sang, ngay cả đôi mắt cũng mang theo vài phần lạnh lẽo chực hóa băng, lạnh lùng giam hãm.
Sắc màu của đóa hồng băng tuyết làm cô đắm chìm trong vẻ đẹp động lòng người. Cùng lúc ấy từng gợn sóng máu bên dưới người cô ấy phóng ra từng vòng hoa văn. Khi cánh hoa hồng rơi xuống, dòng nước máu bị bao bọc bởi những lớp sương giá.
Quá đẹp, đẹp đến mức có là Đàm Đài Thịnh cũng nhìn đến mức ngỡ ngàng.
Giờ phút này màn hình thông minh cũng nhanh nhạy, cố tình phóng đại tất cả... Màn hình chiếu sáng tới mức tối đa.
Hàng triệu khán giả đều bỗng chốc được rửa mắt.
Mẹ kiếp!
Giá trị nhan sắc thịnh vượng!
Trước đó ai nói Thẩm Họa Kính đẹp nhất? Trời đất ơi...
Thành ra vật tổ đầy âm u quỷ quái bên cạnh đó là cái quan tài của Âm Thương Hạc và cây đao máu của Tiêu Ải trông đến là ngứa mắt.
Tuyệt sắc cỡ này thì xứng đôi với người nào được chứ?
Đúng rồi, thành tích huyết thống của cô ấy lấy độ tinh khiết 72% và độ phù hợp 75% đã giết đến hạng thứ sáu.
Vượt qua hai nhà Khúc và Bách Lý.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Lúc ấy các thí sinh: “?”
Khán giả: “?”
Cách hai không gian khác biệt giữa trong trường thi và bên ngoài là thế mà tần suất tư duy của hàng chục ngàn người y hệt nhau, ngay cả Đàm Đài Thịnh cũng nghĩ như vậy.
1. Trần A Điêu có phải là con ruột không?
2. Từ Duệ có phải là con ruột không?
Đâm ra tổng hợp lại... Lão chó điên họ Trần không có tài cán gì đã mọc sừng?
Lại tham khảo hai đứa con trai nhà họ Trần không thể tu luyện, hơn nữa còn là đồ bỏ rặt như vàng 24k chuyên chất chính hiệu… ừ này… vậy…
Giang Chu có chỗ phấn khởi đầy hèn hạ: Vậy xem như mọc luôn cả cặp sừng rồi? Trời đất ơi, thảm gì thảm dữ.
Ha ha ha ha ha!
Không biết Trần Nhiên đang xem có hộc máu hay chăng.
(P7)
Trần Nhiên không hộc máu, ông ta còn đang ở văn phòng bận rộn xử lý công việc.
Vì ông ta không rảnh để xem à? Nào có, ông ta không dám nhìn.
Hai đứa con gái chẳng ra gì càng giỏi thì ông ta cảm thấy vận mệnh của mình càng long đong, tâm trạng càng dễ sụp đổ.
Hệ thống thông minh còn bảo ông ta phải tránh xa hai đứa con gái, giữ mạng quan trọng hơn.
Trần Nhiên sờ lấy thuốc trợ tim tác dụng nhanh trong túi mà thở dài, kiên quyết không xem trận tranh tài được phát sóng.
Chỉ có công việc mới có thể đưa tôi lên một tầm cao mới!
.....
Hiệu trưởng Học phủ Kinh Đô không mang lòng phỏng đoán bẩn thỉu ấy, suy cho cùng ông ta đã tám mươi chín mươi tuổi, không có cảm giác ghen tị của cánh đàn ông dành cho lão khốn Trần Nhiên, trái lại ông ta còn nghĩ đến một khả năng. Xuất phát từ sự hiểu biết về huyết thống bị nguyền rủa cắt đứt và lòng tò mò, ông ta tự mình đến phòng riêng của bọn Giang Chu, hỏi Từ Chiêu Ẩn cách một cái lan can.
“Từ phu nhân, có khi nào tổ tiên nhà phu nhân…”
Từ Chiêu Ẩn thông minh cỡ nào, làm sao không hay suy nghĩ của người khác cho nên từ đầu đã thấy đây là chuyện nhỏ nhoi. Mỗi tội người ta là hiệu trưởng Học phủ Kinh Đô, địa vị còn cao hơn cả mấy người Tiêu Khiết La, thành ra bà ấy cũng khách sáo mà rằng: “Tổ tiên Từ Đạo nhân được xem như đạo sĩ tán tu, về sau dẫn theo một vài người tu đạo trong nhà tham gia chiến dịch Hổ Khâu, toàn bộ chết trận, chỉ còn lại con nít người già trong nhà. Một dòng của tôi là được ông cố truyền thừa đâm ra không tránh được việc bị trả thù bèn ẩn núp nhiều năm, cũng vì thế mà sa sút nhiều năm, về sau bên tôi mới đi theo thương nghiệp.”
