Khả năng quản lý tài chính của Chu Vụ rất kém, nghe như lọt vào sương mù, cậu không nghĩ tới một ác ma thời cổ đại như Bách Lý Khí lại hiểu mấy việc này như thế.
Từ sau khi Diệp Thiện cứu Bách Lý Khí từ quỷ môn quan trở về, anh bắt đầu tập trung học tập, năm xưa anh ngoài giỏi binh pháp, võ công xuất sắc ra, còn một khả năng mà chỉ người thân thiết mới biết được – Đọc đến đâu nhớ đến đấy.
Cũng không đến mức đọc đến đâu nhớ đến đấy, nhưng trí nhớ của anh đúng là thuộc hạng nhất hạng nhì.
Giờ anh giống như học sinh mới nhập học, bắt đầu tiếp thu đủ các loại tin tức và kiến thức thời hiện đại, thậm chí còn đăng ký một lớp quản lý tài chính cao cấp, sau khi đăng ký, anh đang phân vân giữa chọn chứng chỉ dinh dưỡng hay chứng chỉ lặn.
Ba ngày trước khi Chu Vụ ra viện, bắt đầu tập trung chọn nhà.
Thể lực của cậu có hạn, bình thường chỉ nằm trên giường lướt Ipad, tầm nửa tiếng là thấy mệt, sau khi mệt rồi, thì đọc tài liệu bằng giấy, việc này khá tốt cho việc phục hồi thị lực.
Nhưng, cậu nhận ra, mua nhà khó hơn thuê nhà nhiều.
Thuê nhà, chỉ là tìm một nơi ở tạm, chỉ cần vệ sinh, an toàn, ấm áp, có thể ở là được, nhưng mua nhà thì không giống thế.
Trong quan niệm của thế hệ trước, đây là việc hệ trọng cả đời.
Chu Vụ bấm đốt ngón tay, lầm bầm: “Lấy ánh sáng, kiểu dáng, hướng nhà, trang thiết bị bên trong, hoàn cảnh trong khu ở, trung tâm thương mại xung quanh, giao thông, mấy cái này đều phải tính toán đến…”
Bách Lý Khí nhìn Chu Vụ đang nghiêm túc bấm đốt tay, thấy đáng yêu cực.
Hôm nay cậu cứ lưu lại ảnh và vị trí căn nhà khá ưng ý trước đã, ngày mai có thể đến tận nơi lựa nhà.
Mỗi lần tìm nhà, đều làm Chu Vụ mệt mất nửa cái mạng, ngày mai lại là một cuộc chiến ác liệt.
Sáng hôm sau, xe riêng Diệp Thiện sắp xếp dừng ở trước cổng, có lái xe riêng, hành trình cả ngày hôm nay do chiếc xe này phụ trách.
Khách hàng như Chu Vụ coi như là khách vip, có nhân viên môi giới nhà phụ trách riêng.
Cậu thầm nghĩ, nhìn xem, nhà cả chục triệu đến tên người môi giới cũng không bình thường, nghe thôi là thấy cao cấp rồi.
Sau khi xe đón quản lý đứng ở bên đường, quản lý lên xe là tới căn nhà định xem.
Căn thứ nhất là biệt thự riêng lẽ mà Chu Vụ chọn trước nhất, vườn hoa hiện đại.
Sau khi thấy căn này, Chu Vụ mới biết, căn nhà trước mắt tốt thế này, mấy thứ như hướng nhà, ánh sáng, kết cấu, trang thiết bị, không phải là vấn đề.
Căn biệt thự này nằm ở trung tâm thành phố, nhưng lại yên tĩnh giữa phố thị ồn ào, xung quanh là công viên, đến hôm nay Chu Vụ mới biết, thì ra thành phố này còn có một chỗ như này.
Đi băng qua vùng cây xanh mướt, hồ nhỏ, vài căn biệt thự hiện đại nằm ở bên trong.
Căn này có một sân thượng gần trăm mét vuông, tầng ba được làm thông, lấy ánh sáng từ bốn phía, nhà theo phong cách cởi mở, có vẻ rất tự do thoải mái, đứng trong một không gian như thế này, Chu Vụ cảm thấy tâm trạng thư thái hẳn.
