Edit: Yan
—-
Hai người lẳng lặng ôm nhau, không khí nhất thời ấm áp vô cùng.
Phó Minh Dã đột nhiên nói: “Em yên tâm, anh có phương pháp trị liệu.”
Thích Bạch Trà: “Hả?”
Phó Minh Dã buông hắn ra nhanh chóng kéo ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một tuýp thuốc mỡ nói:” Cái này có thể trị bệnh trĩ của em!”
Thích Bạch Trà im lặng chăm chú nhìn ba giây:” sao trong ngăn kéo lại có cái này?”
“Trà Trà, trước đây lúc em nói em có bệnh cũ, anh liền… Khụ, vẫn luôn lưu tâm giúp em tìm thuốc mỡ trị liệu phương diện này, anh tìm được
một loại rất có hiệu quả đảm bảo bối một lần liền tốt. Không ngờ lúc tìm được em đã khỏi rồi nên mới không dùng.”Phó Minh Dã vừa nói vừa vặn thuốc mỡ ra. “Nhưng mà không phải hiện tại lại có chỗ dùng sao? em nằm sấp xuống đi, cởi quần ra anh bôi thuốc cho em.”
Kỳ thật chỉ là thuốc mỡ bôi trĩ bình thường mà thôi, sẽ không kỳ diệu đến mức bôi một lần là khỏi. Thuốc mỡ này cũng là hắn vừa mới thò tay vào ngăn kéo biến ra mà thôi.
Phó Minh Dã không đành lòng nhìn Thích Bạch Trà chịu khổ, định dùng thần lực chữa khỏi cho hắn.
Chỉ là Tà Thần cũng không phải Y Thần, chữa bệnh không phải là chuyên môn của y nên không thể cách không trị liệu, chỉ có thể trực tiếp thi pháp lên miệng vết thương, đành phải đi một vòng tròn như vậy.
Trước khi kết hôn Phó Minh Dã cũng muốn trị liệu cho Thích Bạch Trà nhưng lúc đó lấy quan hệ của bọn họ, y lại không phải bác sĩ căn bản không có lý do đi xem xét chỗ bí ẩn của người ta như vậy.
“…..” Thích Bạch Trà kinh ngạc.
“Không được đâu.” Hắn uyển chuyển cự tuyệt nói, “Đã lâu như vậy rồi chắc là hết hạn rồi đi.”
“Sẽ không đâu, hạn sử dụng của cái này là ba năm, bây giờ mới qua một năm thôi mà.” Phó Minh Dã ý bảo hắn không cần lo lắng, “Mau nằm sấp xuống, sớm bôi sớm khỏi.”
Thân mình Thích Bạch Trà cứng đờ: ” Để em tự mình làm.”
Phó Minh Dã không cho hắn phản bác: “Không được. Tự em làm cũng không tiện.”
Trà Trà tự mình làm sao được, thứ thực sự dùng để trị liệu không phải thuốc mỡ mà là thần lực cần phải tự y làm mới được.
Thích Bạch Trà rất nhanh liền chết lặng.
Cởi đồ ra không phải là sẽ lộ sao? Cơ bản là hắn có bị trĩ đâu.
Thật ra là có thể dùng thuật che mắt biến ra dáng vẻ người bị bệnh… Nhưng mà, lấy da mặt mỏng của Tuyết thần đại nhân, có thể chịu đựng xấu hổ tự lấy lý do bị trĩ đã là cực hạn của hắn rồi, lại bảo hắn tự biến ra bộ dáng người bệnh trĩ… Thật sự là không thể làm được.
Quá vi phạm thần tính của hắn rồi.
Chần chờ và khó xử của Thích Bạch Trà đều bị Phó Minh Dã nhìn ra.
“Trà Trà em không phải là đang thẹn thùng đi?” Phó Minh Dã trêu chọc nói:” Cũng không phải là anh chưa từng thấy, ngay cả với tiên sinh nhà mình em cũng rụt rè hay sao?”
Mặt Thích Bạch Trà đỏ bừng: “Không thể nhìn.”
Hắn nhỏ giọng nói: “Xấu.”
Phó Minh Dã bật cười, kiên nhẫn nói: “Anh cũng không chê em, em còn suy nghĩ cái gì nào?”
Thích Bạch Trà chống đỡ không được đối với một Phó Minh Dã ôn nhu như vậy.
Nhưng hắn cũng thật sự là không thể bị lộ.