300 năm trước có quá nhiều chiến dịch, chiến dịch Hổ Khâu xem như là một trong mười chiến dịch thảm thiết nhất, song danh tiếng Từ Đạo nhân lại không nhỏ.
Giang Chu khiếp sợ: “Từ Đạo nhân?? Đây chính là một trong top 10 con cưng của trời hoàng kim đời đầu, lúc đột phá cấp Sao Trời có những ngôi sao tỏa sáng chói lòa quanh thân và tố chất được Linh đạo* tán thành, trực tiếp được ca ngợi là một trong ba mươi vị chạm tới cực hạn Sao Trời đời đầu tiên.”
*Linh đạo: một dạng như ý chí của đạo (thần của đạo)
Mẹ kiếp, nhà họ Từ có lai lịch lớn thế?!! Hèn gì Từ Chiêu Ẩn xuất sắc đến vậy!
Nhưng...
Hiệu trưởng bừng tỉnh: “Thảo nào, thảo nào con gái của cô có thể tránh thoát việc huyết thống đứt đoạn vì bị nguyền rủa, bởi vì con nhóc vừa vặn kế thừa huyết thống Từ Đạo nhân.”
Từ Chiêu Ẩn không để ý lắm đến phản ứng của những người khác, chỉ nói thong thả: “A Duệ còn kém tổ tiên tôi nhiều lắm nhưng cũng xem như có số may. Mạng người lên xuống luôn có số mệnh, chỉ là chuyện ở đời thế thôi.”
Hiệu trưởng Kinh Đô kinh ngạc, vuốt râu tán thưởng: “Từ Đạo nhân có nếp nhà tốt phải biết, dẫu bản thân ngã xuống nhưng con nối dòng lại xuất sắc, truyền thừa tới 300 năm rồi mà vẫn còn được tới thế. Không sai không sai, dĩ nhiên số mệnh đã tốt hơn nhóm tuyệt thế con cưng của trời không có người kế thừa năm đó nhiều đến lạ. Thật ra nhân gian này vốn nên tồn tại rất nhiều anh tài, đáng tiếc.”
Chiến tranh là thủ phạm lớn nhất nhưng cũng không thể đề cập đến ở đây.
Vương tộc đang có mặt.
.....
Biến cố đột nhiên ập tới.
“Nhìn kìa! Bảng xếp hạng đã thay đổi một lần nữa!”
Đầu tiên, họ nhìn thấy trước một cuốn sách cổ khổng lồ được niêm phong, họ Đàm Đài dâng sách.
Vật tổ vương tộc trải dài ba mươi mét xuất hiện, trấn áp toàn trường, tất cả vật tổ đều cúi đầu...
(P8)
Mà giờ phút này Đàm Đài Thịnh cũng mở mắt ra, văn tự vật tổ thần bí li ti màu vàng bơi khắp mắt. Hắn vừa mở tay, từng văn tự vật tổ trèo lên từng tấc cơ thể, từng vòng từng vòng rung động phóng ra từ cơ thể hắn, người trong ao đều khó mà hô hấp nổi.
Kể cả những thiên tài vốn dựa vào tố chất A B C để lội ngược dòng, bấy giờ bọn họ bị đánh rơi khỏi bục thờ, bị áp chế bằng sạch trên bảng huyết thống, đồng thời bị vượt qua toàn diện trên bảng tổng xếp hạng.
Hạng nhất huyết thống.
Hạng nhất tổng thành tích.
Đàm Đài Thịnh vẫn người đứng đầu.
Vương tộc phải là bên xếp hạng đầu tiên.
Mà quyền quý, dòng họ nhà vua cùng với phe cánh Đạo gia đã toàn bộ trở lại top 30 trên bảng xếp hạng.
Thứ tự mạnh yếu đã được sắp xếp trở lại.
.....
Tại tầng thứ nhất của toàn tháp, Tống Linh trong khe nứt chẳng vội đi ra ngoài, cô ấy đang nhìn vật tổ trên vách đá khe nứt.
Hả?
Nếu Tháp Quan Âm Ngàn Tay này là Thực Thể Gieo Linh siêu phàm của Sơn trưởng Lộc Sơn, hà cớ gì lưu lại nhiều hoa văn vật tổ dày đặc đến vậy? Hình như không can hệ gì tới kỳ thi.
Đây chính là kỳ ngộ.
Chẳng lẽ cuộc thi còn bao gồm cả số mệnh? Người may mắn sẽ chiếm được kỳ ngộ ông ấy cố tình lưu lại...
Tống Linh vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội.
Khéo sao cô ấy lại hiểu được những thứ này.
.....
A Điêu không biết phía dưới đã xảy ra chuyện gì, có là gì thì khi nhìn thoáng qua bảng xếp hạng, cô vừa để tâm vừa sốt ruột.
“Mới ở vị trí thứ nhất đẹp trai ba giây tới giờ thì đã rớt xuống hơn năm trăm trên bảng tổng xếp hạng, má!”
Hiển nhiên, điểm huyết thống chiếm tỉ lệ không thấp cho nên điểm 0 của cô đã kéo thành tích xuống thấp vô tận.