Giây phút cậu thấy căn này, thậm chí còn muốn trả phòng trong viện điều dưỡng mà chuyển vào đây ở luôn.
Giá chỗ này khoảng ba mươi triệu, chỗ đậu xe còn phải mua chỗ, mấy ngày nay Chu Vụ nhìn tin nhắn chuyển khoản liên tiếp gửi đến, giờ thấy giá này cũng có phần không căng thẳng gì.
Mua được.
Nhưng trái tim đập nhanh hết sức, cái cảm giác tiêu tiền như rác này quá kí.ch thích rồi.
Mặt dù rất thích, nhưng Chu Vụ vẫn tuân theo nguyên tắc so sánh chọn lựa, đi xem tiếp sáu căn sau.
Sắc trời dần tối, sức Chu Vụ bị tiêu hao, cậu dựa vào ghế sau nằm bẹp ra, người môi giới nhà lau mồ hôi, người thuê này trông yếu quá, lúc xem căn cuối cùng, anh ta còn định tới đỡ cậu.
Nhắc đến đây, lúc anh ta mới thấy người thuê, tưởng là một người không dễ hợp tác, anh ta thường tiếp mấy vị khách lớn, cũng có không ít trong số đấy là diễn viên, ngôi sao đang hot trong giới giải trí.
“Vẫn chọn căn đầu tiên.” Tiếng người thuê nhẹ vang lên từ ghế sau.
“Vậy… Là quyết định xong rồi? Căn ấy là nhà sang tay, có thể vào ở luôn, tối hôm nay, tôi sẽ gửi bảng giá xác nhận và các thủ tục liên quan cho anh.”
“Được.” Chu Vụ đã có phần hụt hơi rồi, cậu ngồi ở ghế sau thuận khí.
Hành lý của Chu Vụ còn đang gửi ở nhà Diệp Thiện, tới lúc gần ra viện, Bách Lý Khí vừa vặn có thể tự do xuất hiện vào ban ngày.
Hôm nay, anh đứng cạnh cổng sắt kiểu Âu ngập nắng, khẽ tựa vào, không vội vàng đợi cậu làm xong thủ tục ra viện.
Mười phút sau, Chu Vụ rời khỏi viện điều dưỡng.
Gió xuân mát mẻ thổi qua, mái tóc dài của Bách Lý Khí buộc sau đầu, đón gió nhẹ bay, ánh mặt trời phủ lên dáng hình anh một lớp màu vàng nhạt, rực rỡ.
Anh quay đầu lại, vẫy tay với Chu Vụ: “Bên này.”
Giống như ngày đông lạnh ấy, Bách Lý Khí đứng ở bên ngoài chỗ làm Chu Vụ, cho dù lạnh thế nào, anh vẫn đứng vững, cho cậu cảm giác như – anh sẽ mãi chờ cậu nơi đây.
“Ban nãy chị y tá đưa cho em mấy thứ, nên ra muộn một tí.” Thời tiết ấm lên, Chu Vụ chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng, lưng đeo balo, dồi dào sức sống chạy về phía anh.
“Đi thôi.”
Quá trình mua nhà phải mất mấy hôm, mấy ngày ngày tạm thời họ phải ở trong khách sạn.
Hai thùng đồ để trong nhà Diệp Thiện đã được chuyển vào trong nhà mới, có đội ngũ chuyên nghiệp, sửa sang lại bên trong nhà.
Lý do từ chức lúc trước của Chu Vụ là nghỉ dưỡng bệnh, lần trước lên hot search cũng bảo thế, chương trình ẩm thực và chuyên mục những câu chuyện kỳ lạ đã đổi một người dẫn chương trình thực tập mới, có thể thấy rating đang giảm xuống rõ ràng.
Ngô Nghiêu làm người truyền tin hai phía, tin Chu Vụ ra viện nhanh chóng được anh ta lan rộng, ngày thứ hai khi Chu Vụ ra khỏi khách sạn, muốn tới xem tình hình căn nhà thì Hà Hải gọi điện thoại đến.
Đầu tiên là hỏi thăm, vì lượng người được vào thăm bệnh trong viện điều dưỡng có hạn, bọn họ mấy lần xin vào đều bị từ chối, giờ Chu Vụ ra viện rồi, bọn họ muốn đến thăm.