Thích Bạch Trà than nhẹ một hơi, một khi đã như vậy……
Hắn cũng chỉ có thể triệu hoán Tuyết bảo bảo online – một mặt này hoàn toàn là do bị Phó tiên sinh chiều chuộng mà ra, cũng chỉ hiện ra trước mặt Phó tiên sinh.
Tuyết bảo bảo đơn giản chơi xấu: “Tóm lại chính là không thể nhìn!”
Phó Minh Dã dỗ hắn: “Trà Trà, nghe lời.”
Tuyết bảo bảo che lỗ tai lại: “Em không nghe.”
Phó Minh Dã liền nghiêm túc: “Thích Bạch Trà, em đừng lấy thân thể mình ra đùa giỡn.”
Tuyết bảo bảo liền có ý đồ bán manh vượt ải:” Ông xã …”
Hắn tủi thân nói: “Em chỉ là không muốn. Anh còn ép em em liền khóc cho anh xem”. Thích Bạch Trà ngẩng mặt lên, trong mắt đã lập lòe nước mắt trong suốt.
Phó Minh Dã nheo mắt: “….. được được được. Anh không ép em nữa, em đừng khóc mà!”
Kết hôn đã một năm, y rất rõ ràng tính tình lão bà nhà mình.
Trà Trà thương tâm lên thật sự làm lòng người ta đau đến muốn che chở, lúc giả bộ diễn cũng thật sự làm người dở khóc dở cười.
Bao lớn rồi, tính còn trẻ con như vậy, y cũng vui vẻ cùng hắn diễn.
Hơn nữa tính tình Trà Trà vốn thanh lãnh sơ đạm, đột nhiên làm nũng khiến y thật sự là chịu không được.
Một giây sau Thích Bạch Trà liền thu nước mắt, rụt rè cắn môi dưới: “Sớm nói như vậy không phải là tốt rồi sao.”
“Bây giờ trước tiên nghe em. Nhưng mà…” Phó Minh Dã nâng cao giọng:” Sau này nếu như em thật sự không thoải mái, anh sẽ bắt em lại bôi thuốc, đến lúc đó em nghĩ cũng đừng nghĩ chạy được.”
“Thuốc mỡ anh để ở tủ đầu giường, em tự mình bôi đi nhé.” Phó Minh Dã nhéo nhéo giữa chân mày cảm thấy có chút đau đầu.
Xem ra còn phải để đến sau này lại tìm cơ hội, không biết tại sao Trà Trà lại kháng cự như vậy.
…… Có thể là không muốn phá hư hình tượng hoàn mỹ của bản thân ở trong mắt mình? Trà Trà vẫn luôn chú trọng dáng vẻ nhất, bất cứ lúc nào cũng đều là bộ dáng thoải mái thanh tân, có lẽ là không muốn để hình ảnh bản thân xấu xí bị y nhìn thấy đi.
Phó Minh Dã lý giải điểm biệt nữu(khó chịu, không tự nhiên) của thanh niên xong, vừa bực mình vừa buồn cười.
Dáng vẻ gì của thanh niên mà chưa từng bị y nhìn cơ chứ? Thanh niên thích sạch sẽ, chỉ có vào lúc đó là ngoại lệ, là thời điểm cả người ửng đỏ đầy dấu vết hoan ái mềm nhũn nằm trong lồng ngực y… Y thương tiếc còn không kịp, làm gì sẽ có chuyện ghét bỏ.
Thích Bạch Trà không biết Phó Minh Dã đã não động đến tận đường cao tốc rồi, hắn gật gật đầu an tĩnh lại, dáng vẻ hết sức ngoan ngoãn.
“Còn nữa, đang êm đẹp sao tự nhiên bệnh trĩ của em lại tái phát?” Phó Minh Dã cảm thấy không thể hiểu được, “Rõ ràng ngày hôm qua nhìn qua cũng không có việc gì mà ….”
“Vì hôm nay em thấy có chút không thoải mái nên mới đi bệnh viện.”
Thích Bạch Trà lập tức giải thích, tiện thể rót cho mình một ly nước, tính che dấu mà đưa lên miệng uống một ngụm.
Phó Minh Dã lo lắng nói: “Có phải là do chúng ta làm quá nhiều hay không?”
Y đã tra tư liệu, chuyện này theo lý mà nói sẽ không gây ra bệnh trĩ, nhưng trong quá trình làm nếu như bị thương, nói không chừng lại phát sinh cái gì cũng nên.
Chỉ là Phó Minh Dã đối đãi với Thích Bạch Trà vẫn luôn rất cẩn thận,
sẽ không làm người bị thương.
“Khụ khụ!” Thích Bạch Trà giật mình sặc nước trong miệng, ho khan hai tiếng.