Lúc này có kha khá khán giả đang theo dõi cô do trí tuệ nhân tạo chú ý đến cô, hơn nữa đám người Thất hoàng tử đã bắt đầu rời khỏi tầng hai chuẩn bị đi về phía này.
Nhưng A Điêu vừa mắng một câu là chợt trước mắt đã tối sầm.
Cái gì?!!
(P9)
Khán giả cũng giật nảy mình vì A Điêu mới bước ra khỏi bậc thang lên lầu ba tiến vào hành lang đã chợt bị một thứ tuyết trắng quấn lấy mắt cá chân, kéo xoạt cô ra khỏi đường hành lang và sau đó vút!
Cô rơi xuống một lỗ hổng vô hạn khủng khiếp!!!
Trời ạ!
Tạ Ngọc Khanh táng đởm tới mức đánh đổ cà phê, cũng may màn hình thông minh đi theo, trông thấy A Điêu rơi xuống đâu đó hai ba trăm mét rồi đánh một tiếng bụp!
Cô rơi vào một mạng nhện to lớn.
Còn chưa kịp phản ứng, vô số mạng nhện phun xì xì quấn cô thành cái kén.
Cùng lắm chỉ bảy tám giây mà thôi, trên mạng nhện có thêm một cái bánh chưng màu trắng.
Mọi người bàn tán ầm ã, hiệu trưởng Học phủ Kinh Đô không quay lại, cứ thế ngồi bên nhóm Giang Chu uống trà ăn tráng miệng nói chuyện, xẵng ngay trấn an người nhà họ Trần.
“Đó là Nhện Huyễn Tâm Ma, lưng có vật tổ nô dịch, hẳn đã bị cao nhân Lộc Sơn nô dịch, dùng để khảo nghiệm phần tinh thần. Phần tinh thần tương đối phức tạp, một người đo lường tính toán còn được một số cường giả hệ tâm linh đặc thù kiểm tra cho, tuy nhiên với nhiều thí sinh cỡ này, Lộc Sơn đã dùng phương pháp tương đối đặc biệt. Có lẽ cái này là Thuật Cảnh Ảo Phong Ấn Thành Kén, muốn kéo bọn họ vào cảnh ảo, thông qua Nhện Huyễn Tâm Ma làm trung gian trắc nghiệm tố chất phần tinh thần.”
“Không cần lo lắng.”
Hóa ra là như vậy.
Lúc này mọi người mới đọc ra.
Vậy hiện tại Trần A Điêu chính là người đầu tiên tiến vào cảnh ảo.
Qua không bao lâu, Thất hoàng tử Đàm Đài Thịnh cũng đi lên, kết quả là..
Mặc kệ đằng ấy có phải là hoàng tử hay chăng, toàn bộ đều bị kéo xuống!
Người thứ ba là Khúc Hãn Xuyên, lúc hắn ngã xuống đã nhìn thấy phía dưới có hai cái kén.
Từng thí sinh một đều không kịp đề phòng bèn bị nhóm nhện tinh khổng lồ kéo vào trong mạng nhện bên dưới.
.....
Sau chót Tống Linh cũng đến không gian tầng thứ hai, giờ đây cuộc thi đã qua 12 tiếng đồng hồ vậy mà cô ấy nào có vội. Vừa đi trơ vào, cô ấy khéo làm sao bắt gặp một người đi ra khỏi ao và lên cầu thang tới cửa thứ ba. Trông bóng lưng... có vẻ như là...
Lúc này, màn hình thông minh đều khóa chặt vào phần thi phần tinh thần thứ ba, khán giả gần như hoàn toàn không nhìn thấy tình huống bên Tống Linh.
Tống Linh chuyển dời tầm nhìn, bắt đầu bài kiểm tra của mình. Ưu thế của cô ấy không nằm trong huyết thống, nhưng từ việc điều khiển tâm linh băng lửa để xem, ngó bộ cô ấy sẽ làm được. Song đoan chắc trọng điểm nằm ở phần tố chất phần tinh thần, thế nên cô ấy chỉ đến kiểm tra theo lệ thường. Ngặt nỗi khi đứng ở trong ao, trong đầu cô ấy lại suy nghĩ: Không biết A Điêu ra sao rồi, còn nữa vì đâu hiện tại trong cái ao này lại lưu lại sức mạnh rung động kh ủng bố đến vậy?
Là do những người phía trước lưu lại, hay là một mình người vừa nãy?
Thật nhiều cá lớn.
(P10)
.....
Giờ đây dẫu cho khán giả chú ý đến việc kiểm tra phần tinh thần nhưng họ vẫn ngỡ phải chờ rất lâu vì còn cần vượt qua cảnh ảo. Dè đâu bọn họ đang gọi đồ ăn mang đi để dùng bữa…
Thì xoát một tiếng.
Một cái kén người đã vỡ.
Là Khúc Hãn Xuyên, hắn vượt qua cửa ải.