Nhưng nhà Chu Vụ còn chưa dọn xong, đành từ chối khéo, Hà Hải bèn nói thẳng vào chuyện chính.
“Trở về đài làm việc lại?” Chu Vụ sửng sốt, có hơi ngại, lúc trước cậu nghỉ đột ngột, gây ra không ít phiền phức cho đài, hai chương trình tạm thời tìm được người dẫn chương trình, đến thời gian thích ứng cũng không có, nghe nói chương trình hai kỳ trước đều rất dở.
Lúc ấy, Chu Vụ như đã chết rồi, giờ nghĩ lại, cảm thấy vô cùng xấu hổ và tự trách.
Nhưng Hà Hải ý bảo, lãnh đạo đánh giá cao khả năng của cậu, cũng tỏ vẻ hiểu cho bệnh tình của cậu, nên rất chào đón Chu Vụ trở lại.
Chu Vụ không đồng ý vội, cơ thể cậu còn chưa phục hồi hoàn toàn, giờ trở lại làm việc luôn thì không ổn.
Cúp máy, trên đường đi xem nhà, Chu Vụ dựa vào vai Bách Lý Khí, uể oải ngáp một cái, mở Weibo giết thời gian.
Trên màn hình thấy tên Trì Tích.
[Ngôi sao Trì Tích nói đến chuyện rời giới giải trí]
Rời giới giải trí?
Trì Tích từng tham gia chương trình phỏng vấn ngôi sao của Lê Diên.
Chu Vụ tiện tay ấn vào một video, thì thấy ngay nội dung hot search.
Trong chương trình, Lê Diên hùng hổ hăm doạ Trì Tích, hỏi rất nhiều câu hỏi kỳ lạ.
Chương trình này phát trực tiếp, nên sau khi đưa ra câu hỏi, Trì Tích không thể không trả lời.
Lê Diên: “Scandal lần trước, anh vẫn luôn không ra mặt giải thích, vậy bây giờ có thể đưa ra giải đáp trên chương trình này không.”
Lê Diên: “Các tin tức giải trí ngôi sao nào đó gả vào nhà giàu có, khán giả xem mãi cũng quen rồi, không biết anh có quan điểm thế nào với chuyện này.”
Lê Diên: “Tin đồn trên mạng, nói anh và đối tượng trong lời đồn là từ bao nuôi rồi thành yêu thật, anh nghĩ thế nào?”
Lê Diên: “Đối tượng trong tin đồn là nam, có ảnh hưởng gì tới sự phát triển sau này của anh không.”
Từng câu hỏi sắc bén được đưa ra liên tiếp, bình luận trên video livestream bùng nổ, không ngừng khen hay lắm.
Chu Vụ có thể cảm nhận sự tức giận trước màn hình, bực tức.
Mà cậu thấy một số bình luận, đào ra được mấy câu hỏi này không có trong bản thảo, mà là do Lê Diên sửa câu hỏi tự ý hỏi những câu này.
Trì Tích đối mặt với những câu hỏi này, đầu tiên là hơi sửng sốt một chút, sau đó tỏ vẻ cười như không cười nhìn Lê Diên, rất bình tĩnh.
“Tất nhiên là có ảnh hưởng tới tôi rồi, nhưng các tin tức paparazzi đăng không có căn cứ lên đã đoán sai rồi, tôi và anh ấy không phải mối quan hệ ông chủ và chim hoàng yến, mà đã sắp kết hôn rồi.” Cậu ấy xoay nhẫn trên tay: “Hai tháng sau, chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ ở nước ngoài, nhận giấy đăng ký.”
“Vừa khéo hôm nay hỏi đến chuyện này, tôi cũng không cần tổ chức họp báo.”
“Tôi sắp rời khỏi giới rồi.”
“Có thể là tương lai không xa, các bạn sẽ gặp lại tôi trong các buổi triển lãm tranh lớn.”
Toàn bộ phòng livestream bùng nổ.
Chu Vụ cũng kinh ngạc, cậu nhanh chóng bấm số Trì Tích, tiếc là đều báo bận.