Phó Minh Dã vội vàng vỗ nhẹ vào lưng hắn:” Em cẩn thận một chút, sao có uống miếng nước thôi mà cũng sặc thế.”
Thích Bạch Trà dùng mu bàn tay lau đi vệt nước dính trên môi:” thật ra chỉ cần anh đừng đột nhiên bật ra mấy câu kinh người như vậy là được rồi…. cho em tờ giấy ăn đi.”
“Kinh ai? Thích tiên sinh đâu phải là ngày đầu tiên quen biết anh, sao lại bị dọa được?” Phó Minh Dã rủ mắt cười, đè tay Thích Bạch Trà vào đầu giường rồi cúi người hôn lên bọt nước trong suốt trên cánh môi hắn. Tưởng chừng như hôn lên sương sớm ngọt lành đậu trên cánh hoa mềm mại.
Hô hấp Thích Bạch Trà cứng lại, hạ mi mắt, hàng mi dài run rẩy buông xuống.
Phó Minh Dã dùng ngón tay vuốt ve cánh môi hắn, nói giọng khàn khàn: “như thế này liền sạch sẽ.”
Thích Bạch Trà thâm tình nhìn y một chớp mắt, nhẹ giọng mở miệng: “Em lại càng phải dùng khăn giấy.”
Vốn dĩ chỉ là nước trà, hiện tại lại thành nước miếng.
Phó Minh Dã: “…..” Toàn bộ kịch bản não động trong lòng sụp đổ.
[Lũ paparazzi này thật phiền, trốn đến tận nơi núi sâu rừng già này rồi, sao lại vẫn còn âm hồn bất tán, thật hận không để bọn họ ra cửa liền bị xe đâm chết.)
Một sợi ác niệm bỗng nhiên rõ ràng truyền vào trong đầu Phó Minh Dã.
Đó là một giọng nữ nhu nhược kiều mị, âm thanh rất dễ nghe, ngữ khí lại thật chanh chua, nghe rất khó chịu.
Ngủ ở Thần Điện mấy vạn năm, thái độ Tà Thần đối với công tác cực kỳ lười nhác nhưng những kỳ nguyện đó ngược lại vẫn cuồn cuộn không ngừng chui vào đầu nhiễu loạn làm y không thể yên giấc.
Sau này vất vả lắm mới học được cách che chắn, thế giới của y mới an tĩnh lại.
Cả ngọn núi này đều là địa bàn của y, có người xâm nhập nơi này còn sinh ra ác niệm liền sẽ bị Tà Thần nghe được.
Người phụ nữ kia là ai, muốn ai bị tai nạn xe cộ, Phó Minh Dã không hứng thú cũng lười quản, nhưng cô ta cùng với đám paparazzi kia chạy đến nhà của y cùng Trà Trà là không được rồi, nếu lại chụp được cái gì truyền ra ngoài không phải là ảnh hưởng đến thế giới hai người bọn họ rồi hay sao?
Phó Minh Dã có rất nhiều bất động sản, sở dĩ lựa chọn biệt thự ở nơi hẻo lánh thanh u này là bởi vì Thích Bạch Trà cũng thích sinh hoạt thanh tĩnh. Bên ngoài là một mê cung hoa tường vi thật lớn ngăn người ngoài đi vào, không để truyền thông không khai quật ra nhà của thương nhân giàu nhất Trung Quốc.
Cũng không thể bởi vì mấy người này mà lộ ra ngoài ánh sáng được.
Trước tiên y nên đi xử lý mấy người khách không mời mà đến này đã.
“Anh ra ngoài mua cơm cho em nhé! cơm chiều vẫn nên ăn, cẩn thận không lại đau dạ dày.” Sắc mặt Phó Minh Dã bất biến cầm điều khiển từ xa mở TV ra, “Em xem TV một lát đi.”
Phó Minh Dã nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Thích Bạch Trà dựa vào đầu giường, nhìn hướng Phó Minh Dã rời đi, cảm thấy khó hiểu. Ăn cơm kêu cơm hộp không phải là được rồi sao? Hắn không quá để ý tra xét cái này, quay đầu lại xem TV.
Trong TV đang chiếu lại một bộ phim cổ trang tiên hiệp hot một thời gian trước tên là Tiên Duyên. Nội dung chính là kể về một nữ tử người phàm mang tâm địa thiện lương tên Thu Uyển, ngẫu nhiên có được kỳ ngộ kết duyên với Thanh Trần thượng tiên, hai người vượt qua bao khó khăn trở ngại, cuối cùng Thu Uyển ăn được tiên đan phi thăng thành tiên cùng Thanh Trần thượng tiên bên nhau lâu dài.