Kén bị xé rách, hắn giơ tay lên, nhìn thấy ghi chú thành tích trên đồng hồ của mình.
Trình độ phần tinh thần: 180 điểm.
“Phần tinh thần 180 thế này là đã mạnh lắm rồi à? Phía trước đụng một cái là năm sáu trăm, tôi cảm thấy 180 quá thấp.”
“Cậu đúng là quê mùa! Điểm phần tinh thần là khó có được nhất và mang chất lượng bên trong cao nhất, nếu không tại sao nó độc lập với A B C? Nó là là D, trên thực tế cũng là một hệ thống khác, bằng không Lộc Sơn chả cần thiết kế thuật lớn đến vậy.”
“Tôi cảm thấy 180 có giá trị cao hơn 6-700 điểm của A B C cộng lại. Phải biết rằng Hồ Ly Ba Đuôi của nhà họ Khúc vốn có năng lực nghiêng về bên hệ tâm linh, bảo sao Khúc Hãn Xuyên này thoát ra được nhanh như vậy, đoán chừng dắt dây đến thiên phú huyết thống. Xem kìa, cậu ta muốn làm cái gì?”
Khúc Hãn Xuyên thoát giam cầm đích xác nhờ vào năng lực của hồ ly. Kỹ năng thiên phú của huyết thống hồ ly có cảnh ảo, tự thân hắn có bug miễn dịch quá mạnh, cho nên là người đầu tiên thoát ly.
Thấy thành tích 180 điểm thế này, chưa nói đến có hài lòng hay chăng, chính phần tinh thần rất khó tăng lên dẫu chính hắn đã từng đo từ trước, về cơ bản không thay đổi mấy so với trước kia.
Giờ đây hắn đã thoát khỏi sự trói buộc, sẽ tới hồ nuôi dưỡng sao?
Không, hắn muốn làm một việc.
Khúc Hãn Xuyên cẩn thận nhảy lên giữa vô số mạng nhện chằng chịt.
Khán giả nhận ra.
“Cậu ta sẽ tấn công các thí sinh khác! Có vẻ như đang tìm ai đó?”
“Là Bách Lý Hóa Việt? Hay những người luôn xếp trước hắn? Hay…”
Rất nhanh bọn họ đã kịp hoàn hồn.
“Là Trần A Điêu!”
“Trời đất... Quả nhiên là cô ta, người dễ bị trả thù nhất?”
“Có lẽ nhà họ Khúc và cô ta không chỉ xung đột trong kỳ thi. Tôi thấy có khi…” Một ít người thuộc trung tâm quyền quý muốn nói lại thôi, đồng loạt liếc qua chỗ người nhà họ Khúc.
Nhưng không thể không nói, Khúc Hãn Xuyên thật sự quyết đoán.
(P11)
Vừa rời khỏi cảnh ảo bèn lập tức tìm Trần A Điêu, nhưng làm sao hắn biết vị trí ban đầu của cô?
Hai chọn một?
Lỡ như tìm nhầm, tìm trúng Thất hoàng tử thì sao?
Lúc này Khúc Hãn Xuyên dừng trước một cái kén, dưới tay áo một con dao găm, dữ tợn đâm vào cái kén này!
Tất nhiên hắn sẽ không tìm lầm, mức độ phong hóa tới mức cứng rắn của các cái kén có sự khác biệt, Trần A Điêu đi xuống sớm nhất ở ngay trước mắt!
Trông thấy A Điêu sắp bị tập kích tới nơi, đám người Tiêu Cận đồng loạt cả kinh.
Không ai có thể cứu A Điêu.
Nhà họ Khúc này đủ tàn nhẫn.
Nhưng... Nhưng ngay lúc này.
Ầm!!!
Một bóng đen cách đó không xa dùng tốc độ bí ẩn dễ dàng di chuyển trên cái mạng nhện dẻo dai tột cùng, sau chót đá một cú đầy dữ dội vào Khúc Hãn Xuyên.
Ai!
Khúc Hãn Xuyên thiếu chút nữa bị đá xuống vực sâu bên dưới. Hắn vội vàng bắt lấy mạng nhện rồi nhảy ngược trở về, thấy người kia mặc đồ đen, khuôn mặt u sầu tái nhợt, nhìn chòng chọc vào hắn bằng đôi mắt lạnh lẽo.
“Mặc Dư Ngã?”
Khúc Hãn Xuyên còn nhìn thấy hai cái tên riêng biệt trên bảng xếp hạng, hắn ở dưới với 180 điểm, mà Mặc Dư Ngã... 290!
** má!!
Khúc Hãn Xuyên khiếp sợ! Cao hơn hắn cả 110?
Sao có thể được chứ!
Cái Mặc Dư Ngã có lai lịch gì?
Lúc này khán giả cũng thán phục, quả nhiên huyết thống mới là đặc quyền của các quyền quý, còn phần lớn tố chất phần tinh thần lại không cách gì di truyền, phải dựa vào số mạng mà thôi.