Khoảng thời gian trước cậu ở trong viện, Trì Tích có tới thăm Chu Vụ, nhưng vì lúc ấy cậu ấy rất bận, nên không ở lại lâu, chỉ kể một vài chuyện mà giữa bạn tốt với nhau mới nói được.
Thì ra lúc đó bận như vậy, là để huỷ hợp đồng à!
Chu Vũ lập tức nghĩ tới phí huỷ hợp đồng, dù sao xem như bước nửa chân vào giới giải trí, thời gian ký hợp đồng của Trì Tích còn chưa hết, giờ công khai rời khỏi, chắc chắn phải đền một khoản phí.
Mãi đến khi tới biệt thự, Chu Vụ mới nhận được điện thoại của Trì Tích, thấy Chu Vụ quan tâm tới phí huỷ hợp đồng của mình, Trì Tích cười lớn, ý bảo không cần quan tâm, còn hẹn qua hai ngày nữa tới thăm Chu Vụ.
Lần trước, Chu Vụ và Trì Tích tám về chủ đề liên quan tới gay, trong lòng Trì Tích đã có suy đoán lờ mờ, tên rùa rụt cổ này sao tự nhiên lại hứng thú với mấy chuyện của thế giới khác như này.
Không ngờ, thành thật rồi.
Mà Chu Vụ lại chẳng e dè gì mà giới thiệu cho cậu, biểu hiện không hề giống một người đắn đo mấy tháng trời để come out tí nào.
Lúc này, biệt thự của Chu Vụ cũng đã sửa sang xong, khi Trì Tích đến, vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì…
Trì Tích: “Tôi ở nhà 68.”
Chu Vụ chớp mắt, vừa khéo.
Nhà Chu Vụ là số 88.
“Hai người lúc nào thì chuyển tới?” Chỗ này tính riêng tư tốt, phần lớn là người của công chúng và các giám đốc chủ tịch công ty niêm yết ở.
Hồi ấy, Trì Tích dùng tất cả tiền của mình để mua nhà ở đây.
“Vào nhà trước đã, có thể ăn cơm trưa rồi.” Chu Vu mời.
Trong phòng tỏa ra hương thơm của canh cá, trên bàn có vài món mặn đã xào xong.
Trì Tích trừng to mắt, nhìn anh chàng đẹp trai tới mức không giống người trái đất bước ra từ trong phòng bếp – đeo tạp dề.
“Người này…”
Chu Vụ hơi xấu hổ: “Là người tôi nói trong điện thoại với cậu đấy.”
Bách Lý Khí gật đầu: “Bách Lý Khí.”
Trì Tích mất tự nhiên đứng dậy: “Xin chào.”
Bách Lý Khí khẽ gật đầu, tiếp tục đi bưng thức ăn.
Trì Tích cảm thấy bữa này có phần hối hận, rõ ràng là tới thăm bệnh, thế mà lại bị thồn một nồi cơm cho chó, ăn xong cậu tìm cớ chuồn đi, ở gần thế này, lúc nào phải anh chó của cậu tới cùng, không thể chỉ có mình cậu ấy tới ăn thức ăn cho chó thế này được!
Chu Vụ làm tổ trên ghế nằm ở sân thượng, trên đấy một nửa là phòng được thuỷ tinh bao lại, một nửa là khoảng ngoài trời trồng đủ loại hoa cỏ.
Phòng kính có thể dùng để nghỉ ngơi, phần ngoài trời thì có thể làm BBQ.
Mặt cậu phơi nắng ấm áp, lật người, nằm phơi lưng, cậu nhớ lúc nhỏ luôn được người lớn nhắc, chăm tắm nắng, bổ sung canxi.
Mặc dù không biết có căn cứ khoa học nào không, nhưng Chu Vụ cũng luôn có thói quen tắm nắng.
Sau lưng được phơi nắng ấm áp, Chu Vụ duỗi eo mỏi, lấy điện thoại giết thời gian, có một quảng cáo phát trên SNS của cậu.
[Mùa này, ăn cherry là ngon nhất! 1kg 198!!! Size to nhất!]
Quả cherry trong ảnh căng tròn, như thể cắn một miếng là trào cả nước ra.