Đương nhiên, tiên đan cũng không phải tự nhiên mà có. Trong phim tiên đan có thể ăn vào trực tiếp thành tiên chỉ có một viên, vô cùng trân quý, là chí bảo được thiên hạ tranh nhau cướp đoạt.
Cuối cùng nữ chính có thể ăn được tiên đan là bởi vì nam hai hy sinh mà có.
Nam hai là Yêu Vương Ly U, là cửu vĩ hồ cuối cùng của thế gian, tàn nhẫn độc ác, nhan sắc khuynh thành, cực có cá tính. Hắn cảm thấy làm yêu không có gì không tốt, lười đến cướp tiên đan kia, sau này lại bởi vì yêu nữ chính, ở trận chiến cuối cùng tự bạo yêu đan, ngăn lại trăm quỷ ngàn yêu, giúp nam nữ chính mang theo tiên đan trốn thoát.
Chính hắn lại rơi vào kết cục thi cốt vô hồn.
Nam hai chết đi trực tiếp khiến người xem trào lên một làn sóng nước mắt. Đoạn thời gian đó mỗi ngày Thích Bạch Trà đều nghe học sinh trong lớp thảo luận cốt truyện, nói nhiều nhất không phải nam nữ chính mà là vị Ly U đại nhân mỹ mạo vô song kia.
Bộ phim này có đoàn đội lớn mạnh, nam chính do ảnh đế Thôi Hạo diễn, nữ chính là hoa đán nổi tiếng Phương Nhã Nhi. Nam hai xuất thân là idol đỉnh cấp lưu lượng Giang Nghiên, dựa vào
mỹ nhân thịnh thế hoành hành giới giải trí, kỹ thuật diễn cũng tinh vi, bước chân vào điện ảnh chỉ bằng một nhân vật nam hai thâm tình trở thành nốt chu sa trong ngực đại chúng, nhân khí cao chót vót.
Giang Nghiên có một bức ảnh được truyền khắp mạng xã hội, hot đến rối tinh rối mù. Chính là lúc hắn ở trong phim bắt đầu lên sân khấu, ngả ngớn nâng cằm nữ chính rủ mắt cười nói:” Mỹ nhân, người ngươi yêu là Thanh Trần hắn là yêu Khuynh Thành ta đây?”
Người người gục ngã bởi ánh mắt thâm tình hay bởi vì những lời này đại khái chắc là 50:50 đi.
Người đàn ông trong TV thực sự có được nhan sắc khuynh quốc khuynh thành làm cho Thích Bạch Trà ấn tượng sâu sắc.
Không phải hắn đã từng gặp, cũng không phải hắn bị dung mạo đối phương quyến rũ. Nếu thật sự Thích Bạch Trà trầm mê người có sắc đẹp thì ngày ngày soi gương cũng đủ vĩnh viễn say mê bản thân mình.
Thật sự là Giang Nghiên quá hot, lớp của hắn có không ít học sinh cuồng nhiệt thần tượng người này, đi học còn lén làm việc riêng, xem poster, ảnh chụp Giang Nghiên, bị Thích Bạch Trà tịch thu một đống.
Thân là nhân sĩ(người có học thức) đã kết hôn, Thích Bạch Trà đối với mỹ mạo của vị này không hề có cảm giác. Nhưng nghe học sinh nhắc đến nhiều, Thích Bạch Trà cũng tò mò tìm xem bộ
phim này, sau khi xem xong chỉ có một cảm tưởng.
Nếu trên đời thực sự có loại tiên đan này thì tốt rồi, hắn sẽ không tiếc bất kể giá nào tìm về cho Phó tiên sinh.
Đáng tiếc trên đời không có.
Thích Bạch Trà mất mát xuất thần.
Một màn này lúc ấy vừa lúc bị Phó Minh Dã tan tầm trở về nhìn thấy –
Bảo bối Trà Trà nhà y đang nhìn chằm chằm tiểu tiện nhân yêu diễm trên màn hình không chớp mắt đến ngây người, trong túi còn có một đống poster và ảnh chụp của gã.
Phó tiên sinh lập tức ghen tuông quá độ, ném người lên giường, chống người ép hỏi Thích Bạch Trà ai mới là người đẹp mắt hơn, quá trình bởi vì pháp tắc của bổn thế giới quy định từ cổ trở xuống không được miêu tả cho nên không tiện lắm lời. =)))
…. Dù sao cũng thật là khiến người khó quên.