Hiển nhiên Mặc Dư Ngã là một trong những con cá lớn mà Trần A Điêu nhắc tới.
Mặc Dư Ngã gần như không đáp lại, dưới chân nhúng một cái, mạnh mẽ lao tới tập kích.
Bấy giờ từng người một thoát ly cảnh ảo và nhìn thấy hai người đánh nhau. Hồ Giá Cô vừa mới tỉnh lại liếc nhìn Xa Cảnh Ngôn, nhao nhao đi tới tấn công mấy cái kén bên cạnh!
Đây là thiết lập, Lộc Sơn cho phép người ra khỏi cảnh ảo trước có đặc quyền áp chế thí sinh khác.
Cũng chính Trần A Điêu truyền cảm hứng cho bọn họ.
Ha ha ha!
Ai bảo mấy người ra ngoài trễ?
(P12)
Thậm chí giờ phút này bọn họ gần như hoàn toàn không biết thân phận của những người khác, gì thì gì cứ thẳng thừng tấn công!
Không phải ta cũng là địch!
Chèn ép mấy người thì chất lượng thành tích của tụi này càng cao!
Xa Cảnh Ngôn đánh vào một cái kén, phát hiện không thể trực tiếp thương tổn đến người dự thi, nhưng... trên cái kén có vầng sáng bơi lượn.
“Hữu dụng, sẽ ảnh hưởng đến thi cảnh ảo của bọn họ!”
“Đánh!!!”
Thí sinh thi xong bắt đầu điên cuồng tấn công kén trắng của thí sinh xung quanh, tất nhiên có người bị ảnh hưởng, không cách nào thoát khỏi việc kìm hãm, nhưng cũng có người còn chưa bị công kích đã thi xong.
Tham gia?
Đoan Mộc Thanh Ương vừa tỉnh lại đã nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, phát hiện Mặc Dư Ngã vẫn xếp hạng nhất, Khúc Hãn Xuyên thứ hai, đám người Hồ Giá Cô phía dưới đều ở vị trí hơn một trăm trên bảng xếp hạng thể chất tinh thần hiện tại.
Tố chất phần tinh thần xác thực khó đến lạ, có nhiều tài nguyên vẫn không ích gì.
Về phần bản thân mình và Tạ Tam, hai người liếc nhau.
Thành tích làm mới, bọn họ đều vượt qua Khúc Hãn Xuyên, lấy tố chất tinh thần 220 và 210 điểm xếp thứ hai và thứ ba.
Nhưng hai người đều có dự cảm, vòng này là thiên hạ của người mang thiên phú phần tinh thần, hơn nữa chất lượng bên trong còn cao hơn huyết thống. Đằng ấy cứ xem kết quả hạch toán hiện tại của tổng xếp hạng là biết, xếp hạng Mặc Dư Ngã tăng lên nhanh phải biết, hai người bọn họ cũng vậy, thẳng thừng vượt qua Khúc Hãn Xuyên một mảng lớn.
Mà hiển nhiên đám người Hồ Giá Cô cũng biết điểm này, cho nên bắt đầu tấn công các thí sinh khác.
Mỗi tội đương nhiên Đoan Mộc Thanh Ương và Tạ Tam không muốn đi theo con đường này. Đâu phải họ e dè gây hấn người ta gì đâu mà do nhiều thí sinh đến vậy, có rất nhiều con cháu hậu duệ có hiệp ước đồng minh với gia tộc bọn họ trong Kinh Đô, bọn họ không có khả năng ngồi yên không màng.
Về bản chất, nhóm Hồ Giá Cô xuất phát từ phe cánh Đạo gia, vòng tròn dòng chính của phe cánh Đạo gia tương đối hẹp. Khốn nỗi nhà họ Đoan Mộc và họ Tạ lại có quan hệ quá rộng, quá dễ bị ảnh hưởng trên phạm vi lớn.
Đành phải đánh lại!
Vì thế, hai người mới kết minh ở giai đoạn đầu cuộc thi.
Khán giả nhìn thấy đám người này lại đánh nhau hăng say, làm cho mạng nhện chằng chịt bắt đầu lay động, các thí sinh khác...
Lộc Sơn này thiết lập chó má thật.
Có điều quá ư đáng xem! Đánh đánh đi! Đánh nhau đi!
Lúc này, bảng thành tích tố chất tinh thần đã được thay đổi mấy bận, mỗi tội hoàn cảnh quá nguy hiểm, gần như chẳng có mấy ai dư thời gian đi xem. Họ đều sợ bị tập kích và rồi rơi xuống vực sâu bên dưới.
(P13)
** má! Lộc Sơn có cố ý không? Không có đường để đi lên!
Càng đánh quy mô càng lớn, người cũng càng ngày càng nhiều, thí sinh thoát ly cảnh ảo cũng càng ngày càng đông. Do không tìm được chỗ đi lên, bọn họ đành phải...