Mê quá à.
Chẳng phải có câu, “Cherry tự do*” sao.
*Cherry tự do: Đại khái là kiểu có tiền tự do tiêu.
Chu Vụ lăn qua lăn lại trên ghế, muốn đặt, lại thấy quá phung phí, nhưng nghĩ lại, còn đang ở trong biệt thự nè, sao lại không thể xa xỉ một tí!
Chu Vụ đang định đặt hàng, tự dưng cảm thấy trên người nằng nặng, bàn tay lạnh giá của Bách Lý Khí áp lên lưng cậu.
Chu Vụ quay đầu, giữa trưa nắng, làn da trắng nhợt của Bách Lý Khí như thể cũng được nhuộm một lớp ánh vàng.
Bách Lý Khí nheo mày cúi đầu, lông mi ở dưới ánh nắng tạo thành cái bóng dưới mắt.
“Đang xem gì đấy?”
“À… Cherry ấy!”
Bách Lý Khí “Ừ” một tiếng, Chu Vụ nghiêng đầu nhìn mấy chai tinh dầu ở trên bàn nhỏ bên cạnh, cậu buông điện thoại, vùi đầu vào trong gối, giọng Chu Vụ rầu rĩ: “Hôm nay không giác hơi à?”
“Ừ.”
Đây là một tín hiệu.
Toàn thân Chu Vụ bắt đầu nóng lên, không biết là vì nắng hay vì gì khác.
Bả vai ẩn dưới áo len mang theo xúc cảm gầy gò, đường viền sườn cổ dưới ánh nắng tạo ra ảo giác gần như trong suốt, da dẻ mịn màng mềm mại bao lấy khung xương gầy.
Bách Lý Khí đeo găng tay da, thành ra không lạnh lắm, tinh dầu bắt đầu nóng dần.
Trong mắt anh, cơ thể xinh đẹp này, trên làn da trắng ngần hiện ra một màu hồng nhạt, giống như tôm nõn trong suốt sáng bóng mới được trần qua.
Dưới ánh mặt trời, tất cả đều nhìn rất rõ, cơ thể này, lông tơ trắng mịn, sạch sẽ, giống như trái trứng mới bóc vỏ.
Chu Vụ bỗng quay đầu lại: “Vào, vào phòng ngủ đã!”
Phòng kính bốn phía đều trong suốt, mặc dù đã dán lớp chống nhìn trộm, nhưng Chu Vụ chưa từng trải nghiệm chuyện này thấy cực kỳ xấu hổ.
“Không thấy đâu.”
Trên ghế nằm trải một tấm thảm lông thỏ rất mềm, lớp lông dày, lúc người nằm xuống, có thể lún nửa người vào giữa lớp lông, hơi nhột.
Lần trước, đã là rất lâu trước rồi, chỉ phần chuẩn bị đã làm rất lâu rồi, nhưng nhìn chung cũng tiến hành thuận lợi.
Biệt thự riêng, không có hàng xóm, mỗi căn cách nhau 100m, cho nên đại khái là người trong phòng có gào khản cổ, khóc nấc lên, cũng không có ai tới “cứu” cậu.
QAQ, thì ra là thế, chẳng trách lúc cậu chọn biệt thự riêng, Bách Lý Khí lại nhếch môi cười.
Lúc cả người Chu Vụ được ôm lấy, vừa đi vừa hét, trong lòng thầm nghĩ.
Thời gian một ngày một đêm cứ thế trôi qua, giống như đồng hồ cát trên giá sách Chu Vụ, vĩnh viễn không ngừng, sáng tinh mơ, Diệp Thiện cuối cùng gọi điện tới.
Chu Vụ còn rất buồn ngủ, mơ màng nằm trên giường, mệt mỏi dựa vào gối lấy hơi, hệt một chú gà không xương, lại giống một miếng bánh nếp trắng trẻo.
Tiếng Diệp Thiện truyền từ ông nghe ra, mang theo ý cười, thêm chút cảm giác mệt mỏi.
“À, không làm phiền hai người chứ? Vật liệu đủ rồi, tới đây một chuyến đi.”
Chu Vụ tỉnh ngủ ngay, hai mắt mở lớn sáng bừng lên.