Đột nhiên, Khúc Hãn Xuyên tránh né Mặc Dư Ngã công kích và nói một câu: “Mặc Dư Ngã, tôi chỉ muốn đánh Trần A Điêu một tí, anh có quan hệ gì với cô ta mà nhất quyết phải đối nghịch với tôi?!”
Nói xong, hắn còn cố tình chạy về phía A Điêu.
Lần này, tất cả mọi người đều biết Trần A Điêu ở đâu.
Cái này… Đoan Mộc Thanh Ương chỉ cảm thấy trước mắt có hơn mười cái bóng đen chợt lóe, một đám người chạy tới.
Đây chỉ là phía bên cô ta.
Ở bên Xa Cảnh Ngôn, Nam Cung Liệt Hạc, Bách Lý Nhàn Quân, tất cả những người từng bị A Điêu tra tấn đánh đấm, giờ phút này đều vọt tới như liều mạng.
Kiểm tra? Kiểm tra cứt!
Huyết thống đã là đồ bỏ, chỉ cần lại hủy hoại đợt thi tố chất phần tinh thần của Trần A Điêu, nó sẽ vĩnh viễn không có duyên với kì thi vào Lộc Sơn!
Nhưng giờ phút này, đám người Từ Duệ Tiêu Ải Thác Bạt cũng tỉnh lại, trực tiếp nghênh đón! Anh em nhà họ Điền cực kỳ hung mãnh, suy cho cùng họ thiện đánh nhau, dũng mãnh nhanh nhẹn hơn bất kỳ ai khác. Điền Trung Hương quấn lấy eo một người áp sát mình… Vút! Một thí sinh bị hất văng xuống, kêu thảm thiết, Điền Trung Dã cao lớn giơ hai tay lên quật ngã một người.
“Nói thế này, bàn về tố chất thì tụi này không bằng mấy người, tuy nhiên dám đụng đến đại ca của tụi này thì nhất loạt chết chùm đi!” Điền Trung Hương cười gằn, “Đừng quên mạng nhện này có tải trọng, đánh quá dữ thì cùng rơi xuống hết.”
“Đúng, cùng chết!”
Điền Trung Dã rầu rĩ la to!
“Ôi, con kiến hôi trâng tráo ghê nhở, có điều cũng làm người ta cảm động lắm đấy. Trái lại tao muốn xem tụi mày ngăn cản tất cả chúng tao ra làm sao.”
“Các vị, hiện tại bọn người Hùng Trữ Mặc còn chưa tỉnh lại, lỡ như tố chất phần tinh thần của bọn họ cũng rất cao, áp chế ưu thế huyết thống, như vậy chúng ta...”
Lời này của Khúc Hãn Xuyên mang ý tứ sâu xa, bên, Bách Lý Hóa Việt không đáp lời nhưng vẫn cùng Bách Lý Nhàn Quân và anh em Nam Cung cũng như các đại biểu quyền quý khác hình thành một xu thế, mãi mê tấn công các kén khác.
Thật ra không chỉ đơn thuần đối phó với quái thai của giai cấp nhà nghèo đi lên này, đâu phải nội bộ bọn họ không có…
Lúc này, Tào Quyện Chi tỉnh lại.
Bảng xếp hạng được làm mới.
Hạng nhất, Tào Quyện Chi, 520 điểm.
Mọi người: “!!!”
Mày có độc à!!!
Thiên tài phong lưu mạnh nhất.
Tào Quyện Chi vừa tỉnh lại đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Y nhìn hết một vòng vài người còn chưa tỉnh lại, bao gồm cả Thất hoàng tử, Hùng Trữ Mặc này nọ, những đối thủ mạnh mẽ hoặc lộ hết ra ngoài hoặc đang ẩn giấu. Chợt y nở nụ cười: “Thế này là đang đánh nhau? Nếu đã vậy không bằng làm thẳng thừng hơn đi.”
Bỗng chốc y lao lên, rút ra cây Yêu Đao, chém một đường vào mạng nhện.
Phụp!
Mạng nhện bị đứt một sợi, toàn bộ hệ thống mạng nhện lung lay sắp đổ...
Xong rồi.
(P14)
Rung lắc khẽ này đã buộc phần lớn thí sinh thức tỉnh.
Trong đó cũng bao gồm... Thất hoàng tử Đàm Đài Thịnh.
Hẳn tỉnh dậy, nhìn thấy thành tích, trong lòng đã thoáng rét lạnh.
Tố chất phần tinh thần của hắn không bằng Tào Quyện Chi, giờ Tào Quyện Chi đã đuổi kịp tới vị trí thứ hai, thành tích chỉ kém hắn một tí mà thôi.
Vậy trong số những người còn lại, phải chăng còn có người mang phần tinh thần cao hơn nữa?
Không nói hai lời, đầu ngón tay hắn kéo mạng nhện... xé rách!!
Mẹ kiếp!
Thất hoàng tử muốn phá hủy tất cả mọi người còn lại!
Toàn bộ quần thể mạng nhện vỡ ra hơn phân nửa, trông thấy nó sẽ đứt gãy toàn bộ tới nơi, đột nhiên trên vách đá xuất hiện một đám nhện tinh. Chúng phun ra nuốt vào mạng nhện bổ sung toàn bộ vết nứt, đồng thời tấn công đám thí sinh này.
Cả một vùng đen kịt, đám người vốn đang làm bậy đã hoảng cả lên giờ phút này. Có điều phần lớn tất cả đám kén bọc lấy thí sinh đã nứt toác, mặc cho bị gián đoạn hay đi ra sớm, về cơ bản ai nấy đều thoát ra khỏi cảnh ảo trong một đợt này.
Có lẽ vài người bị chặn ngang nên khuôn mặt tái nhợt, thần sắc khật khừ, còn chưa hay có chuyện gì đã bị một con nhện tinh khổng lồ cắn.
Hùng Trữ Mặc táng đởm tới mức hét lớn: “A a a! ** má! Họa Kính cứu tôi!”
Thẩm Họa Kính tỉnh lại nhíu mày, thốt nhiên xoay người nhảy lên đầu một con nhện tinh, nằm bên tai nó rỉ tai.
Khán giả đã nghe được những lời thì thầm bí ẩn này... Một giây sau, nhện tinh quay đầu, phát ra tiếng kêu, những nhện tinh khác yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Lời nói kết nối tâm linh?
Thẩm Họa Kính này không tầm thường.
Mắt Của Đàm Đài Thịnh chợt lóe, hỏi Thẩm Họa Kính: “Cô điều khiển chúng nó?”
Thẩm Họa Kính nhíu mày: “Không phải tôi.”
Hả? Mọi người không rõ tình huống, ngặt nỗi lúc này...
“Khúc Hãn Xuyên!” Có người kêu lên.
Khúc Hãn Xuyên di chuyển nhanh đến lạ, hối hả chạy đến trước A Điêu, người lúc này không có ai trông chừng.
Đám người Mặc Dư Ngã và Từ Duệ nhìn thấy đã giật mình, đồng loạt đuổi theo.
Nhưng không còn kịp nữa rồi.
Dao găm hung hăng đâm xuống.
Trần A Điêu có uy hiếp quá lớn, nhất định phải phá bỏ nó!
Trong mắt Khúc Hãn Xuyên tràn đầy tàn nhẫn.
Nhưng rồi… xoạt!
(P15)
Kén nhện nứt ra, lúc nứt, ai nấy cảm giác được đầu mình tựa hồ theo đó choáng váng.
Chưa từng có, chưa từng có người nào chưa tỉnh lại mà mang hiệu ứng như vậy.
Cho dù đó là Thất hoàng tử hay Tào Quyện Chi đều đồng loạt lảo đảo, song bọn họ vừa tỉnh táo đã thấy tức thì trong cái kén có một bàn tay tái nhợt bắt lấy lưỡi dao.
Tay không đón lấy lưỡi dao sắc.
A Điêu mở mắt ra nhìn Khúc Hãn Xuyên, không nói dông dài, một tay giữ chặt cổ họng hắn, một tay cướp dao đâm ngược phụp phụp bảy tám dao vào bụng hắn.
Mỗi một dao đều ra vào liền mạch hệt c ắm vào dưa hấu.
Đám người hãi hùng khiếp vía.
Năm giây sau, A Điêu giẫm lên tơ nhện, một tay cầm cổ Khúc Hãn Xuyên không rõ sống chết, bụng người này đang phun máu ồng ộc. Còn cả người A Điêu nóng bỏng hăng hái, ngay cả máu tươi trên mặt cũng tản ra hơi nóng. Khuôn mặt dữ tợn của cô chỉ ung dung nhìn đám người rồi liếc mắt xuống đồng hồ đeo tay.
“Xem ra đúng như tôi dự đoán, ở phần tinh thần này, cả đám mấy người không đánh đấm gì được, dựa vào huyết thống chỉ có hai người áp chế được tôi, đúng là vô dụng.”
Bảng xếp hạng ở ngay đó, tr@n trụi.
Bảng tố chất tinh thần, cô chính là N0.1 ghê gớm!
Bảng tổng kết, cô từ vị trí hơn năm trăm giết ngược lên lại vị trí thứ ba!
Phía trước chỉ có Tào Quyện Chi và Đàm Đài Thịnh vượt qua cô.
Huyết thống 0 điểm mà cô còn giết lên được tới hạng ba! Mấy người nói xem mình có phải là đồ bỏ không?
Phải, mấy người là đồ bỏ!
Mọi người: “!!!”
Oán hận tăng, năng lực niệm điên cuồng kéo lấy!
“Nhưng tôi cũng rất sợ tại cửa thứ năm mấy người lại chuyển mình giết ngược lại tôi, thành ra...”
Với con ngươi đầy sự thần bí, A Điêu mỉm cười với mọi người, kế đó miệng khẽ nhúc nhích.
Kết nối tinh thần.
Sắc mặt Tào Quyện Chi và Đàm Đài Thịnh biến đổi dữ dội, người thật sự có thể điều khiển quần thể nhện lại là cô!!! Thẩm Họa Kính chỉ có thể kiểm soát một con mà thôi.
Và thành tích trên đồng hồ là...
Hạng nhất: Trần A Điêu, 888 điểm.
Hạng nhất dù có chỗ bị gián đoạn, điểm số khủng khiếp, phần tinh thần kinh khủng, thậm chí đằng ấy sẽ vô thức nghĩ: Thây kệ còn mấy con cá lớn đang giấu mình, chỉ e không ai có thể vượt qua cô.
Bởi vì điểm số này quá khủng khiếp.
Cô có thể vượt qua việc giam cầm, trực tiếp kết nối tâm linh với những nhện tinh này, hèn gì cô mãi không tỉnh lại, nhất định vì chinh phục việc kết nối tâm linh với bọn chúng.
** má!
Chạy đi!!!
Đàm Đài Thịnh và Tào Quyện Chi xoay người muốn nhảy về phía vách đá nhưng đã muộn.
Tơ nhện điên cuồng phun ra tại phía sau...
Ba phút sau, đám người Thác Bạt nơm nớp lo sợ nhìn từng thí sinh bị treo lơ lửng trên không trung.
Ngay cả Đàm Đài Thịnh cũng không may mắn thoát khỏi.
Dù sao lúc trước Thất hoàng tử điện hạ đã nói, hiện thực là hiện thực, thi cử là thi cử, lòng dạ hắn rộng lớn cơ mà.
Hiện tại bao gồm Tào Quyện Chi muốn chém đứt tương lai của người khác, còn có những người lúc trước tấn công cô hoặc người khác, có đâu đó tổng cộng năm sáu trăm người, ai nấy biến thành bánh chưng lơ lửng.
Không chừa lấy một tên.
Bọn Đoan Mộc Thanh Ương may mắn không bị công kích hãy còn sợ hãi trong lòng, không nói một lời.
Có điều cái nhìn bọn họ dành cho A Điêu lại đầy mịt mờ và e dè.
(P16)
Người này quá khủng khiếp.
Mỗi tội không hiểu sao, bọn họ lại vô thức nghĩ: Người đáng sợ như vậy lại không đối phó với mình, thế có tính là cùng một trận doanh không?
Bên phía Nam còn may mắn sống sót, đám Âm Thương Hạc mang tâm trạng phức tạp: Này, cảm giác ôm đùi hình như không tệ lắm đâu, bởi vì nhìn những quái thai Kinh Đô này bị treo thành bánh chưng sao mà sướng thế!
Mà A Điêu ấn mi tâm, tựa hồ rất khó chịu, hiển nhiên điều khiển đám nhện tinh này cũng cần phải trả một cái giá đến là lớn.
Nhưng... Hai người xếp trước mặt cô cũng bị cô ngó lơ. Cô không nói vì chính mình, thay vào đó lại nói vì “mọi người”.
“Còn chờ cái gì nữa, tôi chỉ có thể treo bọn họ một ngày để thời gian dùng hồ nuôi dưỡng của bọn họ ít hơn mấy người một ngày. Vì mọi người mà tôi đã phải bỏ ra cái giá lớn phải biết, làm không khéo còn giảm tuổi thọ. Trong lòng mọi người nhớ kỹ là tốt rồi, sau khi đi ra ngoài thì đừng có quên tôi. Đương nhiên tôi không có ý muốn lấy thù lao của mọi người, đơn giản chỉ muốn kết bạn với mọi người mà thôi. Cho nên những tài nguyên di cốt linh hạch này nọ thì thôi cho rồi, tất cả mọi người đều có chỗ khó khăn.”
“Phía sau còn có quá nhiều thí sinh rơi xuống, không thiếu mấy con cá lớn, hiện tại là ưu thế của chúng ta còn đoan chắc phía dưới chính là hồ nuôi dưỡng, không đi xuống à?”
Giờ phút này cô ôn hòa dễ nói chuyện, hơn nữa còn mang ưu thế đến cho bọn họ như thể mọi người thật sự người một nhà.
Hay cứ đưa tiền cho rồi, đưa nhiêu đây?
Các thí sinh còn lại mang tâm trạng phức tạp, gì thì gì bọn Thẩm Họa Kính cảm nhận A Điêu không xấu.
Độc thì cũng hơi độc đấy nhưng mạnh lại mạnh đến lạ.
Âm Thương Hạc: “Sao cô biết?”
A Điêu: “Đoán, thử là biết.”
Đoạn chẳng đợi Âm Thương Hạc phản ứng lại... Bốp!
A Điêu đạp một cú vào mông cậu ta.
Người rơi xuống.
Một chặp sau, trong sự tĩnh lặng, bọn họ đều nghe thấy một tiếng ào ào.
Mọi người nghe thấy tiếng nước.
Quả nhiên có cửa.